Phi Thường Hoàn Mỹ - Chương 70


Khi Quý U thức giấc trong phòng không có bóng người nào, nhìn màn giường quen thuộc, trong phòng trang trí giống hệt, Quý U cảm thán nam nhân này chuyển hết cả Vĩnh Thọ cung đến đây sao, sợ nàng không quen sao?
Hành cung thật sự rất thoải mái, Quý U đang đắp chăn mỏng nhưng lại không thấy nóng chút nào. Thể xác và tinh thần đều thư thái, khẩu vị tốt hẳn lên, Quý U liếm liếm đôi môi tinh tế, đói quá!
Quý U chậm rãi đứng dậy chuẩn bị tự mình đi nhà bếp nấu canh cá… Thời tiết tốt như vậy mà không ăn canh cá thì quả là đáng tiếc.
Để dễ hoạt động hơn, Quý U chỉ mang một thân váy dài, mái tóc đen nhánh chỉ vấn thành kiểu như ý, cắm một cây Bích Ngọc trâm đơn giản, trên mặt không bôi phấn, da thịt trắng mịn như tuyết. Nếu không phải bụng nàng thật lớn, thì nàng hết như một hài đồng xinh đẹp vậy.
Hứa ma ma đi vào phòng, nhìn Quý U thì cảm thấy một trận buồn bực, chủ tử muốn đi tìm Hoàng thượng sao? Đã canh giờ này rồi, Hoàng thượng sẽ đến ngay thôi.
“Hứa ma ma, chúng ta đến phòng bếp được không? Ta muốn tự mình nấu ăn.” Quý U sợ Hứa ma ma cự tuyệt, chạy đến bên người bà ấy kéo ống tay áo làm nũng.
Vẻ mặt Hứa ma ma đầy hắc tuyến, có một lần Hoàng thượng thấy chủ tử làm nũng với bà, mặt đen đến mức không nỡ nhìn, oán khí muốn bay ra khỏi hoàng cung, tràn ngập kinh thành luôn đó.
Chủ tử thật sự muốn đi, Hứa ma ma đành nghe lời nàng, đến phòng bếp rồi không cho nàng đụng tay vào là được.
Vốn Niệm Hạ cũng muốn đi cùng, nhưng dù sao cũng phải có người canh chừng nội điện nên đành từ bỏ.
Đã chạng vạng tối, toàn bộ hành cung được bao phủ bởi ánh tà dương, nhiễm lên một tầng mỏng màu đỏ ửng. Ánh tịch dương chiếu lên nước trong phản ra ánh sáng, nhưng ngàn vạn sợi kim tuyến lung linh, cùng từng đợt sóng đong đưa. Bị non sông nước biếc, cảnh đẹp mê hồn vây quang, Quý U cao hứng nói Hứa ma ma đợi lát nữa hãy đi, nói xong lại sợ lát nữa Hứa ma ma không chịu đi, thành thật nhìn Hứa ma ma.
Lục Nhạc Dao và Phó Như Tuyết đang thưởng thức phong cảnh hành cung, các nàng đều là lần đầu tiên đến đây, nên cùng nhau đi tản bộ, Lý Ngưng Nguyệt mệt mỏi nên ở trong điện của mình nghỉ ngơi.
Hai người nhìn Tích tiệp dư đang cùng ma ma vừa nói vừa cười đi tới thì không hẹn mà gặp cùng dừng bước, đợi Tích tiệp dư tới rồi chào hỏi.
Quý U cho hai người đứng lên, “Không cần đa lễ, các ngươi không quay về dùng bữa tối sao?”
Đã lâu rồi Lục Nhạc Dao chưa nói chuyện với Tích tiệp dư, hiện tại không thấy lạ lẫm gì “Tích tỷ tỷ đi tìm Hoàng thượng sao? Muội và Phó muội muội thấy trong phòng chán nản nên cùng nhau đi dạo.”
Phó Như Tuyết không ngờ Lục Nhạc Dao và Tích tiệp dư lại quen thân như vậy, nàng không dám làm càn chỉ lẳng lặng đứng một bên, không nói gì.
“Không phải, ta muốn đến phòng bếp xem xem có gì ngon không, các ngươi tiếp tục tản bộ đi.” Nói xong, Quý U xoay người rời đi cùng Hứa ma ma.
Lục Nhạc Dao và Phó Như Tuyết chỉ có thể nói lời tạm biệt.
