Tất nhiên Quý U luôn biết ngày tuyển tú sắp đến, Thích Bạch đã từng nói với nàng năm nay nhất định sẽ có người tiến cung, từ đó Quý U không có hỏi lại nữa. Thay vì lo lắng cho tương lai thì nàng vẫn muốn coi trọng hiện tại hơn.
Buổi sáng, Thích Bạch vẫn như thường lệ hôn hôn nàng, sau đó thiết triều, lại không ngờ tin tức hắn tuyên bố không chỉ làm các đại thần giật mình mà cũng tạo ra một tiếng nổ lớn trong hậu cung.
Thích Bạch nhíu mày nhìn mấy cựu thần đang quỳ dưới đất cầu hắn thay đổi tâm ý.
“Hoàng thượng, xin người hãy nghĩ lại, dưới gối Hoàng thượng vẫn trống không, kéo dài huyết mạch là đại sự, ngài không thể không suy xét. Hiện tại các phi tần trong hậu cung vẫn còn thưa thớt, nạp thêm phi tần là chuyện quan trọng.”
“Trẫm đã nói sở dĩ đổi thành ba năm mới tuyển tú một lần là vì quá mức hao tổn, nếu các ngươi đã muốn thế, thì chi phí tuyển tú, cung cấp cho các phi tần sẽ được tính vào bổng lộc của các ngươi. Thế nào?”
Các đại thần phía dưới nghe đến chuyện này thì không phát ra âm thanh gì nữa, tất cả bổng lôc của bọn họ cộng lại không biết cỏ đủ để tổ chức một lần hay không, không phải bọn họ sẽ trở thành hàng ngày lao động cho Hoàng thượng kiếm bạc tuyển tú dưỡng phi sao? Bọn họ trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, trong hậu viện còn một đống thê thiếp... Nhìn phía dưới một mảnh im lặng, Thích Bạch nói một câu “Bãi triều” sau đó mang theo Tiểu Thịnh Tử rời khỏi Bảo Hòa điện.
Chúng đại thần cứ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rồi ủ rũ thở dài đi về, các đại thần không cho nữ nhi tham gia tuyển tú năm nay chỉ cảm thấy xui xẻo, Hoàng thượng không tuyên bố tin tức này trước, đợi danh sách tuyển tú đã chốt lại mới tuyên bố. Lục Viễn cũng thở dài, không biết muội muội nghe được tin này sẽ phản ứng ra sao, hẳn là càng thêm kiên định, năm nay nhất định muội ấy sẽ nhập cung cho bằng được.
Các phi tần thỉnh an Hoàng hậu xong, vừa trở về cung của mình thì nghe được tin này, ai cũng vô cùng cao hứng, chung quy thì một năm thêm vài người và ba năm thêm vài người không hề giống nhau, thường người mới sẽ dễ dàng được sủng ái, Tích tiệp dư không phải là người mới sao? Người mới vừa đến các nàng sẽ không gặp được Hoàng thượng nữa, nhưng ba năm thì không giống như vậy. Đợi Hoàng thượng chán ghét những người mới, cũng có thể vòng đến cung của các nàng, các nàng có thể mang thai thì càng tốt.
Lục Hiền phi ngồi trước bàn, nghe cung nữ bên cạnh nói đến đây thì bật cười, trong cung có người mới mà Hoàng thượng có thể nhớ đến “lão nhân” như các nàng sao? Phi vị của nàng chưa từng hưởng qua sủng ái gì, dựa vào hiểu chuyện, hiền lành, gia thế cùng chuyện nàng đã bên cạnh Hoàng thượng từ lúc ngài ấy còn là Thái tử nên mới được phong phi, nàng vô cùng xứng đáng được ngồi vào phần vị này. Nay nàng chỉ muốn có đứa nhỏ thôi, để nửa đời sau có thể dựa vào. Về phần Tích tiệp dư... Chờ người mới tiến cung, nàng sẽ cũng ngồi xem nàng ta khóc.
Tình quý tần trở lại Vĩnh Hòa cung nghe tin tức của hạ nhân truyền đến, lỡ tay làm rơi ly trà. Chuyện này chưa từng xảy ra ở kiếp trước... Bây giờ nàng chỉ hy vọng lần tuyển tú này vẫn là những người kia tiến cung, nhất là Lục Nhạc Dao. Nghĩ tới Lục Nhạc Dao, Tình quý tần nở nụ cười dữ tợn.
