Ông Xã, Đầu Hàng Đi! - Chương 40


Ta túm tay cầm chặt chiếc túi xách màu bạc mới cóng, số lượng có hạn trên toàn thế giới, một đầu vọt vào phòng Thần Tư, vung tay nhỏ bé muốn nhào đi lên: “Lão bản! Tôi thật yêu anh nha!”
Á châu siêu cấp tân tinh một tay cầm kịch bản, một tay nâng ly rượu vang, nghe được lời ta nói liền run rẩy kịch liệt, đánh rớt kịch bản. May mắn ta nhanh tay lẹ mắt bắt được ly rượu tránh cho nó một hậu quả thảm khốc.
“Hạ Tiểu Hoa! Không được tùy tiện nói vậy với tôi!” Thần Tư một phen đoạt lấy cái ly trong tay ta, thối nghiêm mặc cực kỳ khó chịu xoay người ngồi tiếp tục xem kịch bản.
Tính tình thối nát thành như vậy!
Ta không quan tâm, lắc lắc cái mông khoe khoang trước mặt Thần Tư: “Uy! Uy! Có đẹp không?”
Thần Tư nhíu mày nhìn chằm chằm ta vặn vẹo mông nhỏ, quan sát nửa ngày vẫn chưa thốt ra được câu nào hay ho.
Kháo!
Ta dừng mông, ngửa đầu, ưỡn ngực, ngẩng cổ, cố hết sức khoe túi xách giống như mấy vị người mẫu quốc tế trong các show diễn thời trang: “Uy! Lão bản, anh đối với tôi thật tốt!”
Túi xách này là kinh diễm tuyệt thế, toàn cầu cũng chỉ có hai chiếc. Năm đó ta ỷ vào là danh nhân siêu cấp VIP, cùng một đám danh viện, ngôi sao tranh đấu đến sứt đầu mẻ trán mới doạt được đến tay, nhưng lại theo ly hôn phá sản cứ vậy mà ra đi.
Không nghĩ tới a, thật sự là người tốt a!
“Lão bản! Tôi! Rất! Yêu! Anh!” Ta hướng về phía màng tai Thần Tư lớn tiếng ồn ào.
Á châu siêu cấp tân tinh đen mặt, một ngụm uống hết ly rượu vang: “Hạ Tiểu Hoa, không phải đưa cho cô!”
Ta trừng lớn mắt.
Thần Tư hung hăng lườm ta một cái, khinh thường hừ hừ: “Hạ Tiểu Hoa, cô thật tầm thường!”
Ta liều mạng ôm lấy túi xách, đau lòng cho tiểu bảo bối gặp phải ánh mắt độc ác!
“Vừa mới thời điểm người mang tới khách sạn nói là chuyển cho Hạ tiểu thư! Làm sao có thể không phải là tôi?” Mặt dày mày dạn ôm càng chặt.
Ta mặc dù là nhân duyên kém không bạn bè, nhưng cũng tuyệt đối, tuyệt đối không cho phép loại chuyện đưa nhầm người đáng khinh người thần đều phẫn nộ này phát sinh trên người ta!
Thần Tư quay đầu đi, khinh thường ngay cả hừ cũng lười.
Di động rung a rung.
Ta thật cẩn thận từ trong túi lấy ra di động: “Uy?——–”
Đầu kia điện thoại trung khí mười phần.
“Đứa nhỏ chết tiệt! Bất hiếu! Biết rõ lão nhân gia nằm viện cũng không biết đường đến thăm…”
Ta không nói hai lời, “ba” một tiếng ngắt điện thoại.
Điện thoại lập tức lại vang lên.
Ta nhìn chằm chằm Thần Tư, khó xử hỏi Thần Tư: “Uy, lão bản! Có hay không sách lậu hoặc DVD dạy cách đối phó với lão nhân điên?”
Thần Tư tức giận: “Tức chết rồi xong hết mọi chuyện!”
Kháo! Á châu siêu cấp tân tinh thực độc ác!
Nhâm phẩm a!
Di động rung loạn phiền muốn chết!
Ta lại không có nửa điểm do dự, nhấn phím nghe hét lớn: “A! Diệp lão đầu! Ngài còn chưa có ăn đồ cúng a?”
“Đứa nhỏ chết tiệt! Ngươi cái đứa không có phẩm hạnh!” Đầu bên kia điện thoại rống to đến nỗi ta không cần bật loa ngoài mà vẫn nghe rõ mồn một.
