Truyện tranh >> Phi Thường Hoàn Mỹ >>Chương 51: Mất mặt

Phi Thường Hoàn Mỹ - Chương 51: Mất mặt


Lục Nhạc Dao suy nghĩ có chút khác, có lẽ nàng bị thương nặng hơn mới tốt, sẽ khiến Hoàng thượng thương tiếc, nhưng nàng chỉ bị trầy da mà thôi. Nếu nàng ngất đi sẽ không bị mất mặt, nhưng nàng không bị choáng, chỉ là không dám mở to mắt thôi. Có lẽ… Làm gì có nhiều có lẽ như vậy… Nàng chỉ có thể nhắm mắt cảm nhận nỗi xấu hổ lúc bị khiêng thôi…
Lục Nhạc Dao được nâng vào cung điện gần bãi săn nhất, chỉ có Lục Viễn và thái y ở bên cạnh.
“Ca ca, muội cảm thấy rất mất mặt, lại còn làm liên lụy đến ca ca.” Lục Nhạc Dao muốn nắm ống tay áo của Lục Viễn, nhưng lại không có khí lực.
Lục Viễn thấy muội muội chỉ bị thương chút ít thì rất an tâm, làm gì thèm để ý đến mấy thứ khác “Mất mặt cái gì, là ngựa bị sợ hãi làm liên lụy đến muội thôi, muội đánh bóng cũng không làm người khác bị thương, đừng nghĩ nhiều quá.”
Lục Nhạc Dao lại không lạc quan như vậy “Nhưng muội muốn biểu hiện thật tốt, lại đem đến kết quả này. Thích ca ca sẽ không trách tội hay ghét bỏ muội chứ? Mọi người nhất định sẽ cười muội, muội làm hỏng trận đấu mã cầu này rồi.”
Lục Viễn thở dài, trước người mình yêu lúc nào cũng sẽ lo được lo mất, nhưng Hoàng thượng nào có nghĩ nhiều như vậy, “Hoàng thượng sẽ không trách tội, cũng không ghét bỏ, về phần những người khác, muội không cần phải để ý đến bọn họ.”
Thái y đứng bên cạnh đang cảm thấy kinh ngạc với cách xưng hô của muội muội Lục thống lĩnh với Hoàng thượng, nhưng những người ở trong cung đều rất kín miệng, hắn giống như đầu gỗ đứng ở một bên, những chuyện này không có chút quan hệ nào với hắn.
Lục Nhạc Dao nghe được lời của Lục Viễn nhưng trong lòng vẫn khó chịu, khóc rống lên. Lục Viễn chỉ có thể ngồi cạnh giường an ủi nàng.
Thích Bạch mang theo nhóm phi tần tiến vào chứng kiến được cảnh này, ngoại trừ Lục Hiền phi và Trần Trang phi, những người lúc nãy ở bãi săn đều đến đây. Đại bộ phận phi tần đều nén cười nhìn Lục Nhạc Dao nằm khóc trên giường, chuyện này đúng là có chút mất mặt nha.
Thích Bạch thở dài mở miệng khuyên nhủ “Đây là làm sao? Còn đau sao?”
Lục Nhạc Dao nghe được thanh âm của hắn thì quay đầu lại, vết bẩn trên mặt đã sớm được Lục Viễn lau sạch sẽ, khuôn mặt trắng nõn, hoa lê vũ đái, điềm đạm đáng yêu.
Lục Nhạc Dao cố nhịn, sau đó nhịn không được, nhìn thấy Hoàng thượng thì lại khóc rống lên.
Tình quý tần nhìn Lục Nhạc Dao, siết chặt tay nghe thanh âm nghẹn ngào của nàng ta, đây chỉ là bắt đầu thôi, sau này sẽ có lúc ngươi khóc thật sự.
Quý U cảm thán, khóc này cũng thật là… Tuy Thích Bạch muốn nàng trở về nghỉ ngơi, nhưng Quý U lại nghĩ Lục Nhạc Dao vừa gặp chuyện không may, nàng không thể nào vô tâm về Vĩnh Thọ cung ngay được, thật là vô tâm vô phế. Tốt xấu gì nàng cũng đã có duyên gặp mặt với Lục Nhạc Dao và Lục Viễn một lần, đến thăm cũng là hợp tình hợp lý.
Trần Trang phi và Lục Hiền phi mới không thèm đến xem Lục Nhạc Dao, lúc nãy bóng đập lên bàn Lục Hiền phi làm vỡ chén đĩa, một ít vụn bay lên người nàng nên nàng đã trở về thay y phục. Trần Trang phi bị bóng đập lên người, dọa sợ, cũng đã về cung của mình. Lục Nhạc Dao nên đến bồi tội với hai nàng mới đúng, làm gì có đạo lý hai nàng đến thăm Lục Nhạc Dao!