Quý U đang cầm một quả dâu tây thơm ngọt cho vào miệng nhấm nháp thì Niệm Hạ hoang mang rối loạn chạy vào, “Chủ tử, chủ tử, lúc nãy Hoàng thượng thượng triều tuyên bố, sau này, ba năm mới tuyển tú một lần.”
Quý U nghe vậy thì mắt sáng lên, bất quá miệng không thốt ra được lời nào, phải nuốt dâu tây xuống nàng mới nói được, “Hoàng thượng cũng thật là, hôm qua ngài ấy cũng không nói với ta.”
“Ai u, chủ tử, người còn để ý đến chuyện này sao, nô tỳ cảm thấy đây là chuyện vô cùng tốt.” Niệm Hạ hưng phấn nói, chung quy thì ba năm mới tuyển tú một lần, hậu cung này sẽ giảm được bao nhiêu là người. Án theo bộ dáng sủng ái chủ tử của Hoàng thượng, người mới tiến cung cũng không chắc là sẽ lay động được vị trí của chủ tử, ba năm sau chủ tử đã vững vàng ở trong hậu cung rồi.
Quý U ngọt ngào trong lòng, nở nụ cười vui vẻ gật đầu “Ta cũng cảm thấy rất tốt, có chút nhớ ngài ấy rồi.”
Hứa ma ma nghe hai người này nói chuyện, bà nhìn bốn phía, thật sự là không biết xấu hổ mà, vẫn là không nên cho người khác nghe được mới tốt.
Quý U là người theo trường phái hành động nha, nói nhớ Thích Bạch xong, liền muốn chạy đến Dưỡng Tâm điện tìm hắn, đổi áo choàng, để Niệm Hạ búi tóc cho nàng, sau đó đã ra khỏi cửa. Hứa ma ma thấy chủ tử hành động nhanh như gió giật mưa rền, lắc đầu nghĩ, trách không được Hoàng thượng lại sủng ái chủ tử như một đứa nhỏ, chủ tử giống như là chưa trưởng thành vậy.
Tiểu Thịnh Tử nhìn Tích tiệp dư đang còn cách thật xa, hắn đã tiến tới vài bước chờ nghênh đón, hắn cảm thán, gần đây khẩu vị của Tích chủ tử thật tốt nha.
Chỉ thấy trong tay Tích chủ tử ôm một cái chén sứ nhỏ, bên trong có mấy trái dâu tây tươi mới, ướt át, trong miệng ngài ấy còn có mấy quả, thật là tham ăn, ra cửa cũng không quên mang theo thức ăn... Rõ ràng là Tiểu Thịnh Tử lại đang tiếp tục thói quen lảm nhảm trong đầu...
Thời điểm Tích chủ tử đến Dưỡng Tâm điện, Tiểu Thịnh Tử đều không vào bẩm bào với Hoàng thượng, “Hiện tại Hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương, chủ tử có muốn vào không?”
Quý U gật gật đầu, cầm chén sứ nhỏ đưa đến trước mặt Tiểu Thịnh Tử, tròn mắt nhìn hắn, đầu gật nhẹ nhẹ...
“Nô tài tạ Tích chủ tử ban thưởng.” Tiểu Thịnh Tử đưa tay ra lấy một quả, nhìn Tích chủ tử đang vừa cười vừa đẩy cửa đi vào. Tiểu Thịnh Tử đem dâu tây bỏ vào miệng, non mềm nhiều nước, không biết có phải là do Tích chủ tử ban thưởng hay không, mà hắn cảm thấy ăn ngon hơn bình thường rất nhiều.
Quý U đi vào, liền thấy Thích Bạch đang nghiêm túc phê duyệt tấu chương, Thích Bạch nghe âm thanh đẩy cửa đi vào nhưng không ngẩng đầu, kết quả là không nghe thấy âm thanh bẩm báo đâu, tiếng bước chân còn dần dần đi tới trước bàn, ngay sau đó chính là âm thanh chén sứ đặt lên bàn. Thích Bạch ngẩng đầu nhìn lại, nửa bát dâu tây, sau đó lại nhìn đến nữ nhân đứng trước bàn.
Vẻ mặt nghiêm túc khi phê duyệt tấu chương của Thích Bạch nhanh chóng mềm xuống, đưa tay ôn nhu ôm Quý U ngồi lên chân hắn, nhìn bên môi nàng còn ướt át, nhẹ nhàng vươn lưỡi liếm đi nước dâu tây trên môi nàng.