Xem ra Diệp lão đầu quả nhiên khôi phục.
“Con đang có việc vội vàng đâu, Diệp lão đầu ngài có việc gì mau phóng, không thì con ngắt máy nha!” Túi xách bạch kim đang chờ ta đâu!
“Đứa nhỏ chết tiệt! Mất công ta sai người đưa túi xách cho ngươi! Vong ân bội nghĩa!”
Tay cầm điện thoại dừng một chút.
“Ngài nói đến túi xách bạch kim đẹp đẽ hoa lệ, số lượng có hạn toàn thế giới kia?”
“Vô nghĩa!”
“A! Lão nhân! Thủ đoạn của ngài cũng thật tinh vi, khó trách năm đó bao nhiêu nữ minh tinh bị ngài nhúng chàm đâu!” Ta tự đáy lòng ca ngợi.
Lễ vật đưa đến thật đánh trúng tâm lý, không hổ là nhân vật nổi tiếng của Diệp gia, năm đó là đủ phong lưu phóng khoáng. Diệp lão đầu, nhân tài a!
“Hạ Tiểu Hoa! Ngươi cái đứa nhỏ chết tiệt!” Đầu bên kia lại bạo nộ rồi.
“Kia Diệp lão đầu, nếu ngài đã thành tâm như vậy, con không nhận là không được rồi, sẽ cô phụ tấm lòng không phúc hậu của lão nhân gia ngài. Cái này con nhận nha, ngài làm công chuyện đi, con gác điện thoại đây!” Ta thí điên thí điên ôm chặt túi xách, nếu không phải đưa sai người, đừng hòng có chuyện chia rẽ tình yêu đôi lứa của ta và em nó.
“Đứa nhỏ chết tiệt? Ngươi đến tột cùng có hiểu hay không cái gọi là có qua có lại hả?” Lão nhân rống mấy lời chính nghĩa.
“…” Ta trừng lớn mắt: “Diệp lão đầu! Tiền của con đều bị cái tên Diệp Hy bất hiếu đến tận gốc bóc lột hết, đừng hy vọng con sẽ đáp lễ a!”
Ta nghẹn khuất, nếu là trước kia, nào đến lượt Diệp lão đầu đưa đến đây. Túi này rõ ràng là của ta!
“Hạ Tiểu Hoa! Ngươi trừ bỏ tục khí thì còn cái gì nữa? Ngoài tiền ra thì quan trọng nhất là tâm ý, tâm ý ngươi hiểu không? Tâm ý chính là khi người già nằm viện thì phải đến thăm họ! Tâm ý chính là người già muốn gì được nấy! Tâm ý chính là…”
“Được, được, Diệp lão đầu ngài nghỉ ngơi đi. Lão nương đang vội vàng đâu, nào có thời gian chạy tới bệnh viện xem lão nhân điên. Ngài nếu rảnh rỗi, tìm giáo sư Trần bảo ông ấy đưa đến khoa thần kinh, không khỏi cũng có thể trị khỏi!”
Chậc, phẫu thuật chút xíu cũng có thể để lại di chứng điên thành như vậy.
Ta ngắt điện thoại, hướng một bên Á châu siêu cấp tân tinh đang đen mặt như đít nồi tiến hành giáo dục: “Uy! Uống vừa phải rượu vang thôi! Giữ cho cổ họng cùng huyết quản khỏe mạnh là quan trọng nhất!”
Tùy tiện giải phẫu huyết quản sẽ mắc chứng điên!
Thần Tư không kiên nhẫn: “Hạ Tiểu Hoa! Biến! Tôi đêm nay đi diễn, không rảnh ở đây ép buộc với cô!”
Ta trở mình xem thường ôm túi xách hướng cửa đi.
“Lão nương đây biến thì biến, mấy lời vừa nói trực tiếp thu hồi lại!” Nếu túi xách không phải là lão bản đưa, sự thật chứng minh yêu lão bản là không có ý nghĩa.
“Biến!” Thần Tư rống càng phát ra lớn tiếng.
Điện thoại lại rung.
Không để người khác yên, ta tiếp lên, tức giận: “Lão nhân ngài rốt cục muốn điên đến…”
“Hạ Tiểu Hoa, toàn cầu có duy nhất một cái túi xách Hermes nhân dịp kỷ niệm 170 tuổi đây!”
“…” Mắt ta lập tức tỏa sáng.
