Ông Xã, Đầu Hàng Đi! - Chương 25


Diệp Hy quả nhiên bay nhanh tới, Trần giáo sư dẫn hắn thẳng đến phòng quan sát Diệp lão đầu. Ta đứng ở đầu giường, thấy Diệp lão đầu đem mép giường túm thật chặt.
Diệp Hy chỉ liếc mắt một cái nhìn Diệp lão đầu, rõ ràng lưu loát: “Trần giáo sư, lập tức giải phẫu! Ông ấy nếu không muốn, trước hết gây mê bất tỉnh! Hết thảy hậu quả, tôi tự gánh vác!”
Dừng một chút lại bồi thêm một câu: “Ông ấy đối với thuốc tê thông thường có chút dị ứng, cẩn thận tránh đi!”
Trần giáo sư liều mạng gật đầu.
Ta nhìn Diệp lão đầu nhẹ buông tay đang nắm mép giường: “Con cái bất hiếu… Ngươi vĩnh viễn, đều không có nghe lời…”
Diệp Hy cau mày, không hé răng.
“Ta cho ngươi xuất ngoại du học, ngươi nghe xong liền đi Anh quốc chứ không phải sang Mỹ, bức ta thỏa hiệp. Ta cho ngươi vào tập đoàn Diệp thị, ngươi nghe xong liền ở ban giám đốc bức ta về hưu. Ta cho ngươi cưới một cô vợ tốt, ngươi cũng không nghe, lại lấy Hạ Tiểu Hoa, làm cho ta ngay cả đường lui đều không có… Diệp Hy, ngươi vĩnh viễn, đều không muốn nghe lời…”
Diệp lão đầu sờ soạng, túm nhanh giấy ly hôn bên đầu giường: “Bây giờ, Diệp Hy, nghe ta một lần…”
“Không nghe!” Diệp Hy đáp, thực rõ ràng.
“Ngươi…” Diệp lão đầu vươn ngón trỏ, chỉ vào Diệp Hy.
Diệp Hy một phen tiến lên, đem toàn bộ tay Diệp lão đầu đè xuống: “Cha nghe con, giải phẫu đi!”
Tay cầm, không có buông ra.
Diệp lão đầu cắn cắn môi, khóe mắt có một dòng chất lỏng chảy xuống, tùy ý cho hộ sỹ đem thuốc mê dọa người kia tiêm vào mạch máu.
Không còn chuyện gì của ta nữa. Muốn ly hôn, ta ký tên. Muốn Diệp Hy, ta kêu tới đây. Còn lại, đã không liên quan gì đến ta nữa.
Ta xoay người hướng ngoài cửa bước đi.
Vừa tới cửa, bị Diệp lão đầu gọi lại: “Hạ Tiểu Hoa…”
Ta quay đầu, nhìn lão nhân thở hổn hển trên giường bệnh đang giơ cao giấy ly hôn trong tay.
“Ba, ngài yên tâm, đây là lần cuối cùng con gọi ngài một tiếng ba.” Từ nay về sau, Diệp lão đầu cũng chỉ là Diệp lão đầu.
Ánh mắt Diệp Hy, lạnh đến tận xương: “Hạ Tiểu Hoa! Im miệng!”
Ta biết nghe lời phải, sụp mi thuận mắt.
Diệp lão đầu rốt cục không hề phát ra âm thanh nào nữa, điện tâm đồ chạy loạn làm cho người ta kinh hãi.
Trần giáo sư chỉ huy đám tiểu hộ sỹ, dẫn theo một đoàn chuyên gia hỗ trợ Diệp lão đầu, vọt vào phòng giải phẫu.
Ta một đường theo tới bên ngoài phòng giải phẫu, mới đột nhiên nhớ tới, ta vốn là phải đi.
Nhưng là, chân mềm nhũn, đi không nổi.
Ta than một tiếng, ngồi trên ghế bên ngoài phòng giải phẫu, nhìn Diệp Hy ký tên, nghe mấy công việc cần chú ý.
Sau một lúc lâu, mới đột nhiên muốn hỏi tiểu hộ sỹ đang cầm khí giới lạnh như băng định vọt qua: “Uy! Ngươi nói, Diệp lão đầu có phải thật hay không không qua khỏi?”
Tiểu hộ sỹ hắng giọng: “Hạ tiểu thư, ngài nói bậy bạ cái gì đó! Vừa mới bắt đầu giải phẫu, nhiều điềm xấu!”