Quý U thuận thế ôm cổ Thích Bạch không muốn xa rời, cọ cọ lên cổ hắn rồi nói “Vì sao lại sửa thành ba năm mới tuyển tú một lần?”
Thích Bạch nhìn biểu tình “mau mau nói lời ngon tiếng ngọt làm bổn cô nương vui vẻ” của Quý U thì không nhịn được cười.
“Ân... Một năm thì thật phiền toái, ba năm một lần, tuyển nhiều một chút là được rồi.”
Quý U vươn tay nhỏ ra bóp nhẹ hai má của Thích Bạch, hận hận cắn lên một cái “Không có nguyên nhân khác?”
Thích Bạch giả bộ không hiểu “Còn có thể có nguyên nhân gì sao?”
Quý U hung hăn cắn răng nói ra từng chữ “Tuyển nhiều thêm một chút là được? Ngại phiền toái?”
Thích Bạch nghi ngờ trong lòng, nên tiếp tục đùa nàng hay là dỗ dành nàng đây? Tiếp tục đùa thì có thể chọc nàng giận không? Nhưng hắn thật sự muốn xem bộ dáng giận dỗi của nàng thì biết làm sao bây giờ…
“Lúc thượng triều ta đã thông báo nguyên nhân là do hao tổn ngân khố, coi như là vậy đi.”
Nhìn biểu tình thành thật của Thích Bạch, môi Quý U giật giật, chẳng lẽ thật sự là do nàng tự mình đa tình? Vậy lúc này nàng đến đây thực sự là quá ngốc rồi, vẫn là nhanh chóng về Vĩnh Thọ cung thôi, cái người Thích Bạch này thật là đáng ghét mà.
Thích Bạch ôm Quý U thật chặc, không cho nàng đi, “Sao lại đi, không phải là nàng đến Dưỡng Tâm điện thăm ta sao?”
“Ai muốn đến bồi chàng chứ, ta chỉ tới đưa dâu tây thôi.”
Thích Bạch nhìn nửa bát dâu tây, tỉ mỉ cân nhắc, đưa nửa bát hoa quả? “Ta nhớ không lầm thì lúc nãy nàng đến trên khóe môi còn dính ít nước dâu tây, đưa cho ta mà nàng lại ăn chỉ còn nửa bát? Ta ăn ít vậy sao, hình như hơi thiếu nha.”
“Tình ý mới quan trọng nha!” Quý U phẫn nộ, đây là nàng hái trong không gian riêng ran ha, mùa xuân vừa đến, hoa quả cũng xuất hiện đa dạng, bất quá mỗi cung đều có phân lệ hữu hạn, Thích Bạch đưa cho Quý U không ít, nhưng Quý U vẫn có thể lấy thêm từ trong không gian tùy thân của nàng, tạm thời nàng không thể dùng dược liệu, nhưng hoa quả thì vẫn lấy được nha.
Quý U lấy một quả lớn nhất cho vào miệng Thích Bạch sau đó chuẩn bị bỏ đi, Thích Bạch ngậm một nửa, rồi hôn lên môi Quý U, muốn chia cho nàng cùng ăn.
Quý U chỉ có thể há miệng ra nhận lấy, một quả dâu tây làm ấm trái tim của hai người, hai người gắn bó giao triền hồi lâu mới tách ra.
Thích Bạch nói sát bên tai Quý U, “Không có nguyên nhân khác, ta chỉ muốn nàng vui vẻ, ta chỉ muốn nàng.”
Quý U đưa tay ôm thật chặt eo Thích Bạch, trong lòng vui vẻ, ghé vào ngực hắn cười ngọt ngào, “Ta cũng đoán vậy, chàng còn hư hỏng, không chịu nói cho ta biết. Chàng chê ta không hiểu chuyện sao?”
Thích Bạch ôm Quý U, bởi vì tâm tình nàng tốt mà hắn cũng cảm thấy vui vẻ, nghe nàng nói như thế thì cúi đầu nhìn nàng “Sao lại không hiểu chuyện? Nàng rất hiểu biết nha, vừa qua ba tháng đã chủ động cởi hết y phục để ta hảo hảo thỏa mãn một phen, thật là tri kỷ của ta mà, đêm nay chúng ta cũng làm thêm một lần như vậy nhé? Lần sau, lúc không có người khác, nàng chỉ cần mặc một cái yếm là được, ta thích nhất là nhìn nàng như vậy, cũng rất dễ cởi ra nữa… Bằng không nàng đứng, ta tới từ phía sau… >.