“Cho ngươi nửa giờ, đến nhớ mang theo hoa quả!”
“Vâng, vâng, sao con có thể đến tay không đây? Ngài chờ một chút a, con lập tức đi hiếu kính lão nhân!”
“Lão bản! Tôi sai lầm rồi! Tôi vẫn như cũ thực yêu anh!”
Thần Tư một bộ đức hạnh không ra gì: “Hạ Tiểu Hoa, nói đi, cô lại muốn gì…”
“Cho tôi mượn xe! Cho tôi mượn tiền! Mau!”
Một cái ly thủy tinh chân cao hoa lệ vẫn đang còn sót lại chút rượu vang hướng ta bay tới.
“…”
29 phút 54 giây sau, ta có mặt trong phòng bệnh tư nhân của Diệp lão đầu, phì phò thở giống như trâu.
Diệp lão đầu khí khái phi phàm mặc quần áo bệnh nhân làm bằng tơ sợi màu vàng, nằm ở trên giường tách hạnh đào.
“Đứa nhỏ chết tiệt, ta muốn ăn hoa quả!” Giơ lên túi xách huy hoàng duy nhất toàn cầu chậm rãi huơ.
Kháo!
Ta đứng lên, từ trong giỏ hoa quả mới mua trước cổng bệnh viện lấy ra một trái lê định gọt.
Diệp lão đầu cau mày, nhìn quả lê to như vậy lăn qua lăn lại trước mặt hắn, mắt cũng không thèm chớp: “Không ăn lê!”
Chậc, soi mói!
Ta trở mình a trở mình, nhảy ra một quả chuối, đưa qua.
Diệp lão đầu mí mắt cũng không nâng: “Đứa nhỏ hiếu thuận người già trước hết phải bóc vỏ!”
Ta không kiên nhẫn, quệt miệng, đem vỏ chuối lột sạch sẽ.
Diệp lão đầu một bên ăn chuối, một bên vung quải trượng đầu giường: “Đứa nhỏ chết tiệt! Đứa nhỏ chết tiệt! Lâu như vậy còn không đến thăm người bệnh!”
Quải trượng huy qua, ta nhảy dựng lên liền trốn nhưng vẫn trúng mấy cây. Chỉ là đánh ở trên người nhưng không có đau.
Diệp lão đầu ăn đồ cúng bất thành, lực đạo nhỏ đi.
“Uy! Lão nhân, kêu Lưu quản gia hầm cho ngài mấy canh tẩm bổ đi. Xương cốt ngài suy yếu hết cả rồi a, đánh cũng không đau!”
Về điểm khí lực này, chụp muỗi cũng không đau.
Diệp lão đầu mặc kệ ta, tựa ở đầu giường trở mình nửa ngày trong đống hoa quả thăm người bệnh, rốt cục lấy ra một quả táo.
“Đứa nhỏ! Giúp ta tước vỏ!”
Chậc! Giải phẫu xong lại ăn như heo a!
“Ngài để cả vỏ ăn đi!” Ta không có thành ý.
Diệp lão đầu mỉm cười, giơ lên túi xách ánh vàng duy nhất thế giới cạnh đầu giường.
Ta lập tức sụp mi thuận mắt, mỉm cười nhu thuận giơ lên dao gọt hoa quả ngoan ngoãn tước vỏ.
“Đứa nhỏ! Hiếu kính người già là chuyện vô cùng trọng yếu, biết không?”


Ta gật đầu hừ hừ, quyết tâm chuyên chú vào gọt táo.
“Đối xử không tốt với người già sẽ bị lão thiên gia thu thập, biết không?”
Ta liều mạng gật đầu. Sớm đã bị thu thập, thất hôn, không có một xu dính túi.
“Hiện tại, sửa lỗi vẫn còn là kịp!” Lão đầu giáo huấn ta giống như giáo viên tiểu học một dạng.
Ta vừa gọt vỏ, vừa nghe lão nhân lải nhải, một bộ giống như học sinh tiểu học ngoan ngoãn.
Ngoài cửa một trận tiếng động, bỗng nghe được thanh âm của tiểu hộ sĩ: “Diệp tiên sinh!”
Cửa bị đẩy ra.
Dao gọt hoa quả trong tay trượt một cái, thiếu chút nữa rớt mất nửa ngón tay.
Kháo! Ta kích động muốn đứng lên, lại có người so với ta còn kích động nhanh hơn.
