“Hạ Tiểu Hoa! TNND ngươi cái đứa con gái bất hiếu! Lão tử cũng sắp muốn đi rồi! Lão tử chỉ hỏi ngươi một lần cuối cùng! Có phải hay không ngoại trừ Diệp Hy ra thì không thể là ai khác?”
“Cha a! Ngài đều nhanh “treo”, vẫn là giữ gìn tinh lực nằm dưỡng khí đi! Hỏi bao nhiêu lần đều giống nhau thôi! Con muốn Diệp Hy, thầm nghĩ cũng muốn Diệp Hy!”
“Thao! Ngươi TM so với lão tử có thừa năng lực! Toàn bộ thế giới người cũng không thiếu, lăng lại coi trọng tập đoàn Diệp thị! Hảo, hảo, không hổ là con gái ta!”
“…”
“Cha ngươi cũng không còn được bao nhiêu ngày, sẽ đưa ngươi cái này coi như món quà sinh nhật cuối cùng đi!”
“Gì?”
“Ngươi, mai tìm Diệp Hy cầu hôn đi!”
“A?…”
“Sợ cái gì, ngươi hảo hảo cũng coi như là một cái có ngực có mông, khuôn mặt hoa đào. Thầy tướng số đã cùng lão tử nói qua, ngươi trời sinh số mệnh gả nhập nhà giàu có, phú quý, trừ phi ngươi chán sống không cần vinh hoa phú quí.”
“Cha à, ngài chết về sau ta…”
“Tiểu Hoa, lão ba cam đoan với ngươi, cho dù không có cánh tay ba kiên cường bảo vệ, ngươi cũng sẽ không chỉ có một người.”
“…”
“Tiểu Hoa, đường là do con chọn, không được đến trước mộ lão tử khóc lóc hối hận. Con nếu dám không hạnh phúc thử xem, lão tử OOXX Diêm vương cũng muốn bóp chết con!”
Nhưng là, cha ơi, con đã muốn thực sự thực sự cố gắng, cũng không thể được. Chỉ một lần hối hận, có được không?
***
Ngón tay xinh đẹp tuyệt trần, không mạnh không nhẹ ôn nhu cọ trên mặt ta: “Hạ Tiểu Hoa, em khóc cái gì?”
Bụng dưới càng căng thẳng, Diệp Hy mạnh mẽ tiến vào, làm cho ta có chút hít thở không thông.
Ta dùng sức ôm chặt hắn, dùng sức thổi khí ở bên tai: “Diệp Hy, tôi là ai?”
Không có trả lời, chính là, động tác càng phát ra kịch liệt.
“Không được khóc!”
Ta cố gắng đón ý nói hùa, lắc đầu: “Tôi không khóc.”
Bất mãn hừ lạnh.
Ta động ngón trỏ, móng tay nhợt nhạt từ sau gáy lần theo xương sống đến tận điểm cuối cùng. Hưởng thụ đườn cong mê người của Diệp tam công tử, như vậy cực phẩm thịt bò, làm sao có thể kháng cự được?
Diệp Hy tựa hồ thích thú trò tiểu xiếc này, hừ lạnh nhất thời biến thành tươi cười, động tác không ngừng, ôm ta, ở trên giường trở mình cái thân.
“Thích không?” Hôn sâu gáy ta, hỏi khiêu khích.
“Ưm.” Ta được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, mò mẫm ngày càng minh mục trương đảm (trắng trợn).
Một tiếng hừ cười: “Hạ Tiểu Hoa, giống em về điểm này tâm tư.” Lại không chút nào phản kháng, tùy ý ta muốn làm gì thì làm.
Ta bị dọa đến, cố gắng nháy mắt. Diệp Hy dung túng như vậy, từ trước đến nay, đều không thuộc về Hạ Tiểu Hoa ta.
Không nói từ nào, thế nhưng cảm thấy thực ấm áp.
Rõ ràng là cùng một người, rõ ràng là làm cùng một sự kiện.
Ba năm trước đây, Hạ Tiểu Hoa một lòng bướng bỉnh, tại đêm mưa tầm tã, trằn trọc lặp lại, lạnh đến phát run.
Quả nhiên, sớm nên buông tay.
