Ông Xã, Đầu Hàng Đi! - Chương 43


Diệp lão đầu lần thứ ba mươi mốt nhìn ra cửa phòng bệnh.
Ta ôm túi xách mới mê người, đứng ở cạnh cửa đặc biệt không kiên nhẫn: “Con nói nha lão Diệp, ngài thật ra là có đi hay không?”
Lão nhân này chính là ép buộc, mỗi chuyện ra viện thôi mà cũng huyên náo oanh oanh liệt liệt. Báo chí cử đến đây vô số nhân sĩ an ủi, chậm rãi chèn ép suốt ba ngày, vậy mà vẫn còn chưa có xuất viện đâu.
“Tôi xem báo hôm kia nói Diệp lão nhân thân thể khỏe mạnh muốn xuất viện. Ngày hôm qua báo chí cũng vẫn nói Diệp gia lão nhân muốn xuất viện. Sáng sớm ngày hôm nay, Lưu quản gia bà gọi điện cho tôi nói tới đón lão nhân xuất viện, lúc này tôi đứng ở đây chờ đã hơn hai giờ, ông ấy rốt cục là có đi ra hay không? Lưu quản gia bà làm gì đi chứ?” Ta hướng về phía Lưu quản gia ồn ào phàn nàn.
Dù sao túi xách cũng cầm đến tay, làm nhanh nhanh lên để ta còn trở về. Biết đâu còn kịp thời gian xem được buổi dạ tiệc mừng lễ Giáng sinh được phát sóng trực tiếp của Thần Tư đâu.
Diệp lão đầu lần thứ ba mươi hai xem cửa phòng bệnh.
Lưu quản gia nhìn thân ảnh mặc áo tơ vàng của Diệp lão đầu mà ánh mắt phiếm hồng.
“Hạ tiểu thư, tin tức Diệp tiên sinh xuất viện ngay cả ngài đều thấy?”
Ta trở mình xem thường: “Vô nghĩa!”
Mỗi trang báo đều đặt tiêu đề chình ình lên bìa, báo Giải trí nói Diệp lão đầu gặp đại nạn không chết. Báo Tài chính kinh tế nói, Diệp lão đầu không có đi, cổ phiếu của Diệp thị lại tăng cao. Báo Xã hội nói Diệp gia giàu có, lão Diệp nằm viện cũng xa hoa. Báo Sức khỏe nói, nếu sớm trị liệu kịp, bệnh về đường huyết quản thực không đáng lo. Trừ phi là người mù hoặc không biết chữ, làm sao cso thể không thấy?
Hốc mắt Lưu quản gia càng đỏ: “Tiểu Diệp tiên sinh cho dù đang ở nước ngoài, cũng nên xem báo chí trong nước a…”
Ta bừng tỉnh đại ngộ, quay đầu học Lưu quản gia nhìn bóng dáng Diệp lão đầu.
Diệp lão đầu yên lặng nhìn về phía cửa, ánh mắt lần thứ ba mươi ba.
“A! Diệp lão đầu, ngài một phen lớn tuổi rồi còn thích chơi truyền thông đâu!” Ta ôm túi xách Diệp lão đầu vừa đưa, đặc biệt khinh thường.
Diệp lão đầu nhăn nét mặt già nua, tự vịn cái ghế đứng lên: “Ai biết sao được! Ta cái này gọi là lực ảnh hưởng xã hội! Ngươi đứa nhỏ tục tằn biết cái mông!”
Lớn giọng giơ quải trượng muốn đánh ta.
Ta túm lấy Lưu quản gia hướng người Diệp lão đầu đẩy tới: “Giáo sư Trần, cứu mạng a! Bệnh nhân huyết quản bị nổi bão lên rồi!”
Giáo sư Trần đội mũ ông già Noel làm gương vọt đi lên, không nói hai lời liền tiếp được Lưu quản gia ôm vào trong ngực.
Phụ nữ mãn kinh trung niên đỏ mặt, ngẩng đầu 45 độ nhìn người đang đội mũ ông già Noel đỏ chót.
Diệp lão đầu liều mạng khua quải trượng: “Đi! Lập tức bước đi! Lưu quản gia, kêu lái xe chuẩn bị xe! Chuẩn bị xe!”
Giáo sư Trần vẻ mặt thần thánh tỏa sáng: “Lão Diệp tiên sinh, ngài hiện tại quá mức kích động. Dựa theo ý kiến chuyên nghiệp của tôi, ngài hẳn là nên lưu lại một ngày để quan sát đi!”