“Ai, vốn định cùng đến phòng bếp với Tích tiệp dư…”
Phó Như Tuyết thật hâm mộ Tích tiệp dư ra ngoài mà chỉ trang điểm đơn giản như vậy, người được chân chính sủng ái sẽ tùy ý thế đó, đến đâu cũng giống như trong hậu viện nhà mình vậy, không cần để ý đến ai. Trang điểm đơn giản chính là tin tưởng vào bản thân hay là tin tưởng vào Hoàng thượng? Đi phòng bếp, hẳn là tự nấu ăn sao? Có thể tùy ý sử dụng phòng bếp đã khiến người khác hâm mộ lắm rồi.
“Tỷ tỷ rất quen với Tích tiệp dư sao?”
Lục Nhạc Dao nghe vậy thì nhìn Phó Như Tuyết, giọng điệu buồn bã “Từng có duyên gặp qua vài lần, bất quá hình như Tích tiệp dư không thích giao hảo với người khác…”
“Là không thích giao hảo với các nữ nhân của Hoàng thượng sao… Tâm không động sẽ không đau, nếu chúng ta không ái mộ Hoàng thượng thì sẽ không thống khổ như vậy.” Phó Như Tuyết từng nghĩ vào cung thì sẽ an phận thủ thường, dựa vào tướng mạo của bản thân dù không được sủng ái nhất thì cũng không đến mức không có tiếng tăm gì. Nhưng nhập cung rồi mới biết trái tim đã rung động rồi, Hoàng thượng là nam nhân ưu tú nhất thiên hạ, không ai không muốn được ngài ấy chú ý đến.”
“Nhập cung rồi, chúng ta cũng là nữ nhân của Hoàng thượng, ái mộ với Hoàng thượng thì có gì sai trái. Muội muội… Sai là…” Lục Nhạc Dao nhỏ giọng nói bên tai Phó Như Tuyết.
Tà dương như máu, hào quang đầy trời, trong cung điện yên ắng, không ai nghe rõ hai người họ nói những gì.
Trong phòng bếp là một mảnh bận rộn, ngự trù đang xử lý các nguyên liệu tươi mới, một vị khác thì chuẩn bị phụ liệu… Quý U bị cưỡng chế phải ngồi ở một bên, chỉ được chỉ đạo không được nhúc nhích.
Nhìn nguyên liệu đã chuẩn bị xong, Quý U ngăn trở Hứa ma ma, tự mình cắt cá, cho thêm lòng trắng trứng và đồ gia vị, nàng vớt đậu đã luộc xong, đang định tiếp tục thì bị Hứa ma ma đoạt mất xoong nồi, cuối cùng Quý U chỉ có thể quay về kiếp chỉ đạo mà thôi.
Mùi hương chua cay bay vào mũi làm Quý U nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
“Chủ tử, ngài chỉ có thể uống vài muỗng mà thôi.” Hứa ma ma nhắc nhở.
Quý U thở dài “Biết rồi, biết rồi, chỉ là ta quá thèm ăn rồi.”
“Thời gian không còn sớm, để ngự trù chuẩn bị các đồ ăn khác đi, chúng ta về trước, chắc Hoàng thượng đã trở về rồi.”
Quý U gật đầu, lưu luyến không rời nhìn ngự trù đặt canh cá lên kháng giữ ấm.
Lúc Thích Bạch xong việc thì trời đã tối hẳn, đoán là Quý U đang đợi hắn dùng bữa nên hắn vội vàng mang theo Tiểu Thịnh Tử trở về.
Đi ngang qua bên hồ thì nghe từ chiếc thuyền trên hồ truyền tới từng đợt âm thanh, tiếng tấu nhạc, tiếng nữ tử cười đùa yêu kiều, Thích Bạch nhíu mày, không muốn tiến tới.
Con đường trở về nhất định phải đi qua lương đình, trong lương đình chỉ điểm vài ngọn nến, mông lung, mờ ảo, chung quanh có mùi hương hoa cỏ nồng nàn, như trong mộng cảnh.
Một nữ tử tựa như cánh bướm bay múa, một thân váy màu tím hoa văn mây trắng, tóc đen như suối, trên cánh tay khoác một dải lụa phiêu động theo gió. Nữ tử nghiêng người nhảy múa, dáng người thon dài yêu dã, câu hồn đoạt phách.
Theo tiếng tiêu du dương, nàng nhẹ nhàng múa, thân nhẹ như yến, mềm như mây, hai tay mềm mại không xương, bộ bộ sinh liên, dường như tiên tử lạc xuống trần gian.
Tiểu Thịnh Tử ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng một chút, thấy ngài ấy vẫn không nhúc nhích đứng nhìn nữ tử chằm chằm, bỗng cúi đầu. Trong lòng nôn nóng nhưng hắn biết rõ bản thân không được phép nói bất cứ điều gì.
Lại một vòng xoay tròn, nữ tử duyên dáng xoay người, lộ ra một đôi mắt ngây thơ, lông mi cong vút, cái mũi khéo léo, khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn, dung nhan tinh xảo dưới ánh trăng càng thêm động lòng người.