Ta mãn nhãn dâm cười, để môi kề sát vào Diệp Hy: “Diệp Hy, có hay không người nói qua cho anh, anh tiểu thân thể thực sự mê người a!”
Diệp tam công tử vẻ mặt đương nhiên: “Hạ Tiểu Hoa, em không phải muốn nói, kỳ thật em thích anh sao?”
“Anh có biết?” Ta nhân cơ hội lại hôn hắn.
“Trên đời này còn có người không biết sao?” Ngữ khí phát ra càng đương nhiên.
Cũng đúng. Ta gật đầu.
Ngay cả không ở trên đời này, người đã ăn đồ cúng cũng biết.
“Tiểu Hoa, ngươi oa nhi này nhân duyên kém, không bạn bè. Về sau ta mất, sẽ không có người nào năm mới cho ngươi hồng bao, cho nên, ta một lần đem toàn bộ hồng bao đều đưa cho ngươi.”
“… Vì sao là vàng thỏi?”
“Thao! Lão tử gia tốt xấu cũng là nhà giàu mới nổi, vàng thỏi thật sự. Chẳng nhẽ ngươi còn hy vọng Diệp Hy mang cho ngươi cái gì đến?”
Lão ba đã mất, người tiên tri sớm giác ngộ, rõ ràng bệnh đã nghiêm trọng như vậy, vẫn như cũ làm cho ta thỏa được nguyện vọng, từ nay về sau gả nhập nhà giàu có, có được Diệp Hy, lại một lần nữa có nhà.
Ta nhẹ chân nhẹ tay, đẩy ra Diệp Hy đang ngủ say bên cạnh.
Vừa mới đứng dậy, người trên giường lập tức mẫn cảm giật giật, mày nhăn lại.
Làm cho ta càng khẽ khàng động tác.
Lần đầu tiên, thấy rõ Diệp tam công tử tư thế ngủ dỡ xuống phòng bị.
Môi đỏ mọng hé mở, khuôn mặt nhỏ nhắn càng phát ra xinh đẹp, thân hình thon mỹ đến mê người.
Quả nhiên, Diệp Hy chính là cái vưu vật rõ đầu rõ đuôi. (vưu vật: đẹp đẽ, quý hiếm)
Ta một lần nữa áp chế ý niệm trong đầu muốn thịt bò Diệp Hy, sờ soạng ở tủ đầu giường lấy ra một cái kìm điện, nhắm ngay vào vưu vật trước mắt, cao hứng phấn chấn ấn hạ cái nút màu đỏ.
Choảng một tiếng, vưu vật từ từ nhắm lại hai mắt, hừ cũng không hừ.
Ta thật nhanh chạy ra xa, quan sát nửa ngày, thử thăm dò đem chân dí dí trước mũi Diệp Hy, đung đưa qua lại vài lần.
A, không phản ứng.
Đánh bạo đem toàn bộ chân đặt lên cái mũi Diệp Hy, thuận thế còn đem chân trên mặt người nào đó chà đạp: “Uy! Diệp Hy!”
Vẫn như cũ không phản ứng.
Hôn mê! Ta cảm thấy mỹ mãn, Nhị hào từng được xưng danh siêu cường giải quyết dâm tặc, kìm điện đánh người cũng quả thực là danh bất hư truyền!
Ta nhẹ nhàng tiến vào phòng giữ quần áo, khiêng ra mấy cái túi LV, đem tất cả những gì có thể toàn bộ nhét vào trong, thương tâm chảy nước mắt cáo biệt những cái túi còn lại, sau đó mới lục tung ngăn kéo lấy ra những khối mà lâu nay ta dùng cũng chưa dùng tới – vàng thỏi.
Vàng thỏi, quả nhiên thật sự!
Lão ba! Ta yêu người! Người là hoa lệ lệ tiên tri!
Ta đem hết thảy vàng thỏi đổ vào trong túi, phát hiện mặt trái mỗi khối vàng thỏi đều khắc một dòng chữ to như vậy “trường mệnh trăm tuổi”, phía dưới là một loạt chữ nhỏ: “Hạ Tiểu Hoa 21 tuổi”.
“Hạ Tiểu Hoa 22 tuổi”.
“Hạ Tiểu Hoa 23 tuổi”.
