Ông Xã, Đầu Hàng Đi! - Chương 14


Có thể ăn, có thể ngủ, thân thể tốt, khẩu vị cũng tốt, bỗng dưng Hạ Tiểu Hoa lại mất ngủ.
Này trần nhà, sao lại nhiều mốc như vậy?
Ta nhìn chằm chằm trần nhà một đêm tro bụi, sau đó quyết tâm đem chính mình biến thành tiểu nữ nhân gia bạo, phát ra một cái chỉ thị vô cùng kiên quyết: “Phải kêu Lưu quản gia tìm người đem rửa sạch trần nhà lại một lần nữa. Trong tường ngoài tường, hai bên đều phải rửa, hai bên đều phải sạch sẽ bóng loáng.”
Ta co chân đá văng ra nửa cái thân thể người nào đó đang vắt trên người ta chảy nước miếng. Người nào đó lăn lông lốc một chút rồi lại một đường bò lên giường.
Vừa đi xuống lầu đã cảm thấy dưới này náo nhiệt không thôi.
“Diệp tiên sinh đâu? Sao còn chưa tìm thấy?”
“Trợ lý của Diệp tiên sinh cũng không tìm được.”
“Thư ký đâu?”
“Liên hệ với họ, nói là Diệp tiên sinh chạng vạng ngày hôm qua đáp máy bay đi Hongkong, nguyên theo kế hoạch thì chiều nay mới trở về.”
“Buổi chiều? Lão Diệp tiên sinh chỗ kia, lấy ai ra quyết định?”
“Lưu quản gia, lão Diệp tiên sinh tình huống tệ lắm sao?”
“Có thể giải phẫu. Nhưng dù sao cũng phải có người nhà ký giấy cam kết, tình hình lão Diệp tiên sinh hiện giờ, không có người nhà đến, dù bệnh viện có nhiều chuyên gia nhưng cũng không thể miễn cưỡng chấp nhận việc này.”
“Kia, Lưu quản gia, Diệp lão đầu… chết rồi hả?” Ta đứng ở chân cầu thang, vẻ mặt mờ mịt.
“Cô mới chết! Cả nhà cô đều chết!” Lưu quản gia tức giận.
Ta nuốt nước miếng ngoan ngoãn ngậm miệng.
Nhà của ta… quả thật đều đã chết hết cả.
Còn lại mình ta.
Lưu quản gia chợt giật mình nhận ra lỡ lời, bèn vội vàng bồi thêm một câu: “Hạ tiểu thư, ngài thế nào hôm nay dậy sớm vậy? Tôi lập tức cho người chuẩn bị bữa sáng.”
Ta khoát tay áo: “Diệp lão đầu lại gây ra chuyện gì vậy?”
Lưu quản gia đến mức này mới không thể làm ra vẻ “bản sự không liên quan đến nhà ngươi”.
Ta ngồi tại phòng ăn, vừa ăn sáng vừa nghe Lưu quản gia chỉ huy. Một hồi điều hành chuyên gia, một hồi an bài nhân thủ, một hồi cấp đầu bếp báo tình hình, một hồi phân phó người hầu nấu canh.
Kháo, không hổ là ngự dụng* của Diệp gia, quả nhiên Lưu quản gia ba đầu sáu tay không gì là không làm được.
*ngự dụng: đồ dùng của vua. Ý là bác quản gia này là quản gia của giới thượng lưu thì đẳng cấp nó phải khác.
So ra, quản gia về hưu chỉ biết ồn ào kích động của ta cùng với phần tử trí thức cao cấp thật khác xa nhau.
Ta vùi đầu liều mạng ăn bữa sáng.
“Đã gọi điện cho biêt thự bên Hongkong chưa? Tìm không ra? Tìm không ra cũng phải tìm!”
“Gọi cho trợ lý Diệp tiên sinh, gọi tới khi nào được mới thôi!”
“Gọi cho toàn bộ người trong tập đoàn Diệp thị, xem có hay không có người biết lộ trình của Diệp tiên sinh!”
