Phi Thường Hoàn Mỹ - Chương 92


Thời gian qua nhanh như nước chảy.
Ở Hoằng La quốc không người nào không biết Hoàng đế chuyên sủng Hoàng hậu, ái thê như mạng, lúc bình dân bách tính tụ chung một chỗ luôn nói Hoàng hậu nương nương có phải đã tích đức tám kiếp mới gặp được Hoàng thượng hay không, đế vương si tình như vậy quả thực là trăm năm hiếm có.
Ý chỉ hủy bỏ tuyển tú vừa đưa ra, vài vị ngự sử đại thần đã cuống quýt cầm tổ tông gia pháp, mưa móc quân ân làm lý do khuyên can một phen. Bọn họ chuẩn bị lâu như vậy, mắt thấy đã sắp đến thời điểm quan trọng, Hoàng thượng lại không tuyển tú… Nhưng Hoàng thượng cũng rất quyết tâm, hủy bỏ tuyển tú cho tới ngày đại tuyển cho Thái tử. Đế - Hậu hòa hợp là sự may mắn cho Hoằng La quốc, huống chi hậu cung là chuyện nhà của Hoàng thượng, không đến lượt người khác khoa tay múa chân.
Mấy đại thần có nhãn lực đều thấy tâm ý Hoàng thượng đã quyết, hơn nữa mấy người mới nhậm chức đều do một tay Hoàng thượng đề bạt, tự nhiên là nghe theo Hoàng thượng rồi. Hoàng thượng thuận thế giết gà dọa khỉ, nhất thời toàn bộ triều đình vô cùng hài hòa. Chung quy thì an nguy gia tộc vẫn quan trọng hơn là làm rạng danh gia tộc.
Không thể nói là hậu cung vui vẻ ấm áp nhưng vẫn gió êm sóng lặng ba năm, điều kiện tiên quyết để tranh sủng là phải được sủng, nhưng mà mọi sủng ái đều tập trung trên người Hoàng hậu, quang minh chính đại, danh chính ngôn thuận. Ngẫm lại, phàm là người chọc phá Hoàng hậu nương nương, không mất mạng cũng là ở trong lãnh cung cả một đời, các nàng có tình nguyện hay không cũng không quan trọng, thủ đoạn của Hoàng thượng đã chỉnh cho các nàng tình nguyện rồi, không có can đảm đi thăm dò chuyện của Đế - Hậu mới là mấu chốt.
Hoàng hậu Quý U bị xem là độc ác mặt phấn má đào, thở gấp, như cánh hoa trên nước bị áp chế vào cửa, Thích Bạch đang nâng nàng, động tác dưới thân không ngừng nghỉ “Nàng thả lỏng chút đi, sao đã sinh con rồi mà còn như vậy…”
Nói chưa xong đã bị tay Quý U che miệng, gương mặt nàng đỏ bừng.
Thích Bạch nhìn nàng đỏ mặt, càng thêm hưng phấn, động tác càng mãnh liệt hơn “Đã sinh hai đứa rồi, còn thẹn thùng sao?” Lời nói triền miên, hắn hôn nhẹ lên đầu vai của nàng.
Quý U không dám nói lời nào, sợ vừa mở miệng ra là tiếng ngâm nga. Nàng muốn mắng hắn lưu manh để hắn tránh ra nhưng cũng không dám.
Quý U bị đụng, thở gấp, vừa đem hai bảo bảo dỗ ngủ xong, còn chưa kịp xoay người đã bị người ôm lấy từ sau lưng, ôm ra khỏi nội thất. Nhận ra mùi hương quen thuộc nàng thở nhẹ, sợ đánh thức hai bảo bảo, càng sợ chọc nam nhân này mất hứng.
Chỉ thấy y phục trên người Quý U bị xé sạch sẽ, Thích Bạch nâng hai chân mềm mại của nàng lên, đặt nàng dựa vào cửa, động tác mạnh mẽ. Nghĩ tới chuyện có người đứng ngoài cửa, Quý U làm sao dám hô lên, chỉ có thể yêu kiều chịu đựng không để ý tới hắn… Càng khẩn trương, dưới thân càng siết chặt, làm Thích Bạch nhiệt huyết sôi trào, cửa bị đụng vào rung động mãnh liệt.