…
“…”
Ta cõng theo mấy thỏi vàng nặng nề, kéo mớ hành lý nặng nề, lê từng bước chân nặng nề, gian nan giơ lên cánh tay nặng nề, đem giấy ly hôn thận trọng đặt ở tủ đầu giường.
Đơn ly hôn, vẫn như cũ là không lâu trước kia, Diệp Hy trước mặt toàn bộ đoàn luật sư, đưa cho ta. Bị ta nhét vào trong túi, dù có nhàu nhĩ, nhưng vẫn từng chữ từng chữ rõ ràng.
Cho nên nói, rất nhiều việc, sớm đã an bài.
Ta cầm lên bộ áo ngủ phấn hồng nơi đầu giường, thuận tay ném vào thùng rác.
Thật vất vả ép buộc đi xuống lầu, Lưu quản gia lại không ngủ, ngồi ở giữa đại sảnh, thấy ta, dùng sức lau nhanh mấy hàng mỳ sợi lệ.
“Hạ tiểu thư, hơn nửa đêm ngài còn định đi đâu?”
Ta ngẩng đầu liếc mắt về cái đồng hồ to lớn lỗi thời nơi góc tường, trời cũng đã sắp sáng.
“Lưu quản gia, bà về sau cũng đừng hơn nửa đêm ngồi trước đồng hồ khóc lóc. Sẽ xuyên qua thành BL đấy. (boy love – boy x boy)
Sẹo lồi trên mặt Lưu quản gia bắt đầu trực tiếp run run: “Tôi đây là lo lắng lão Diệp tiên sinh!”
“Nha.” Ta đem thùng hành lý quăng tới trước mặt nàng: “Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, giúp tôi khiêng đến gara.”
Sẹo lồi Lưu quản gia run lên nửa ngày, rốt cục xuyên qua thành phụ nữ mãn kinh BL, cùng giúp ta khiêng thùng hành lý. Đứng lên, lưu loát khiêng hai thùng, lại đẩy ta ra, khiêng lên vai, xông về phía trước.
Mắt ta phóng ra mấy tia sùng bái chạy vội theo sau Lưu quản gia.
Lưu quản gia! Không hổ là phụ nữ trung niên mãn kinh! Thực sự là khí lực lớn vô cùng a!
Lưu quản gia mang trên vai hai túi hành lý to uỵch, dẫn đầu vọt cào gara, dừng bước chân, quay lại nhìn ta: “Hạ tiểu thư, có cần gọi lái xe không?”
Ta thở hồng hộc chạy từ phía sau lên xua tay: “Tôi tự mình lái.”
“Xe nào đây?”
“…” Xe, lập tức đã không còn thuộc về ta.
“Rốt cuộc ngài lái xe nào đây?”
“Xe này đi.” Ta chỉ vào Mercedes-Benz màu bạc. Lúc trước định đưa cho Thần Tư, chủ xe là viết tên của hắn, đã bị trả trở lại, may mà vẫn còn hữu dụng.
Lưu quản gia lưu loát mở cửa xe, đem hành lý đều mang lên trên, quay đầu xem ta: “Hạ tiểu thư ngài muốn đi xa? Có cần hay không tôi gọi cho lái xe đem xe lái trở về?”
Ta lắc đầu, lên xe. Đem kính cửa sổ hạ xuống: “Lưu quản gia, có rảnh học nấu canh, nghe nói dưa chuột ăn vào tốt lắm, uống lên chậm lại mãn kinh a!”
Lưu quản gia híp mắt, giơ lên nắm tay phải, gân xanh bạo phát, rất có tư thế một quyền mà phá cửa sổ xông vào.
Ta thức thời một cước đạp chân ga xông ra ngoài, gần đến cửa gara, thò đầu ra khỏi cửa xe hô lớn: “Lưu quản gia, hẹn gặp lại –!”
Tốt xấu cũng coi như đã cáo biệt.
Có giấy ly hôn, Diệp lão đầu sẽ nguyện ý làm giải phẫu.
Ta đi rồi, sau khi giải phẫu xong, Lưu quản gia có thể chiếu cố hắn.
Ta một bên lái xe, một bên hắc hắc dâm cười.
Diệp tam công tử, lão nương xem như hoàn toàn OOXX qua.
Diệp Hy, hẹn gặp lại!