Sau khi thái y và Lục Viễn hành lễ xong, Thích Bạch đi đến bên giường, nhìn Lục Nhạc Dao đang khóc rống, hắn không biết nên nói cái gì, nghĩ một lát mới nói “Nếu còn khó chịu thì nói với trẫm, trẫm để thái y xem cho ngươi một lát.”
“Hoàng thượng, thần nữ thật mất thể diện, còn suýt gây ra đại họa, không còn mặt mũi nào nhìn ngài và các vị nương nương.” Lục Nhạc Dao nghe lời khuyên của Hoàng thượng thì nín khóc trả lời.
Thích Bạch cảm thấy không có việc gì, may mà không ai bị thương liền nói “Mất thể diện cái gì, người không sao là tốt rồi.” Nói xong thì chuyển tầm mắt lên người Lục Viễn muốn hắn khuyên nhủ nàng.
Lục Viễn cảm thấy Hoàng thượng nói chuyện không uyển chuyển gì hết. Nhưng tạm thời không đề cập đến chuyện này, nhiều người đến như vậy, muội muội nhất định sẽ thấy khó chịu, “Thần chiếu cố muội muội là được rồi, nàng gây họa như vậy đã rất xấu hổ, cũng không thể để Hoàng thượng cùng các vị nương nương lo lắng thêm nữa.”
Hoàng hậu hợp thời mở miệng “Lời nói này cũng quá khách khí rồi, dù sao chuyện này xảy ra ở trong cung. Hơn nữa là do ngựa bị sợ hãi, Nhạc Dao mới là người bị thương, các ngươi không nên tự trách.”
Các phi tần thấy thái độ của Hoàng thượng với Lục Nhạc Dao khá tốt, Hoàng hậu cũng đã lên tiếng, liền vội vàng khen Lục Nhạc Dao chơi mã cầu rất tốt, ngã ngựa là chuyện ngoài ý muốn, không cần để ý, may mắn là không có ai bị thương. Quý U không có cơ hội nói gì, nên chỉ giữ im lặng, thấy ai nói có đạo lý thì nàng gật gật đầu.
Thích Bạch suy đoán ý tứ của Lục Viễn, nghĩ là có thể Lục Nhạc Dao bị ngã nên xấu hổ, không muốn gặp người khác, liền nói “Nghỉ ngơi thật tốt, Lục Viễn ở đây chiếu cố ngươi.” Nhìn thái y, phân phó hắn lát nữa đến Dưỡng Tâm điện. Sau đó mang theo những người này, xoay người rời đi.
Lục Nhạc Dao nghe tiếng bước chân xa dần, thở dài. Một cơ hội tốt như vậy mà nàng để vuột mất, nàng đã đợi cơ hội này rất lâu rồi, bỏ ra quá nhiều, không ngờ kết quả lại như vậy, cùng với dự đoán của nàng sai lệch quá nhiều.
Lục Nhạc Dao thấy trong phòng chỉ còn nàng với Lục Viễn, tự lẩm bẩm “Ca ca, muội nên làm sao bây giờ?”
“Cái này là thiên ý…”
“Không phải!” Lục Nhạc Dao thấy Lục Viễn lại muốn khuyên nàng bỏ cuộc, liền kích động ngắt lời hắn. “Không cần lại khuyên muội, nếu muội không có cách nào tiến cung muội sẽ không sống nổi nữa, ca ca, muội sẽ ôm hận mà chết, muội sẽ chết mất…”
“Nói bậy, muội mới được bao nhiêu tuổi chứ!”
“Ca ca, chỉ có ca ca mới giúp được muội, là muội quá vô dụng, là muội không chịu cố gắng…”
“Nhạc Dao…”


--- -------Ta là đường phân cách huynh muội trong cung điện không biết tên---- ---
Thích Bạch còn muốn hỏi thái y có phát hiện gì hay không nên hắn về Dưỡng Tâm điện, nhiều lần dặn dò Quý U về Vĩnh Thọ cung, nghỉ ngơi một chút, dùng gì đó, hắn sẽ lập tức trở lại bồi nàng.
Vài người thấy Hoàng thượng chỉ nói chuyện cùng Tích tiệp dư, sau đó rời đi, không dám tức giận cũng không dám nói. Hoàng hậu thì không cảm thấy gì, ngồi lên phượng liễn, mang theo người bên cạnh rời đi.