Nhìn thấy Hoàng thượng thì hoảng sợ tựa như chú nai con cuống quýt tiến lên vài bước thỉnh an “Tần thiếp không biết Hoàng thượng ở đây… Kinh động thánh giá, tần thiếp có tội.” Thanh âm như vàng anh, yếu đuối làm người khác phải thương tiếc, cung nữ tấu tiêu ở phía sau cũng vội vàng quỳ xuống.
Thích Bạch chỉ nhìn nữ tử trước mặt, không cất lời.


Nữ tử cảm nhận được tầm mắt của Hoàng thượng, sắc mặt càng thêm đỏ bừng, thẹn đến mức hận không thể chui đầu vào đất.
Tiểu Thịnh Tử cắn chặt răng, chuẩn bị thúc giục Hoàng thượng trở về, bằng không Tích chủ tử không biết sẽ ra sao, đột nhiên trong đầu Tiểu Thịnh Tử hiện ra hình ảnh Tích chủ tử bụng lớn, ngồi bên bàn đầy thức ăn, lặng lẽ rơi nước mắt…
“Ngươi là ai?” Tiểu Thịnh Tử nghe vậy thì khóe miệng co rút… Ngài đứng nghĩ nửa ngày là do không nhớ người ta là ai sao?
Sắc mặt nữ tử đột nhiên trở nên khó coi vô cùng, may mắn là bóng đen đã che đi vài phần, không thể thấy rõ.
“Hồi Hoàng thượng, thần thiếp là Thẩm thường tại mới nhập cung.”
“Đánh mất lễ nghi, quấy nhiễu thánh giá, trước đóng cửa kiểm điểm ba tháng, đợi hồi cung rồi xử trí sau.” Nói xong Thích Bạch xoay người đi, đi được vài bước bỗng nhiên dừng lại.
Thẩm Nhạc vốn định mở lời cầu xin tha thứ thì nuốt xuống, đầy mong chờ nhìn Hoàng thượng.
“Người đâu, xem ai đang du ngoạn trên hồ, để các nàng trở về hết đi, mỗi người chép một trăm nữ huấn.” Nói xong mới thật sự bỏ đi.
Thẩm Nhạc cuống quýt cầu xin tha thứ, “Hoàng thượng, Hoàng thượng… Tần thiếp không dám nữa, ngài tha cho tần thiếp đi, tần thiếp không cố ý…”
Tiểu Thịnh Tử nhẹ nhàng thở ra, trong lòng gào thét, ngươi không cố ý quấy nhiễu thánh giá mà là cố ý quyến rũ Hoàng thượng! Nếu ngươi thật sự thành công, Tích chủ tử đang chờ Hoàng thượng dùng bữa sẽ cảm thấy thật bi thương, Tích chủ tử còn đang mang thai hai tiểu chủ tử, đến lúc đó tiểu chủ tử cũng sẽ đau lòng!
Nếu Thẩm Nhạc mà nghe thấy tiếng lòng của Tiểu Thịnh Tử công công thì nhất định sẽ cắn chết hắn, Hoàng thượng cũng không phải thuộc về Tích tiệp dư, sao nàng lại không được quyến rũ Hoàng thượng!
“Hoàng thượng, vừa rồi ngài nhìn lâu là để suy nghĩ xem Thẩm thường tại là ai sao?”
Tiểu Thịnh Tử tò mò hỏi han, Thích Bạch không nghĩ lòng hiếu kỳ của Tiểu Thịnh Tử lại lớn như vậy, nhìn hắn một cái “Vừa rồi trẫm nghĩ nên biếm nàng ta đến Hoán y cục hay là Châm tuyến phòng… Sau lại nhớ tới chuyện chúng ta đang ở hành cung nên đành từ bỏ.”
Tiểu Thịnh Tử “…Hoàng thượng anh minh!”
Lúc về tới An Hòa điện, Thích Bạch nhìn thấy Quý U đang đứng trước cửa hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, thấy Thích Bạch liền ngoắc tay cho hắn nhanh chóng đến chỗ nàng.
Thích Bạch bước nhanh đến, không nói lời nào, ôm lấy Quý U đi thẳng vào phòng.
Quý U ôm cổ Thích Bạch, cười ngọt ngào, ngoài miệng lại hờn dỗi “Sao chàng lại vậy, người ta chuẩn bị hết rồi mà.”
Thích Bạch nhịn cười “Chuẩn bị cái gì? Muốn ta đặt nàng xuống sao?” Nói xong thì làm bộ như chuẩn bị đặt Quý U xuống đất.