“Nhưng là…”
“Yên tâm đi, Hạ Tiểu Hoa. Bất quá chỉ là đóng cái áo quan mà thôi. Nhưng mà lão nhân kia bình thường nhân sâm tổ yến hầu hạ không thiếu, không chết được đâu!”
Thanh âm Diệp Hy, tứ bình bát ổn.
Ta nghe được rõ ràng, nhưng vẫn không nhịn được hỏi lại: “Thực sự, sẽ không chết?”
“Nói sẽ không.” Diệp Hy cũng không quá bình tĩnh.
“Ừ.” Ta an tĩnh lại, không hỏi nữa.
“Hạ Tiểu Hoa, em khóc?” Diệp Hy vươn tay, thiếu chút nữa sẽ đụng phải.
Ta nghiêng đầu, khó khăn lắm mới tránh được, giơ tay lau khóe mắt mới phát hiện chính mình đầy mặt mỳ sợi lệ.
Hạ Tiểu Hoa, thật vô dụng.
May mắn, không có bị Diệp Hy đụng tới. Bằng không, sẽ bị phát hiện.
Ta vung tay, lung tung lau mặt.
Lại bị một cỗ lực đạo kéo đến, cả người nhào vào vòm ngực rắn chắc: “Hạ Tiểu Hoa, bây giờ ngay cả chạm vào cũng không được?”
Trong ngực Diệp Hy thật ấm, ta lại liều mạng muốn đẩy ra.
Diệp Hy một phen chế trụ tay của ta, dừng một chút, đột nhiên nói: “Em sợ hãi?”
Quả nhiên, vẫn là bị phát hiện.
Ta cắn chặt răng, cố gắng không chế không cho chính mình phát run, trừng mắt nhìn Diệp Hy: “Diệp Hy, anh thực sự rất xấu, rất xấu, rất xấu! Vô cùng xấu xa!”
Diệp Hy mị mắt, nhìn ta.
“Hạ Tiểu Hoa, em thật ra rất rõ. Nếu thực không thích, ánh mắt cũng sẽ nói lên tất cả, đúng không?”
“Vẫn khi dễ Diệp lão đầu, Diệp Hy, anh sẽ phải hối hận!”
Diệp Hy khinh thường hừ một tiếng.


“Chờ có một ngày, Diệp lão đầu sẽ không bao giờ nữa muốn anh, hoặc là, anh sẽ không còn được gặp lại ông ấy, anh liền sẽ biết, ông ấy tuy rằng luôn luôn quên anh, vĩnh viễn không bao giờ đi họp phụ huynh cho anh, mỗi ngày lại mang một phụ nữ khác về nhà, không nhớ được tên bạn học của anh, trừ bỏ cho anh vàng thỏi cũng không nghĩ ra được cái dạng quà mừng năm mới gì khác, nhưng là, mặc dù là như vậy, anh cũng sẽ vẫn luôn nhớ ông ấy!”
“Hạ Tiểu Hoa?”
Ta dùng sức xoa mắt.
“Bác sĩ với hộ sĩ, cũng chỉ gạt người. Rõ ràng sẽ chết, bọn họ cho tới bây giờ, cũng sẽ chỉ nói dối!”
Lão ba bị bệnh, bác sĩ cùng hộ sĩ đều nói: “Không có việc gì, sẽ ổn cả thôi!” Nhưng là, lão ba lại không thể đứng lên được nữa.
Bả vai bị một phen chế trụ, thực nhanh, thực nhanh, ta ngay cả run đều không thể động đậy: “Hạ Tiểu Hoa! Anh cam đoan, lão nhân kia tuyệt đối sẽ không chết!”
Không thể dụi mắt được nữa, bởi vì đã không khống chế được mỳ sợi lệ trong mắt.
Ta cố gắng nghiêng đầu, sợ mỳ sợi lệ chảy xuống, dơ áo Diệp Hy.
Diệp Hy lại nở nụ cười, nhấp mím môi: “Hạ Tiểu Hoa, bả vai cho em mượn. Em thích nhất!”
Ta vừa muốn đi qua, được một nửa, lại dừng lại, liều mạng lắc đầu.
Không thể lại lại gần, Diệp Hy, đã không còn là Diệp Hy của ta nữa.