Nói cái gì chuyên nghiệp, đôi mắt nhỏ nhìn Lưu quản gia không có rời.
Diệp lão đầu lập tức đồng ý: “A! Đúng, đúng! Cảm xúc của ta không tốt! An toàn là trên hết! Nên quan sát, nên quan sát!”
Ta tự động tự giác đi đi lại lại trong phòng bệnh.
Đặc biệt không kiên nhẫn, lớn giọng: “Con nói, Diệp lão đầu, cảm xúc của ngài ba ngày nay vẫn chưa có tốt lên sao? Còn rầy rà nữa thì con không đến đâu!”
“Hạ tiểu thư, không phải ba ngày, mà là một tuần!” Y tá bên cạnh còn đặc biệt tốt bụng mà sửa đúng cho ta.
Ta trừng lớn mắt.
Diệp lão đầu cũng trừng lớn mắt.
Lưu quản gia lại đỏ hốc mắt.
“Đều đã một tuần, còn chưa biết tin tức này sao?”
Diệp lão đầu nháy mắt lại đứng lên.
Ta quệt miệng, nhìn túi xách mới trong tay, lại nhìn sang một thân vàng chói lọi Diệp lão đầu, rốt cục không thể nhịn được nữa tru lên chạy ra khỏi phòng bệnh.
Vừa chạy vừa lấy ra điện thoại HELLO KITTY màu hồng: “TNND, trợ lý Quân, lão nương muốn nói chuyện với Diệp Hy!” Thật sự là bắt người tay ngắn, còn phải xen vào giải quyết giúp chuyện gia đình nhà người ta.
Trợ lý Quân trước sau như một, thanh âm lạnh như băng dị thường.
“Diệp tiên sinh đang ở hội nghị quốc tế liên tịch trọng yếu. Hạ tiểu thư, ngài có chuyện gì tôi có thể chuyển lời giúp!”
“Chuyển cái mông mà chuyển! Kêu tên hỗn đản kia xem báo!” Ta dùng sức ngắt điện thoại.
Diệp Hy ghét nhất chính là ta gọi điện phá rối hắn lúc đang họp.
Hạ Tiểu Hoa quả nhiên vĩnh viễn vẫn không đổi được bệnh cũ.
Ta chậm rãi đi bộ trong khuôn viên bệnh viện.
Đi quá lâu, cảm thấy chân tay đều rét run.
Vào đông, là không còn giống với mùa hạ.
Trở về đi.
Kéo lê cái thân muốn vào phòng bệnh Diệp lão đầu nói lời từ biệt, mới phát hiện hai bên cổng lớn của bệnh viện là một dãy dài đoàn xe xa hoa, phô trương to lớn, xếp hàng dài dằng dẵng. Ta trừng lớn mắt, nhìn nửa ngày, thật vất vả mới quay về phòng bệnh của Diệp lão đầu ở tầng trệt.
Vừa bước chân đến hành lang, một màu đỏ tươi của tấm thảm lót đập vào mắt.
Hai lẵng hoa lớn đứng nghiêm trang trước cửa thang máy.
Đám người chậm rãi, tất cả đều mặc tây trang đi giày da, không khí vui mừng đầy mặt.
Chậc! Này còn có người muốn kết hôn trong bệnh viện?
Ta lau mồ hôi như mưa, rốt cục đi đến cửa phòng bệnh của Diệp lão đầu, mới nhìn thấy lão Diệp ngồi trên ghế, mặt mày hồng hào rạng rỡ, không ngừng cùng một vị bên cạnh nói bô bô. Bên cạnh là một đám xếp hàng nghiêm chỉnh, làm bộ dường như đang chờ được tiếp kiến. Mà đứng sau mông Diệp lão đầu, rõ ràng là Diệp tam công tử mới vài chục phút trước đây còn đang ở trong phòng họp.
Ta tùy tay nắm một tên tây trang bên cạnh: “Uy! Bên trong là cái tình huống gì?”
Bạn mặc tây trang chính là một người lai, mở to mắt khinh bỉ nhìn ta, thao thao bất tuyệt như giảng Trung văn: “Tiểu thư, cô mắt mù sao? Không phát hiện thấy Diệp thị đời thứ nhất đang cùng Hoàng thất Anh trò chuyện với nhau thật vui vẻ?”