“Hoàng hậu nương nương còn tức giận sao?” Thích Bạch thấy ánh mắt Quý U như sắp khóc, tiếng thở gấp dần dần không thể khống chế được nhưng vẫn không chịu để ý đến hắn, trong lòng hắn đánh trống, cực lực đè nén ý nghĩ muốn đầu hàng.
Quý U chôn mặt vào ngực Thích Bạch, dùng ngón tay chỉ về thiên điện…
Thích Bạch do dự, đem nàng đến thiên điện rồi nàng có chạy mất không? Nếu không nghe theo nàng, lát xong việc nàng sẽ tức giận. Lúc này Thích Bạch quên mất hắn mới đang là người tức giận…
Quý U thấy hắn đang phân vân, nàng rơi nước mắt. Nghĩ tới mấy người Hứa ma ma ở ngoài cửa, về sau nàng không cần gặp người khác nữa…
Thích Bạch hồi thần thấy bản thân chọc nàng khóc rồi, liền vội vàng ôm nàng đến thiên điện “Đừng khóc, giờ chúng ta đi thiên điện, được không?”
Quý U giống như tiểu hài tử để mặc hắn ôm đi, thỉnh thoảng lại thút thít hai cái, ủy khuất vô cùng.
“Lúc ta tiến vào đã phân phó người bên ngoài đi chỗ khác, ngoài cửa không có ai, không có ai nghe thấy hết. Ngoan, nàng đừng lo.” Mới đầu Thích Bạch muốn hù dọa nữ nhân vô tâm không thèm để ý đến hắn một chút, cũng không thật sự dám chọc nàng… Không ngờ chọc nàng khóc rồi, hiện tại hắn chỉ hận không thể đánh bản thân vài cái, đúng là không biết nặng nhẹ mà.
Vừa dứt lời đã bị Quý U đánh mấy cái căm phẫn, trong lòng Thích Bạch ngọt ngào, quả đấm nhỏ xíu, chẳng có chút khí lực, sợ là hắn làm ai đó đau lòng rồi.
Đem người đặt lên giường, nhìn nàng quấn lấy chăn không cho hắn chút nào, hắn cũng không thèm để ý, cứng rắn vén chăn lên chui vào dỗ dành “Ta sai rồi, chủ yếu là do ta khó chịu trong lòng, thật vất vả mới có nàng thương ta… Nàng không quan tâm đến ta làm ta khó chịu lắm…”
Tuy Quý U biết là nam nhân này lại giả bộ đáng thương nhưng lòng cũng không cứng rắn được, xoay người ôm hắn “Ta thương chàng mà, ai không quan tâm chàng chứ.”
“Trong mắt nàng chỉ có hai bảo bảo, không có ta. Lúc trước nàng nói chiếu cố mấy tháng là được, nhưng mà ba năm rồi! Trong cung có bao nhiêu nô tài hầu hạ…” Nhắc tới cái này, oán niệm của Thích Bạch sâu vô cùng.
Quý U rất oan uổng nha “Hôm nay hai bảo bảo không cần đọc sách ta mới đến dỗ bọn chúng ngủ mà! Bảo bảo mới có ba tuổi, ta rất đau lòng a.”
“Ta cũng đọc sách lúc ba tuổi, sao nàng không đau lòng cho ta?” Thích Bạch cố chấp với vấn đề này tới cùng.
“…Chàng là phụ thân rồi đó.”
“Ta có là phụ thân thì trước kia ta cũng đọc sách lúc ba tuổi mà, hai bảo bảo ngày nào cũng quấn lấy nàng, nàng làm gì còn thời gian mà chiếu cố ta.” Trước đây Quý U không như vậy, lúc nàng rảnh rỗi sẽ chạy đến Dưỡng Tâm điện bồi hắn. Nhưng gần đây nàng chẳng đến nữa, sợ bảo bảo làm phiền hắn xử lý quốc sự. Buổi tối cũng phải dỗ hai bảo bảo ngủ rồi mới đến tìm hắn.