“Uy? Vương cục trưởng. Ngượng ngùng phiền toái ngài, hành tung của Diệp tiên sinh thật sự là vạn bất dắc dĩ a… Đi, đi, thỉnh ngài nhiều tha thứ, ta chờ tin tốt của ngài a!”
… Này cũng không phải truy nã tội phạm, Lưu quản gia ngươi không có việc gì sao lại kêu cảnh sát đi tìm Diệp Hy là sao???
Ta vụng trộm thay Diệp Hy lau một phen nước mắt nước mũi, uống nốt ngụm sữa cuối cùng.
“Này, Lưu quản gia…”
Đổi lấy ánh mắt hồ nghi lướt qua.
“Tôi… dù sao cũng nhàn rỗi…”
Ánh mắt hơi thiếu bình tĩnh lại thoáng nhìn.
“Không bằng, tôi đi giúp Diệp lão đầu ký tên giải phẫu đi!”
Ta rất kiêu ngạo chỉ chỉ vào ngực: “Lão nương, cũng là người nhà.”
Tinh tường nhìn đến cái điện thoại kiểu cổ trong tay Lưu quản gia…
***
Diệp lão đầu bệnh, đại khái cũng không thể coi là cái tiểu bệnh, huyết quản về tim có vấn đề.
Hơn nửa đêm cảm thấy buồn buồn nơi ngực, đưa đến bệnh viện kiểm tra, mới có thể qua được. Kết luận cũng nhanh chóng đưa ra: lập tức giải phẫu.
Bác sĩ gia đình của Diệp gia, chuyên gia nghiên cứu về xuất huyết, tắc mạch máu, Trần giáo sư, nắm tay nhỏ bé huơ huơ trước mặt ta, một phen nước mắt một phen nước mũi nhạt nhòa: “Sớm kêu lão ta đến bệnh viện giải phẫu, vẫn là không có để vào tai. Người có tuổi rồi, không nên cùng tiểu quỷ hờn dỗi. Lão nói tên Diệp tiểu quỷ kia lấy cô làm tức chết hắn, cứ để hắn chết, xong hết mọi chuyện, mọi người cũng bình yên.”
“Gì? Diệp lão đầu bao nhiêu tuổi rồi còn nháo tự sát?” Ta trừng lớn mắt, lão nhân hảo ngây thơ nha.
Giáo sư Trần rõ ràng chớp hạ mắt mấy cái, tiếp tục khóc: “Kia huyết quản của hắn có cái lỗ nhỏ, so ra cùng không hơn gì lỗ kim, nửa năm trước đã phát hiện ra như vậy. Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, lấp cái chỗ đó lại cũng không tính là khó khăn gì. Này lão nhân cũng hết sức ngoan cố, vô luận thế nào cũng không chịu. Này vô cùng nguy hiểm a, khí huyết qua đó tắc nghẽn lại không thông, vạn nhất phát hiện chậm trễ, thần tiên cũng không cứu được.”
“Kia, phải giải phẫu nha!” Không phải giải phẫu lấp cái chỗ đó lại là được rồi sao?
“Cô nghĩ rằng tôi không nghĩ tới chuyện này sao?” Trần giáo sư nắm tay nhỏ bé đã thi triển thành quyền: “Này cũng phải chờ đương sự đồng ý. Tôi muốn rạch mấy đường trên người cô, không hỏi qua ý kiến cô cô vui sao?”
Ta liều mạng lắc đầu.
“Tôi đều khuyên đã hơn nửa năm, chút hiệu quả đều không có. Nóng nảy còn lấy quải trượng quăng tôi.”
Ta ha ha cười: “Ngài nói lão nhân ngây thơ thành như vậy có được tính thành hay không cực phẩm?”
Chính đến khi ta cười đến mức sung sướng, phát hiện Trần giáo sư vô thanh vô thức lấy từ trong áo blouse trắng ra một cái dao giải phẫu vô cùng chói lọi, lập tức thức thời ngậm miệng: “Tôi, tôi vào xem lão nhân kia!”
Để lại phía sau là một cái thanh danh hiển hách, chuyên gia xuất huyết não bộ dáng run rẩy, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng không ngừng co giật.