Mê hoặc trí mạng như vậy, hắn nên là dành cho người khác.
Diệp Hy cười, ngồi ở bên cạnh: “Hạ Tiểu Hoa! Em rõ ràng thích!”
Ta hít cái mũi, cố chấp lắc đầu.
Diệp Hy thô lỗ túm lấy đầu ta, bá đạo đặt trên bả vai của hắn: “Em dựa vào cho anh! Không được nhúc nhích!”
Diệp Hy! Ngươi là đang bức ta nha!
Ta túm lấy áo hắn, không nói hai lời liền hướng lên trên lau nước mũi. Dù sao, cũng sẽ không có khăn tay trắng noãn nhỏ bé.
Chờ đợi bị đá văng ra, Diệp Hy thế nhưng không có động đậy.
Kháo! Tiếp tục lau.
Vẫn bất động như cũ.
Ta nâng mặt, vụng trộm ngắm Diệp Hy.
Vẻ mặt Diệp Hy ẩn nhẫn.
Không khó chịu sao? Từ trước đến nay hắn ghét nhất là bị như vậy! Ta thay đổi vị trí, từ ngực trái chuyển sang ngực phải, lại lau một lần.

“Hạ Tiểu Hoa, hay cho điểm kỹ xảo này của em!” Diệp Hy khinh thường: “Em không phải muốn khóc nhè sao? Đừng ép buộc, khóc ra sẽ dễ chịu hơn!”
“Ai nói em khổ sở?” Ta giận quá thành nghẹn, lập tức ngoan ngoãn dựa vào trên vai Diệp Hy.
Diệp Hy vươn tay, đột nhiên xoa xoa đầu ta: “Hạ Tiểu Hoa, nhớ nhà?”
Lần đầu tiên, dùng âm điệu mềm nhẹ như vây, hỏi về vấn đề như vậy.
Ta bị dọa, chân chân chính chính bị dọa. Liều mạng nhắm nhanh mắt, cổ họng cũng không dám phát ra tí ti âm thanh nào.
Chỉ sợ khi mở mắt ra, tất cả chỉ là ảo giác.
Đợi thật lâu, thật lâu, lâu đến nỗi tiếng tim đập cũng bị khống chế, ta mới thật cẩn thận mở miệng: “Diệp Hy, thực xin lỗi!”
Chiếm lấy anh lâu như vậy.
Nếu là Khả Nhạc, hắn nhất định, sớm cũng đã là một Diệp Hy thực ấm áp.
“Hạ Tiểu Hoa, em có ý gì?”
“Diệp Hy, anh hẳn là nên một lần nghe lời Diệp lão đầu…” Ly hôn, một lần nữa chọn lại.
Diệp Hy một phen đẩy ta ra, đứng lên: “Hạ Tiểu Hoa! Em quả nhiên, một lòng muốn ly hôn!”
“Đứng tưởng rằng anh không biết em nghĩ cái gì! Hạ Tiểu Hoa, có mục tiêu mới, liền cảm thấy anh vướng bận?”
Từ trong phòng giải phẫu, một tiểu hộ sĩ đi ra: “Diệp tiên sinh, Hạ tiểu thư, giải phẫu hoàn thành, rất thành công! Đợi hết thuốc tê, Diệp lão tiên sinh sẽ tỉnh!”
Ta đứng lên, liếc mắt nhìn cánh cửa thủy tinh trong suốt của phòng giải phẫu.
“Diệp Hy, anh thực hạnh phúc!” Còn có thể có được Diệp lão đầu, không giống ta, còn lại cũng chỉ có mấy khối vàng thỏi vô tri vô giác mà thôi.
“Phòng làm việc, đưa cho em!”
“Không đưa! Hạ Tiểu Hoa, anh thật muốn nhìn, ly hôn, em còn có thể kiên trì đến bao giờ?”
“Được.” Ta gật gật đầu.
“Diệp tiên sinh, Hạ tiểu thư, đừng cãi nhau, Diệp lão tiên sinh chắc sẽ muốn hai người vào, hai người thật nên đi xem một chút!” Tiểu hộ sĩ đứng bên cạnh gãi gãi chân.
Ta vung túi, quay đầu: “Không nhìn, tôi về!”
“Diệp Hy, phòng làm việc, anh thích, kia em từ chức!”


Ông Xã, Đầu Hàng Đi! - Chương 25