Nói xong còn ra vẻ lau lau nước mắt: “Đạo hiếu của người Trung Quốc thật đáng giá học tập! Diệp tiên sinh tạm ngừng hội nghị liên tịch, đặc biệt mời đại diện tham dự hội nghị cùng đến bệnh viện đón phụ thân xuất viện. Tình cảm cha con ấm áp như vậy, bất luận ai thấy được cũng phải cảm động! Một xí nghiệp ấm áp như vậy, khó trách tập đoàn Diệp thị có thể phát dương quang đại, ngày càng phát triển!”
Chậc! Khóe miệng ta càng phát ra khinh thường, rướn cổ nhìn Diệp lão đầu giữa một đám quần chúng vây quanh, bô bô cười nói, thật là đạt đến được một cảnh giới mới a!
Vừa mới còn nói cảm xúc không tốt không muốn ra viện.
Ta lo lắng vung vẩy túi xách mới, quay đầu bước đi.
Diệp lão đầu, túi xách này lão nương nhận, không áy náy gì hết.
Vừa đến góc cầu thang, liền thấy được Lưu quản gia ngồi xổm ở đó gạt nước mắt.
“A! Lưu quản gia, thất tình?”Giáo sư Trần kia quả nhiên là có mắt nhìn người.
Ta vui sướng khi người gặp họa, ở trong túi tìm khăn giấy.
Lưu quản gia hoàn toàn không để ý tới vui sướng khi người gặp họa của ta, liều mạng vung mỳ sợi lệ: “Hạ tiểu thư, tôi làm ở Diệp gia mấy năm nay, lần đầu tiên nhìn thấy Diệp tiên sinh chủ động cúi đầu như vậy. Lão Diệp tiên sinh hẳn là được an ủi nhiều lắm, Diệp tiên sinh chủ động cúi đầu, khúc mắc tóm lại sẽ chậm rãi được tháo bỏ thôi!”
Chậc! Bi kịch gia đình tập 2 a!
“Lưu quản gia, bà chậm rãi cảm động đi ha, không có việc gì tôi về trước!” Ta cực kỳ thiếu thành ý tùy tiện đưa một bao khăn giấy, quay đầu bước đi.


Không có bát quái để nhìn còn không bằng trở về xem tiết mục của Thần Tư đâu.
Eo nhỏ lại bị một bàn tay của bà cô già kia ôm lấy.
Lưu quản gia đem bộ mặt bà cô già một phen nhét vào trong lòng ta, oa một tiếng khóc đặc biệt động lòng người.
Ta vung tay vung chân, dùng hết sức lực tích lũy được từ khi bú sữa mẹ đến giờ, đều tránh không ra được tường đồng vách sắt của bà cô già.
Trơ mắt đứng nhìn áo khoác trên người biến thành một mảnh thấm nước.
Lưu quản gia thét gào một trận kinh thiên động địa, rốt cục đến khi ông già Noel Trần xuất hiện mới dời đi mục tiêu, một đầu vọt vào trong ngực giáo sư Trần, làm cho giáo sư Trần lùi lại hẳn ba bước mới có thể ổn định lại thân mình.
Giáo sư Trần đỏ mặt, liều mạng hướng ta nháy mắt.
Kháo! Mắt bị rút gân sao?
“Làm cái gì?” Ta tức giận.
“Hạ tiểu thư, lão Diệp tiên sinh bọn họ đều đã đi hết, cô còn ở đây làm cái gì?”
Chậc! Này thiếu đạo đức muốn đuổi khách!
“Lão nương đây biến!” Không cần phải nói thẳng.
Vừa đi được hai bước, liền nghe được thanh âm giáo sư Trần vang lên phía sau: “Hạ tiểu thư, cám ơn cô!”
Thanh âm chân thành đặc biệt động lòng người.
Ta sợ tới mức chân mềm nhũn, thiếu chút nữa lăn xuống.
“Giáo sư Trần, lão nương trịnh trọng thanh minh, chăm sóc Lưu quản gia kia tuyệt đối, tuyệt đối là bị bắt buộc, không phải lão nương tự nguyện nha!” Ta đẩu cổ họng, nói cũng không có rõ ràng.
Quen bị người ta mắng, chịu không nổi lễ tiết như vậy.
Giáo sư Trần lắc đầu, làm một tư thế nghe điện thoại: “Hạ tiểu thư, tôi nghe được!”
Ta cũng không quay đầu lại, kéo đôi chân như đang nhũn ra liều mạng bước đi.
Kinh hồn chưa có ổn định lại được ngồi ở băng ghế dài chụp tiểu bộ ngực.