Trần giáo sư không nói hai lời, lập tức chỉ huy năm ba cái tiểu hộ sĩ: “Đi theo, đi theo, mang theo thiết bị cấp cứu. Nhất thời phát sinh chuyện gì không ổn trước tiên đánh ngất Hạ tiểu thư, sau đó cấp cứu bệnh nhân.”
Kháo! Đầu năm nay chuyên gia, người nào người nấy đều không có nhân phẩm.


Ta một phen đẩy cửa phòng bệnh: “Ba! Con đến xem người, ba!”
Nằm ở trên giường đang chăm chú quan sát trần nhà, bênh nhân huyết quản bế tắc bắt đầu sờ soạng đầu giường tìm quải trượng.
“Ba! Ngài nghỉ ngơi đi ba, người tìm quải trượng làm gì? Ngài không giải phẫu có sống hay không còn chưa biết đâu, ngài không phải vội vàng ba!”
“Hạ – Tiểu – Hoa!!!” Huyết quản bế tắc bệnh nhân từng chữ từng thốt ra, tay run rẩy không chừng muốn bóp nát trái hạnh nhân.
“Ba! Con biết, con biết, ngài gì cũng không cần phải nói, con làm người nhà ngài nhiều năm cũng nên có chút cống hiến. Đến đến, sở trường của con là ký hợp đồng, con giúp ngài ký tên, ngài chạy nhanh giải phẫu đi!”
Ta tự động tự giác, đặt mông ngồi cạnh đầu giường Diệp lão đầu, chỉ huy tiểu hộ sĩ vừa tiến vào.
Tiểu hộ sĩ nhanh tay nhanh mắt, lập tức đệ lên một cái thư đồng ý.
Ta cũng khôg thèm nhìn tới, xoát xoát ký chính đại danh tên mình: “Được rồi, được rồi, nhanh nhanh giải phẫu chút đi!” Ba ba vỗ ngực Diệp lão đầu: “Đem lão nhân này gây tê đi, phân lượng mạnh mạnh vào một chút, hắn vừa nãy còn muốn bóp nát trái hạnh đào đâu.”
“Ba!” Lại bạo một cái.
“A, ba! Mấy ngày không gặp, bản sự của ngài càng được nâng cao a!” Ta thí điên thí điên tiếp nhận trái hạnh đào vừa đập vỏ, kiều chân vắt chéo, một bên đem hạnh đào bỏ vào miệng nhai, một bên đưa thêm một trái mới: “Còn muốn không? Giúp con lột vỏ một cái nữa!”
“Cút!” Cơ hồ là một vị bi phẫn lão nhân nghiến răng nghiến lợi tê rống.
Thật sự là nghe thấy mà người này thương tâm , người kia rơi lệ a!
“Ba, ngài trái tim không tốt. Trần giáo sư nói phải tránh kích động.” Ta tiếp tục ăn hạnh đào. “Ngài nói ngài bao nhiêu tuổi rồi còn nháo gì tự sát nha, Diệp Hy đã sớm chạy trốn bóng người cũng tìm không ra, sáng nay đành để con xuất môn. Lưu quản gia, nói cũng không quá đâu, ngay cả hầm cầu ở Hongkong đều lật lên rồi cũng không tìm được. Ngài trông cậy vào hắn? Chậc, chậc, chậc, vẫn là con hiếu thuận đi ba!”
“Ai là ba cô?” Tiếp theo bạo một cái.
“Ai nha!” Ta thuận tay nhận lấy, tiếp tục đưa cái khác: “Ba, ngài kiên trì không giải phẫu, trụ lại không được bao lâu, bia mộ lúc đó đã khắc thêm tên con dâu Hạ Tiểu Hoa. Không chừng tên của con khắc lại, Diệp Hy vẫn là chưa xuất hiện đâu.”
“…”
“Ba ngài sao lại không nói lời nào a? Ngài không nói lời nào chính là nghĩ thông suốt, nghĩ thông suốt rồi thì chính là chúng ta nên tìm người khắc bia mộ đi a! Dù sao ngài chết cũng là chuyện gần ngay trước mắt.”
“…”
Ta chờ cả buổi, bệnh nhân cơ bản là không có ý tứ muốn tiếp tục lột vỏ hạnh đào.