“Không cần, ta muốn được ôm.” Quý U nghĩ Thích Bạch nói thật, ôm cổ hắn thật chặt, không chịu buông ra.


“Ngốc ngếch.” Thích Bạch hôn lên trán Quý U, nắm chặt tay nàng, cười tiếp tục bước đi vững vàng.
Thích Bạch nhìn Quý U không chán mắt “Sau này ta mà về trễ thì nàng cứ dùng bữa trước đi, không cho nàng để bản thân và bảo bảo đói bụng.”
“Không có chàng, ta ăn không ngon.” Quý U biện bạch.
Nếu như không phải cung nữ mang thức ăn vào thì hắn không nỡ buông nữ nhân ngọt ngào này ra đâu.
Nhìn trên bàn có thức ăn cay, sắc mặt Thích Bạch trầm xuống, vừa định trách cứ thì bị Quý U cắt đứt.
“Chàng mau ăn đi, đây là món canh cá, lúc chiều ta đến phòng bếp nấu, đương nhiên là do ngự trù và Hứa ma ma nấu chính, ta chỉ chỉ đạo mà thôi.” Quý U kéo Thích Bạch đến bàn, cầm lấy đũa gắp cho hắn một miếng, thổi thổi, thấy hết nóng mới cho Thích Bạch ăn.
Lát cá trơn bóng, vô cùng tươi ngon, có chút cay cay, rất dễ nghiện. Quý U đút Thích Bạch ăn xong liền gắp thêm một miếng cho vào miệng nếm thử, vừa ăn vừa tán thưởng “Thơm quá, thật sự rất ngon!”
“Không cho nàng ăn nhiều…” Thích Bạch thấy Quý U thích, biết nàng nhẫn nhịn lâu nay, Thích Bạch không nỡ không cho nàng ăn, nhưng mà chỉ nên ăn ít thôi.
Dùng bữa xong hai người tản bộ trước điện, ngẫu nhiên nhìn vào mắt nhau, như keo như sơn, lần đầu tiên Thích Bạch cảm thấy nghỉ hè ở hành cung cũng rất có ý vị.
Như mọi ngày Thích Bạch thành thật khai báo mọi chuyện xảy ra trên đường, Quý U lo lắng hỏi “Hiện giờ ta béo như vậy, mỗi ngày chàng nhìn thấy ta, có phải là cảm thấy các nữ nhân khác người nào cũng như thiên tiên đúng không?”
Thích Bạch nheo mắt, trực giác mách bảo với hắn là không ổn “Ở trong mắt ta, U U còn đẹp hơn cả thiên tiên. Đầu óc ta lúc ấy chỉ nghĩ nên phạt nàng ta thế nào, thật sự là không có tâm tư nào khác.”
Quý U phồng miệng, u oán nói nhỏ “Dưới ánh trăng mông lung, nữ tử tựa như thiên tiên, ánh mắt thâm tình, múa nhẹ nhàng, nhất định là rất mê người, làm cho ai đó thần hồn điên đảo…”
Lời này thật là chua…
“Ta chỉ biết là một ánh mắt của U U làm cho ta điên đảo, một động tác đã làm tim ta đập rộn lên, một nụ hôn làm ta dục tiên dục tử…”
Còn chưa nói xong đã bị Quý U bịt miệng “Không được nói!” Quá buồn nôn!
Thích Bạch nhẹ nhàng thở ra, hắn với nàng đã đến mức nào rồi, nàng còn thẹn thùng như vậy. Ôm nữ nhân đang xấu hổ thật chặt, âm thầm thở dài, hắn trúng một loại độc tên là Quý U, cả đời này cũng không thể giải được.
Trên thuyền không phải ai khác, chính là mấy người Phó Như Tuyết… Lúc bị bọn thị vệ mời xuống các nàng còn không biết đang có chuyện gì xảy ra, đến lúc biết các nàng bị phạt chép một trăm trang nữ huấn mới thấy hoảng hốt, đừng mong làm được gì khác, một trăm trang biết khi nào mới xong!
Biết nguyên nhân là do Thẩm thường tại làm thiêu thân, mọi người trầm mặc nhìn về phía Phó Như Tuyết. Lúc ở trên thuyền các nàng tạo ra động tĩnh lớn như vậy không phải là để hấp dẫn chú ý của Hoàng thượng sao… Thẩm Nhạc nhảy múa là chủ ý của Phó Như Tuyết, trong lòng mọi người ngũ vị tạp trần, xấu hổ, xót xa, bất lực…
Lục Nhạc Dao đến muộn, vừa thấy động tĩnh bên này đã xoay người trở về, may mà đến muộn, bằng không nàng lại bị phạt rồi.


Phi Thường Hoàn Mỹ - Chương 70