Quý U nhìn nam nhân tỏ vẻ tội nghiệp này, nhắc lại lý do nàng tức giận “Không cho người ta mang thai… Thật là quá phận.” Nghĩ tới chuyện hắn lén hỏi thái y ngày an toàn thì ép buộc cả một đêm, lúc bình thường lại không chịu, có lúc nhịn không được thì lại xuất ở bên ngoài… Quý U có chút ảo não, nàng muốn sinh thêm mấy đứa, để Thích Bạch làm một đế vương có nhiều tôn tử mà.
Lúc trước nàng biết chuyện còn chiến tranh lạnh với hắn hai ngày, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi đây này “Ta biết sai rồi… Thái y nói nàng vừa sinh xong, nên tĩnh dưỡng vài năm đã.”
“Vài năm?” Quý U trừng mắt.
“Ba năm…” Thích Bạch thấy nhãn thần của Quý U, theo bản năng nuốt năm năm vào ngược trong bụng.


“Ta muốn sinh thật nhiều con cho chàng, để chàng không cảm thấy cô đơn. Đợi chúng ta già đi, con cháu quấn quanh chơi đùa không tốt sao?” Quý U dỗ dành, không vạch trần chuyện hắn nói ba năm, chắc chắn là thái y chỉ nói một năm thôi.
“Hai là đủ lắm rồi. Đợi Đoàn Đoàn lớn lên, có thể một mình đảm đương mọi chuyện, ta sẽ thoái vị, cùng nàng dạo chơi khắp Hoằng La, làm gì có thời gian mà chơi đùa với bọn chúng. Hai bảo bảo là nhiều lắm rồi, nàng bỏ mặc ta ba năm, nếu còn sinh thêm mấy đứa ta sẽ bị nàng quên ở chân trời góc biển nào luôn rồi…Ba năm này ta rất cô đơn.” Nói xong Thích Bạch cọ cọ hai má Quý U cầu an ủi.
Quý U bật cười, nam nhân này thật thích nũng nịu, môi nàng phủ lên xương quai xanh của hắn, quyến rũ hắn một lần nữa, nàng mang thai thì hắn có thể không cho nàng sinh sao? Chờ bọn họ nuôi các bảo bảo lớn lên hãy đi du lịch vậy.
Trong lòng Thích Bạch vui vẻ, đã lâu rồi Quý U chưa chủ động như vậy, trên mặt nàng còn mị sắc lưu lại, làm Thích Bạch chẳng còn tâm tư nghĩ gì khác, trong thiên điện là một mảnh xuân ý.
Trước lúc mơ màng ngủ thiếp đi, Quý U nghe được có người nói bên tai nàng, thâm tình, ôn nhu như nước “Ta yêu nàng.”
Khóe môi Quý U khẽ cong, đây là hạnh phúc lớn nhất của đời nàng.
Lịch sử ghi lại, sau khi Thái tử Đoàn Đoàn biết chữ, bị tỷ tỷ giễu cợt là sau này sẽ trở thành Hoàng đế cơm nắm, Thái tử liền không muốn làm Thái tử nữa. Thái tử bị Hoành Hiên đế phạt đứng trong sân nửa canh giờ, dám ghét bỏ cái tên mẫu hậu đặt cho ngươi sao! Ngươi không làm Thái tử là ngươi khi dễ hai đệ đệ ngươi tên Thiêu Thiêu với Mạch Mạch sao? Ba tỷ muội Mễ Mễ, Bính Bính, Thượng Thượng vụng trộm nhìn, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
Lịch sử ghi lại, Hoành Hiên đế một đời yêu Quý Hoàng hậu, cả đời ân ái, cả đời hạnh phúc.
--- ------Ta là ngoại truyện của Quý U ở hiện đại---- -----
Chiếc Porsche tốc độ như bay ở trên đường núi.