Bên cạnh không có người đột nhiên vang lên một trận động tĩnh.
Ngẩng đầu, đã thấy Diệp Hy an vị ở bên cạnh, dựa vào quá gần: “Hạ Tiểu Hoa, cám ơn em! Lễ Giáng sinh còn nhớ rõ mà gọi điện cho anh!”
Ta đã muốn hoàn toàn tê liệt.
Đầu năm nay, người ta có xu hướng tùy tiện liền nói cám ơn sao?
Cái xã hội vạn ác kiểu gì vậy?
Lòng ta kinh hãi, sợ đến mức nửa điểm khí lực cũng không phóng ra được.
“Còn có, cám ơn em, lễ Giáng sinh đã ở đây!” Diệp Hy hướng về phía ta cười cười.
Rõ ràng tươi cười đến thật sự yêu mị, nhìn lại không hiểu sao khiến người ta cảm thấy đáng thương.
Yêu nghiệt!
Ta dùng sức nhắm nhanh mắt, không dám nhìn Diệp Hy cười. Cố gắng nuốt vài ngụm nước miếng, rốt cục mới có thể phun ra một câu: “Diệp Hy! Câm miệng!”

TNND, ai cần Diệp tam công tử nhà anh nói cám ơn?
Nói xong, chính mình càng phát ra sợ đến mức lợi hại.
Ngữ khí quen thuộc như vậy, nội dung quen thuộc như vậy.
Đã nghe nhiều lần lắm rồi: “Hạ Tiểu Hoa, câm miệng!”
Học đứng lên, thế nhưng giống nhau như đúc.
Khóe mắt ta liếc Diệp Hy.
Diệp Hy thế nhưng thật sự im lặng, nhìn ta.
Đôi mắt nhỏ càng phát ra mê người làm người ta không dám nhìn trực tiếp.
Ta dùng sức hít vào, từ chối nửa ngày, rốt cục vẫn nói: “Diệp Hy, anh hẳn là nên đi cùng lão Diệp!”
Thanh âm Diệp Hy thật trầm ổn: “Ông ấy rất tốt, anh để ông ấy đến dự tiệc Giáng sinh, một đám khách quí quan trọng cùng đi theo, còn có thúc phụ trưởng bối của Diệp thị. Ông ấy đăng báo ba ngày, chiêu cáo thiên hạ đều không phải là muốn thế sao?”
“Gì?”
“Bức anh chủ động.” Diệp Hy hừ hừ, “Trò này của ông ấy, đứa ngốc cũng có thể nhìn ra!”
Kháo! Lão nương cũng là xem báo chí ba ngày nay, vậy mà còn không biết!
Ta tức giận: “Vậy sao anh còn không đến bệnh viện tiếp lão Diệp xuất viện?”
“Không muốn ông ấy đạt được ý nguyện!” Diệp Hy sờ má.
Quá ấu trĩ! Ta trở mình xem thường: “Không muốn thì còn đến làm gì?”
Diệp Hy vẫn như cũ ngẩng đầu: “Bởi vì, Hạ Tiểu Hoa, em muốn anh đến!”
“…” Lúc này đây đến lượt ta quay đầu qua một bên.
Sau một lúc lâu, mới đáp một câu: “Uhm!”
Nói xong rồi, cũng không biết phải tiếp tục cái gì nữa.
Rốt cục giãy dụa đứng lên.
“Hạ Tiểu Hoa, em… phải đi?” Thanh âm Diệp Hy, cơ hồ là vang lên cùng với lúc ta đứng dậy.
“Hạ Tiểu Hoa, cùng nhau đi chơi Giáng sinh, được chứ?” Ngữ khí so với giáo sư Trần đội mũ ông già Noel càng thành khẩn hơn.
Thành khẩn đến nỗi chân ta thiếu chút nữa lại nhũn xuống.
Ta liều mạng chống thân mình, cố gắng bước đi về phía trước.
Vẫn đi, vẫn đi.
Phía sau trầm mặc, một chút động tĩnh đều không có.
Rõ ràng đi trên đường, rõ ràng phải rời khỏi, lại không biết vì sao đột nhiên nhớ đến, Diệp Hy nói: “Hạ Tiểu Hoa, em yên tâm, từ nay về sau, anh sẽ không dễ dàng chạm vào em!”
Mỏi mệt như vậy.
Rốt cục dừng lại bước chân, quay đầu: “Uy! Đi công viên trò chơi! Thế nào?”


Ông Xã, Đầu Hàng Đi! - Chương 43