Chuyện của Lương chiêu viện đã in sâu vào lòng mọi người, các nàng thấy Tích tiệp dư đang mang thai, cũng không có ý tứ trêu chọc. Vũ thục nghi và Tình quý tần quan tâm hỏi han Quý U vài câu, liền giục nàng mau về Vĩnh Thọ cung nghỉ ngơi, đừng để mệt nhọc.
Quý U cũng liền thuận thế, nhanh chóng cáo từ, quả thật là nàng đang đói bụng, Hứa ma ma không cho nàng động đến đồ ăn trên bàn, nàng chỉ có thể dùng cơm ở Vĩnh Thọ cung thôi.
Vũ thục nghi và Tình quý tần cùng nhau đi về, trên đường khó tránh khỏi việc nói đến chuyện vừa rồi.
“Ta nói Lục Nhạc Dao đúng là mua vui cho người khác. Thật đủ buồn cười, cái này đủ để cho chúng ta một năm vui vẻ.”
Tình quý tần nhìn Vũ thục nghi, đời trước Vũ thục nghi cũng đã bại dưới tay Lục Nhạc Dao, “Tỷ tỷ vẫn cứ ngay thẳng như vậy. Nàng chơi rất tốt, chỉ là có chút sơ suất thôi mà.”
“Căn bản là do nàng ta đắc ý vênh váo, có ca ca lợi hại thì cảm thấy rất giỏi sao. Dáng vẻ hồ ly tinh, kỹ thuật mã cầu cũng chỉ cho đẹp, dù nàng ta không sơ suất ta cũng có thể thắng.” Vũ thục nghi nổi giận trong bụng, rõ ràng là trong trận đấu lúc nãy nàng có thể thắng được.
Tình quý tần chỉ gật đầu chứ không tiếp lời, nàng ta còn không phải là rất giỏi sao, ít nhất là nàng ta đã dựa vào ca ca từ rất sớm để có thể quen biết cùng Hoàng thượng. Hơn nữa dù không xảy ra việc này thì Vũ thục nghi cũng khó lòng thắng được.
Thanh danh của Lục Viễn đã giúp Lục Nhạc Dao không ít, bản lĩnh của nàng ta cũng không thể xem thường, nếu Lục Nhạc Dao bị dễ dàng đánh bại như vậy thì lúc đó Quách Tình nàng mới thấy buồn cười.
Kiếp trước nàng không tham gia chơi mã cầu, mà là muội muội nàng, bất quá khi tuyển tú muội muội đã bị lược bài tử. Kiếp này nàng đã sớm nói với phụ thân không để tiểu muội đến tham gia, người tham gia sẽ là nàng.
Kiếp trước ra sao Lục Nhạc Dao không biết nhưng nàng lại nhớ không quên một chi tiết. Không những tất cả mọi người chúc mừng Lục Nhạc Dao thắng cuộc mà ở dưới mắt mọi người nàng ta nói ra thứ muốn được thưởng là “Thần nữ chỉ muốn thực hiện ước nguyện khi nhỏ, một giấc mơ đã chậm trễ chín năm, từ trước đến nay thần nữ chưa từng quên giấc mộng đó, sở dĩ thần nữ cố gắng thắng là vì giấc mộng này, mong Hoàng thượng thành toàn.”
Lúc đó tất cả mọi người đều không hiểu gì, Hoàng thượng cũng không hỏi lại, chỉ trầm mặt suy nghĩ chốc lát sau đó gật đầu, có thể thấy được Hoàng thượng biết nàng ta muốn gì. Sau này lúc tuyển tú nàng ta thuận lợi nhập cung, vừa vào cung đã được phong chính tam phẩm tu nghi, cao hơn nàng một cấp, lúc ấy nàng liền đoán được nàng ta và Hoàng thượng đã sớm quen biết.

Đời này Lục Nhạc Dao còn có thể thuận lợi như vậy sao? Tình quý tần nhìn về phía Vĩnh Thọ cung, đừng nói Quách Tình nàng đã nhìn thấu nàng ta, ở đây còn có Tích tiệp dư đang được sủng ái, Lục Nhạc Dao đừng nên mơ tưởng đến chuyện được như ý nguyện.
Nghĩ tới Lục Nhạc Dao đang nằm trên giường không động đậy nổi, Tình quý tần đắc ý, lần đầu tiên nàng làm loại chuyện này không ngờ kết quả lại tốt như vậy.
Tình quý tần biết gian lận trên ngựa là chuyện ngu xuẩn nhất, dù không tra ra nàng nhưng cũng có thể tra ra là bị người hãm hại.