“Dừng xe, cô điên rồi!” Một cô gái trang điểm mê hoặc, khi tỉnh lại đã thấy cảnh tượng trước mắt, sợ hãi tái mặt. Nhưng lại không dám ngăn trở, chỉ cần lạc tay lái, sẽ đánh vào vách núi.
“Tôi điên rồi.” Quý Niệm lạnh lùng băng sương, lúc cha mẹ nàng cùng nhau mất đi, cô đã điên rồi.
“Bình tĩnh một chút…” Cô gái kia bị dọa đến mức nói năng không còn lưu loát, xe chỉ cần hơi hoảng loạn một chút là hét chói tai “Tôi sai rồi, cô đưa tôi đến cục cảnh sát đi, tôi sẽ tự thú mà… Tôi xin cô, để pháp luật trừng trị tôi đi! Cô còn trẻ như vậy, cần gì phải chết chung một chỗ với người đàn bà xấu xa như tôi chứ…”
Cô gái run run mở cửa sổ ra, gió thổi tóc bay tán loạn, nước mắt nhạt nhòa “Cứu mạng, cứu mạng!” Thanh âm tan biến trong gió, cô cật lực kêu lên nhưng không thành… Cô không ngờ, vốn định đi ra ngoài thì bị người đánh ngất xỉu, tỉnh lại thì sắp mất mạng rồi. Cô vì tình yêu thì có lỗi gì chứ?


Quay đầu nhìn vẻ mặt kiên quyết của Quý Niệm “Đừng giết tôi… Chỉ vì tôi quá yêu cha của cô nên mới làm ra chuyện này… Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ hại cả nhà cô…”
“Ông ấy có vợ, con, có gia đình hoàn chỉnh… Là cô chia rẽ nó… Tôi không muốn làm cô nhi… Tôi muốn mang cô đi gặp cha mẹ, tôi muốn cô quỳ xuống sám hối…” Nước mắt Quý Niệm như chuỗi hạt châu rơi xuống, đánh trên tay lái, tầm mắt mơ hồ.
Vừa qua sinh nhật của nàng, ba ba tặng lễ vật làm cô yêu thích không muốn buông tay, mama ôn nhu hôn lên má cô, tâm nguyện của cô là cả nhà được mãi mãi ở chung một chỗ. Hy vọng họ đừng già đi, đừng sinh bệnh, khỏe mạnh chờ cô hiếu kính bọn họ…
Hôm qua hạnh phúc còn đang rõ ràng trước mắt, mà cảnh tượng hôm nay làm cô đau thấu tim…
“Cô hủy gia đình của ta…” Quý Niệm tự lẩm bẩm.
“Tôi không dám nữa, tôi sẽ đi tự thú… Nhanh dừng xe đi…” Tốc độ càng lúc càng nhanh, cô gái chẳng dám mở cửa nhảy xuống, tốc độ như vậy mà nhảy xuống thì…
Cắn chặt răng, cô gái túm tay Quý Niệm bắt nàng dừng xe.
“Nhanh dừng xe, cô dừng xe cho tôi!”
Cô gái dùng sức kéo cổ tay Quý Niệm.
“Cùng chết đi!” Chiếc xe lao ra khỏi hàng rào an toàn, đâm thẳng xuống biển, chiếc vòng trên cổ tay Quý Niệm bị cô gái kia ném ra ngoài cửa xe…
Chiếc vòng kim cương lóe lên tựa giọt nước mắt đang rơi xuống…
Quý Niệm chỉ kịp ngắm lễ vật mà ba ba tặng nàng lần cuối cùng…
Mọi thứ chỉ trong chớp mắt, cửa kính xe vỡ vụn, kịch liệt va chạm làm Quý Niệm mở mắt nhưng không nhúc nhích nổi. Cảm thụ nước tràn vào, che khuất mắt mũi miệng của nàng, một mảnh máu tươi trào ra…
“Ba ba, mama, con tới tìm hai người, tha thứ cho con, con không có dũng khí một mình sống sót…”
--- ------ ----Toàn văn hoàn---- ------ ----


Phi Thường Hoàn Mỹ - Chương 92