Phi Thường Hoàn Mỹ - Chương 3-2


Ngự hoa viên mùa đông cũng là cực đẹp, chung quy cũng là vì bảo trì tốt tâm tình của Hoàng đế từng giờ từng khắc, trong hoàng cung có thể nói là không chỗ nào không được trang trí tinh xảo . Niệm Hạ sợ chủ tử mình lại bị đông lạnh thành bệnh nên đã trở về Phương Vũ cung lấy áo khoác dày. Lưu lại Quý U một mình thưởng thức, phong cảnh này cũng là có một chút ý vị khác.
Tuyết đọng mấy hôm trước cũng chưa tan, bầu trời xanh thăm thẳm lại có bông tuyết trắng xóa. Cây thường xanh cùng với bông tuyết trắng trong Ngự hoa viên làm cho Quý U nghĩ về lễ giáng sinh. Hương hoa mai theo gió xông vào mũi, hoa đỗ quyên, hoa trà rất xứng với cảnh tuyết này, phảng phất như tiên cảnh.
Đặt mình giữa cảnh này, Quý U giống như say, tám kiếp đau khổ trước đây tựa hồ đã bị chôn dấu sâu dưới lớp tuyết này, hít sâu vào không khí tươi mát, quả thực không thể nào đẹp hơn được nữa. Quý U nở nụ cười, đây mới là sống sót, đây mới là trùng sinh.
Ngươi ở trên cầu ngắm phong cảnh

Người ngắm phong cảnh trên lầu lại nhìn ngươi

Trăng sáng bên cửa sổ vì ngươi làm trang sức

Ngươi lại làm trang sức trong mộng của người ta.

(.... Xin thứ lỗi cho sự bất lực của editor *mếu*)
Hôm nay tâm tình của Hoàng đế Thích Bạch không tính là tốt, nhưng thực ra tốt hay không tốt cũng rất ít người có thể nhận ra, trừ thái giám thân cận bên người của hắn là Tiểu thịnh Tử ra.
Nghĩ đến Ngự hoa viên giải sầu, lại thấy được phong cảnh trước mắt. Phong cảnh Ngự hoa viên mỗi ngày Thích Bạch đều ngắm, ngắm đi ngắm lại cũng chỉ có như vậy. Không nghĩ đến việc chỉ thêm một người mà lại làm cho phong cảnh hoàn toàn bất đồng.


Tiếng gió bên tai, hương thơm trước mũi, nụ cười của nữ tử, tim Thích Bạch nhanh chóng đạp gia tốc, nhảy dựng lên thình thịch. Nữ tử một thân áo váy liền màu tím, trên váy lại thêu những đóa hoa lài đang nở rộ. Ruy băng màu xanh nhạt thắt thành hình con bướm đính trên eo càng làm tôn lên vòng eo tinh tế, khuôn ngực càng thêm ngạo nghễ. Bởi vì thời tiết rét lạnh nên quanh cổ được quàng thêm khăn quàng bằng lông hồ ly trắng muốt, làm cho làn da càng thêm non mịn, trắng nõn.
Tóc chỉ đơn giản vấn thành một búi, có thêm hai lọn tóc mai theo gió nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt, thiên chân vô tà, khóe miệng tươi cười xinh đẹp, mắt đẹp khẽ khép hờ như chờ mong. Lóa mắt nhất là môi của nàng, không phải là đôi môi anh đào nhỏ nhắn như những người khác, ngược lại đôi môi lại gợi cảm, nở nang, làm cho người nhịn không được muốnâu yếm.
Đẹp đến kinh tâm động phách, sạch sẽ tinh khiết như chất ngọc thượng đẳng, quyến rũ như tiểu yêu tinh nơi thâm sơn, tươi cười lại tựa như phù dung xuất thủy. Thích Bạch dường như đem hết những từ ngữ tốt đẹp của mình ra để hình dung nàng, lại cảm thấy vẫn là không đủ. Hắn chỉ đứng đó, không đến gần, chỉ chờ nữ nhân phát hiện mình.

Tiểu Thịnh Tử ở một bên nhìn biểu tình của Hoàng đế... Đây là coi trọng đi? Bất quá xem vẻ mặt của Hoàng đế hẳn là không nhận ra đây là ai đi. Đến hắn không có cái công năng kia cũng nhận thấy đây là vẻ đẹp không nói nên lời huống chi là Hoàng thượng.

Điều quan trọng là trong hậu cung của Hoàng thượng đều là mỹ nhân, nhưng đây là lần đầu tiên người lộ ra vẻ mặt này, Tiểu Thịnh Tử nghĩ Quý tân nương nương hôm nay đã gặp được đại may mắn của tạo hóa rồi. Nhưng khi nghĩ đến trí thông minh của Quý tần nương nương thì hắn lại thập phần sốt ruột, không biết nàng có thể nắm được cơ hội lần này hay không đây.
“Bệ hạ, đây là Quý tần nương nương của Phương Vũ cung. Nô tài nghe nói mấy hôm trước Quý tần nương nương bị bệnh, hiện tại xem ra đã bình phục hẳn rồi”, Tiểu Thịnh Tử săn sóc nhắc nhở Hoàng đế Thích Bạch.
Hoàng đế quay sang nhìn Tiểu Thịnh Tử vừa nhắc nhở mình. Quý tần? Tại sao mình một chút ấn tượng cũng không có?


Phi Thường Hoàn Mỹ - Chương 3-2