“Ngươi tới làm cái gì? Biến!” Bệnh nhân trên giường mặc áo vàng cắn chuối, quả nhiên trung khí mười phần.
Nửa quả chuối hướng cửa bay tới.
Diệp Hy một thân tây trang hưu nhàn, khẽ né người một cái vừa vặn tránh được ám khí của Diệp lão đầu.
Ta ngồi ở đầu giường, trơ mắt nhìn tiểu hộ sĩ mở cửa “ai u” hét thảm một tiếng, hốc mắt trực tiếp in hình quả chuối!
Thực máu tanh a!
Ta nghiêng đầu liếc mắt một cái nhìn bệnh nhân mặc áo tơ vàng, mắt lộ hung quang, lập tức sụp mi thuận mắt chuyên tâm gọt táo.
“Không phải đang cùng trợ lý bay ra nước ngoài, một giây dư thừa đều không có? Lúc này ai hiếm lạ? Ai cần ngươi? Ngươi tới đây làm gì?” Lão đầu rống rất thông thuận.
Cảm giác được có một đôi mắt nóng rực đang bắn lại phía đỉnh đầu ta.
Ta ngẩng đầu, vừa vặn thấy được Diệp Hy vẻ mặt khó chịu.
Đức hạnh!
Còn dám bày cái loại sắc mặt gì kia?
Lão nương là muốn túi xách ánh vàng duy nhất thế giới mới đến hiếu thuận lão nhân!
Diệp Hy không thành ý mà đem thuốc bổ não trong tay đặt lên đống hoa quả, quà biếu chật ních nơi đầu giường của Diệp lão đầu.
Diệp lão đầu là một người bị thần kinh, xứng đáng uống thuốc bổ não, hắc!
Diệp lão đầu hung hăng liếc mắt trừng ta một cái, đơn giản thẹn quá thành giận, cầm lấy quải trượng hướng về phía Diệp Hy hét to: “Biến!”
Diệp Hy mặt không chút thay đổi: “Lưu quản gia hầm canh, lái xe đã đem tới, ba tiện thể ăn canh đi!”
Cuối cùng cũng học theo Diệp lão đầu trừng mắt liếc ta một cái, một bộ ta thật vướng bận mắt hắn.
Thiết, lão nương còn cảm thấy ngươi Diệp tam công tử mới dư thừa đâu!
Đến chỗ này làm trở ngại lão nương cùng túi xách ánh vàng lóng lánh duy nhất thế giới trao đổi tình cảm.
Ta cuối cùng cũng tước xong vỏ táo, đặc biệt chân chó tiến lên: “Diệp lão đầu, ngài ăn quả!”
Diệp Hy tà tà suy nghĩ nhìn ta.
Diệp lão đầu tà tà suy nghĩ nhìn hắn.
Nhìn cái mông mà nhìn!
Ta còn chưa kịp phát hỏa, liền nghe được Diệp lão đầu đặc biệt hài lòng nói: “Đứa nhỏ, không thấy ta vừa ăn chuối sao? Quả táo này đưa cho khách nhân ăn đi!”
Khóe mắt dư quang một chút liếc nhìn túi xách ánh vàng lóng lánh duy nhất thế giới, tiểu thân thể mê người đứng thẳng tắp, đôi mắt nhỏ vô cùng khó chịu – “khách nhân”!
Ta cầm lấy quả táo không nói hai lời liền đưa lên chính miệng mình nhai.
Vừa đưa lên miệng, bị một phen cướp đi.
Diệp Hy dùng hai ngón tay bắt được quả táo của ta, híp mắt trừng ta nửa ngày, cư nhiên đúng lý hợp tình ăn táo.
Đức hạnh!
Diệp Hy cắn táo cực kỳ lễ phép, cực kỳ tao nhã!
Một ngụm tiếp một ngụm, cố tình làm cho ta xem đỏ mặt.
Diệp lão đầu rống xong Diệp Hy, cúi đầu trở lại đọc tạp chí, đột nhiên phát ra một câu: “Đứa nhỏ, ngươi gần đây qua lại với ngôi sao?”
Diệp Hy vừa vặn muốn cắn miếng táo cuối cùng, lại phun ra.


Khuôn mặt ta không có chút nào khống chế càng hồng lợi hại!
TNND này cũng quá mê người!
Diệp tam công tử thật là vưu vật a!
Ta làm bộ đứng đắn khụ hai tiếng, trả lời đặc biệt nghiêm túc: “Ai qua lại với hắn? Cả nhà ngài mới qua lại với hắn?”