Cho nên nàng chỉ có thể động tay động chân trên người Lục Nhạc Dao. Nha hoàn sau lưng Lục Nhạc Dao là người của nàng, kế hoạch vốn là lúc rót trà vô tình làm đổ trà lên người Lục Nhạc Dao, sau đó dùng khăn tay tẩm phấn hương lau lên. Phấn hương này là nàng chuẩn bị từ một năm trước, ai có thể ngờ một năm trước nàng đã chuẩn bị hại Lục Nhạc Dao chứ.
Lúc mới dính lên người mùi hương không nặng nhưng dần dần sẽ trở nên nồng hơn, sau đó sẽ dần dần tiêu tán. Ngựa không chịu nổi hương vị kỳ quái, lúc trước ở bãi săn nàng đã từng thử qua, ngựa nghe được mùi này sẽ có phản ứng rất lớn, nhất định sẽ bị dọa sợ.
Khéo ở chỗ Lục Nhạc Dao tự mình làm đổ trà, có gì buồn cười hơn chuyện chính nàng ta làm chuyện ngu xuẩn? Tình quý tần nhìn lên trời, trời cao cho nàng cơ hội báo thù, nhất định nàng sẽ giữ lấy nó! Hiện tại trong cung không có nhiều người của nàng, nhưng đủ để đối phó với Lục Nhạc Dao, không để xảy ra tình huống nguy hiểm như kiếp trước. Nàng ở trong tối, Lục Nhạc Dao ở ngoài sáng, hơn nữa với bản lĩnh của Tích tiệp dư, nàng muốn xem xem Lục Nhạc Dao có thể là người cười cuối cùng của kiếp này hay không!
Quý U còn không biết Tình quý tần đặt kỳ vọng cao lên người nàng đâu nha, nàng bị Hứa ma ma nhìn chằm chằm mà dùng bữa.
Trong mắt Hứa ma ma, thân thể của Quý U quan trọng hơn bất cứ thứ gì, cái nào ăn được, cái nào không thể ăn, mỗi đũa đều quan sát kỹ lưỡng xem có gì không ổn hay không. Vậy mà trước giờ Quý U cứ nghĩ chỉ khi dùng cơm với Thích Bạch mới phải thử đồ ăn…
Ngoài trừ chuyện Quý U không muốn ăn nhiều dầu mỡ, những thứ khác nàng đều thích ăn, không cố kỵ chua cay, bất quá Hứa ma ma lại nói mấy tháng đầu không cho nàng ăn cay. Cho nên Quý U đang chịu đựng, những loại thức ăn có thể gây nóng trong người nàng cũng không thấy được. Quý U cảm thấy dù nàng ăn thanh đạm nhưng vẫn lên cân, có thể thấy là thứ gì ăn nhiều cũng đều làm người ta béo lên hết…
Thời điểm Thích Bạch về đến Vĩnh Thọ cung thì Quý U đang ngủ trưa, hắn thay đổi y phục chuẩn bị ôm Quý U ngủ một lát.
Lời nói của thái y ở Dưỡng Tâm điện làm Thích Bạch thở dài, thái y suy đoán có thể là do hôm nay Lục Nhạc Dao dùng phấn hương. Trên người Lục Nhạc Dao chỉ còn dấu vết đất cát rất khó phân biệt ra hương vị nguyên bản trên người. Đây chỉ là suy đoán mà thôi, ngựa thì không có vấn đề gì.
Gặp những sự việc như thế này Thích Bạch đều sẽ theo bản nàng suy luận một phen. Nhưng quả thực là không nghĩ ra ai đi hại Lục Nhạc Dao, không nói đến chuyện không có chứng cứ, mấu chốt là không ai có lý do hại nàng, không có người đáng để tình nghi.
Đội viên trong đội là do rút thăm mà sắp xếp, ai lại đi hại một người có thể là đội viên của mình. Mọi người cũng không biết thực lực đối phương ra sao, hại Lục Nhạc Dao làm gì? Điều khả nghi duy nhất là Lục Nhạc Dao làm đổ nước trà, nhưng là tự mình làm đổ, không liên quan đến nha hoàn phía sau. Thích Bạch chỉ có thể từ bỏ.
Thích Bạch phái Tiểu Thịnh Tử đến chỗ Lục Viễn xem xét, có việc thì bẩm báo. Nếu bọn họ muốn xuát cung thì đi chuẩn bị xe ngựa là được.


Phi Thường Hoàn Mỹ - Chương 51: Mất mặt