Ta ăn sạch sẽ liền rảnh tay, không thú vị vỗ vỗ phủi phủi vài cái, đứng lên muốn đi ra ngoài. Dù sao cũng không còn hạnh đào mà ăn.
“Ta, chết cũng không phẫu thuật!” Thanh âm suy yếu của lão nhân.
“Vâng.” Ta ngay cả chân cũng chưa dừng lại.
“Trừ phi…”
“Trừ phi?…”, bao gồm cả ta, một phòng toàn chuyên gia bác sĩ, cộng thêm quần chúng đang bu quanh trăm miệng một lời.
“Cô cùng Diệp Hy ly hôn.” Vẫn như cũ thanh âm suy yếu của lão nhân.
“…”

“Ta không cần bia mộ có ghi tên Hạ Tiểu Hoa. Không cần Diệp gia có bóng dáng Hạ Tiểu Hoa.”
“…”
“Ta không cần người nhà như cô. Chết, cũng không cần.”
“…”
Ta ngẩn người, một lúc lâu sau mới quay lại xem Diệp lão đầu, mở to đôi mắt đã muốn mờ hơi nước: “Nhưng là, giấy cam kết cần người nhà ký tên…” Chỉ chỉ tiểu hộ sỹ đang ôm trong tay tiểu bảo bối: “Vẫn là con tự ký đi!”
“Hạ Tiểu Hoa ngươi cút! Cút! Cút!” Thanh âm lão nhân suy yếu lại chuyển thành thê lương.
Ta hướng đôi chân chậm rãi bước ra ngoài phòng bệnh.
“Trần giáo sư, bệnh nhân huyết áp tăng đột ngột! Tim co bóp mạnh!” Thanh âm tiểu hộ sỹ.
“Cấp cứu! Cấp cứu! Mang bình dưỡng khí cho bệnh nhân!” Thanh âm của chuyên gia tim mạch thanh danh hiển hách .
“Đừng rống lên! Con dâu ngươi đã sớm chạy không thấy bóng dáng.” Thanh âm quần chúng vây quanh kích động.
“Ai con dâu?” Tiếp tục thanh âm thê lương của lão nhân.
Ta đi nhanh về phía trước, lại đụng trúng phải một vòm ngực cứng rắn.
Kháo! Ngay cả dục vọng muốn mắng chửi vài câu thô tục ta cũng không có.
“Hạ Tiểu Hoa, cô…”Á châu siêu cấp tân tinh, thần thái vô cùng hưng phấn bay cao, đằng sau là quần quần áo áo hành lý cùng một tập đoàn người đại diện hỗ trợ hắn xuất viện.
Đầu năm nay, thực là cái gì chứ quần chúng vây quanh thật không thiếu a!
“Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua con gái khi dễ lão nhân?” Ta kéo cánh tay một phen đẩy ra tên Á châu siêu cấp tân tinh đang chặn đường, tiếp tục hướng về phía trước.
Lại bị cầm cổ tay túm trở về.
Ta hoàn toàn nổi giận.
Trở lại một phen chế trụ khuôn mặt nhỏ nhắn mê người của Á châu siêu cấp tân tinh: “Thần Tư, anh con bà nó thiếu người bao dưỡng?”
Hiệu quả của câu nói rùng rợn tới mức vị quản lý ẻo lả ba mươi tuổi còn phải diễn tiết mục tiểu hài tử khóc cha, nức nở một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.
Thần Tư lúc này đây, thế nhưng công lực thâm hậu không có bạo lên.
Chính là nhẹ nhàng mà vặn bung ra bàn tay đang kháp trụ khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của hắn, nhưng không có buông ra: “Hạ Tiểu Hoa, tôi, mời cô đi công viên trò chơi ngồi tàu lượn siêu tốc đi!”
Kháo! Ai hiếm lạ mấy cái tàu lượn nhà ngươi!
Anh cho tôi là tiểu hài tử ba tuổi sao?
Ta một phen hất tay hắn ra, tiếp tục đi về phía trước: “Không ngồi tàu lượn! Chơi nhảy cầu may ra còn được!”


Ông Xã, Đầu Hàng Đi! - Chương 14