Lão nương là tay làm hàm nhai.
Ta dùng sức trừng Diệp lão đầu.
“Ngươi đừng không thừa nhận, chỉ bằng ngươi bây giờ đỏ mặt, nhất định thích người ta!”
Kháo!
Diệp Hy một phen mở ra cánh cửa.
“Canh đâu? Như thế nào lâu vậy?” Ngữ khí không kiên nhẫn.
“Đứa nhỏ! Ánh mắt ngươi thực kém!” Diệp lão đầu cuối cùng đưa ra kết luận.
Ta ngay cả hừ cũng đều lười.
Ngữ khí cùng vẻ mặt của Diệp lão đầu, cùng lúc trước Diệp Hy nói: “Hạ Tiểu Hoa! Ánh mắt em thực kém!”, đức hạnh mười phần giống nhau.
Nhóm tổ tông Diệp gia đều kiêu ngạo. Ánh mắt kia là xuyên ra ngoài không gian, người địa cẩu căn bản không lọt vào được.
Hộ sĩ mở cửa ra, hốc mắt hình nửa quả chuối, bưng một chén canh nóng hầm hập đi tới: “Lão Diệp tiên sinh, uống canh đi!”
Diệp lão đầu nhìn Diệp Hy, nhìn tiểu hộ sĩ, lại nhìn ta.
Lão nhân đáng ghét nhếch khóe miệng cười: “Đứa nhỏ, ngươi uy!”
Uy cái mông a!
“Lão ương mặc kệ!” Ta dùng sức đem đôi mắt nhỏ đang nhìn Diệp Hy cắn táo thu hồi lại, đứng lên muốn đi.
Diệp lão đầu cười đến đặc biệt phúc hậu, giơ lên dao gọt hoa quả hướng túi xách ánh vàng lóng lánh duy nhất thế giới định đâm đến.
TNND!
Ta vung tay tiếp nhận chén canh trong tay mắt chuối, cực kỳ thành tâm: “MD, Diệp lão đầu, há miệng!”
“Ngươi này đứa nhỏ thực thô lỗ!” Diệp lão đầu không tình nguyện, nhưng vẫn há miệng.
Ta một cước nhét muỗng canh đến bên miệng Diệp lão đầu, lại thu trở về, tức giận thổi nửa ngày, cảm giác không sai biệt lắm mới đưa lên miệng lão nhân kia.
Lão nhân há to miệng, uống đến đến sung sướng: “Canh của Lưu quản gia, hôm nay có hơi đậm! Bảo bà ấy hôm sau nêm nhạt hơn!”
Hướng về phía tiểu hộ sĩ nói.
Tiểu hộ sĩ phản ứng cái gì ta không biết, chỉ là ánh mắt Diệp Hy, nhìn chằm chằm khiến người ta cảm thấy quái dị.
Ta ngẩng đầu nhìn Diệp Hy, hắn lập tức lại chuyển sang sờ tóc.
Ta cúi đầu uy canh, lại cảm nhận được ánh mắt của hắn.
Này thật sự là đức hạnh!
Lão nương cũng không phải tranh giành cắn quả táo với ngươi, đừng có trả thù kiểu vậy!
Một chén nhỏ chỉ hai ba phút có thể giải quyết xong, lại bị Diệp lão đầu trì độn cọ xát nửa ngày mới uống xong.
Ta cầm cái chén đặt xuống bàn, nói: “Diệp lão đầu, ngài còn có cái gì phân phó không?”
Nói nghiến răng nghiến lợi.
Diệp lão đầu quả nhiên từng là tuổi trẻ phong lưu phóng khoáng đã từng câu con gái nhà người ta, lập tức đưa túi xách nhét vào trong lòng ta.
Ta ôm túi, lập tức mặt mày hớn hở: “Con không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa, con về đây!”
Diệp lão đầu khoát tay: “Đi đi!”
Ta thí điên thí điên, mở cửa phải đi, bị Diệp Hy một phen kéo lại.
“Hạ Tiểu Hoa, ngày mai, em có đến không?”
Ta quay đầu nhìn Diệp lão đầu.
“LV mới nhất, số lượng hạn chế!” Lúc này đây, nói chuyện là Diệp Hy.
“Vậy sao?” Ta gật gật đầu: “Kia, tôi không đến!”


Ông Xã, Đầu Hàng Đi! - Chương 40