Đêm, gió núi mang theo hơi lạnh thổi vèo vèo, Đường Hoan rùng mình một cái.
"Không được, ở trên núi một mình, ta sẽ sợ hãi. Chàng cõng ta xuống đi."
Dưới ánh trăng, được một thiếu niên tuấn mĩ cõng đi từng bước, từng bước trên con đường núi uốn lượn, nghĩ thôi cũng đã thấy vô cùng lãng mạn.
Tai Phó Liệt hơi đỏ lên, trong mắt xuất hiện một tia xấu hổ buồn bực nhưng không ai phát hiện ra.
Thật là, càng ngày càng không biết xấu hổ!
"Thân thể của cô cường tráng, ta sợ cõng không nổi!" – Phó Liệt cũng chẳng hiểu tại sao bản thân lại buột miệng nói ra những câu khắc nghiệt như vậy nữa. Phó Liệt biết, thứ phụ nữ để ý nhất chính là dáng người của mình, chỉ là, hắn không muốn nhìn thấy bộ dạng tiểu nhân đắc chí[1] của người nào đó, hắn thích nhìn thấy cảnh người nào đó nghiến răng nghiến lợi cơ.
[1]tiểu nhân đắc chí: những kẻ tiểu nhân có tài đức tầm thường nhưng nhờ vào mưu mô mà thành công trên một lĩnh vực nào đó, sau khi thành công thì thích khoe khoang, tự đắc.
Hắn không biết, cảm xúc của hắn bây giờ có tên gọi là "không phải oan gia, không gặp nhau"
Thân, thể, cường, tráng?
Phó Liệt, tôi muốn bóp chết cậu, đừng ai cản tôi!
Lòng Đường Hoan rít gào muốn nổi bão nhưng ngay khi đầu cô xuất hiện ý nghĩ muốn bóp chết "boss phản diện tương lai" thì ở sâu trong linh hồn, uy áp lại bất ngờ đánh úp, cô đau đến mức muốn nổ tung, không thể thở nổi, trước mắt tối sầm, mồ hôi chảy ra ròng ròng.
Hệ thống "đau lòng" trong im lặng: Ký chủ ngốc X, ăn đau mà không nhớ lâu, đã nói không được sinh ra tâm tư gây hại cho boss phản diện rồi mà!
Đường Hoan thở hổn hển, cô đang phải chịu dơn đau vô cùng khủng khiếp.
Sau khi cảm nhận được sự khác thường của người phía sau, Phó Liệt nhanh chóng quay về bên người cô. Hắn thấy cô đã nhắm nghiền mắt, tựa như đang phải chịu sự thống khổ vô cùng lớn. Mặt cô trắng bệch, bờ môi mất đi màu máu, cũng không biết vì sao lại vậy.
"Đồ Hoan?" – Phó Liệt nôn nóng gọi.
Có điều bây giờ Đường Hoan đã chẳng rảnh để bận tâm, chứ nếu cô phát hiện cảm xúc của Phó Liệt lúc này, chỉ sợ sẽ mang ra khoe khoang liên tiếp vài ngày liền.
Thấy Đường Hoan không trả lời, lại đau đến phát run, Phó Liệt không nghĩ nhiều nữa, đỡ cô lên lưng, nhanh chóng cõng cô xuống núi. Chẳng qua chỉ bị trẹo chân mà thôi, sao lại đau đến mức này? Chẳng lẽ còn bị thương ở chỗ khác nữa?
Một lúc sau, khi đã đến chân núi, Đường Hoan mới ổn hơn một chút.
Sau đó, cô không nhớ đời mà mở miệng đâm chọt: "Nhìn đi, ta biết chàng sẽ cõng ta xuống núi mà! Chứng tỏ chảng vẫn rất quan tâm ta đó, Phó Liệt à!"
Mặt mũi Phó Liệt cứng đờ, cảm xúc mềm mại trong lòng bàn tay cứ như càng ngày càng thêm nóng, nóng đến mức khiến hắn hận không thể ném luôn người trên lưng xuống dưới.
"Ta chỉ sợ cô chết trên núi khiến người ta hoài nghi, đưa tới phiền phức cho ta mà thôi."
"Hừ, mạnh miệng, mềm lòng!" – Đường Hoan đắc ý chọc thủng tâm tư ai đó.
Phó Liêt: "..."
Hắn quả thật không nên nói chuyện với cô.
Thấy Phó Liệt không nói nữa, Đường Hoan bắt đầu không ngừng gây sự chú ý: "Phó Liệt, chàng nghĩ mà xem, chàng quan tâm ta như thế chứng tỏ chàng rất thích ta, hay là chúng ta cứ vậy sống với nhau cả đời đi!"
Cậu đừng bao giờ để quang hoàn của nữ chính mê hoặc rồi sau đó chịu khổ chịu sở vì tình nha! Ông đây tuy rằng chỉ là đồ tể nhưng tốt xấu gì cũng biết nấu thịt cho cậu ăn, đi theo nữ chính, cậu chỉ được ăn màn thầu mà thôi!
Đường Hoan chỉ thuận miệng nói một câu nhưng lại khiến Phó Liệt như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, hồ nước nơi đáy lòng vốn lặng yên tựa mặt gương, giờ lại dần dần nóng lên, sau đó sôi trào, chậm rãi tràn ra.
Phó Liệt cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng bừng.
"Cô chết tâm đi!" – Tuy trong lòng xấu hổ buồn bực nhưng Phó Liệt vẫn nói với giọng bình tĩnh không gợn sóng – "Người mà Phó Liệt ta muốn sống chung phải là một tiểu thư khuê các ôn nhu, hiền thục, tuyệt đối không phải cô! Sau khi đỗ khoa cử, ta nhất định sẽ tự chuộc thân!"
Phó Liệt cũng không biết vì sao mình lại nói ra những lời này, có lẽ là vì muốn thử xem điểm mấu chốt của cô ở đâu chăng?
Gần đây, cô cũng đã thu liễm[2] tính tình, hắn thật muốn nhìn xem, cô thu liễm tình tình được đến mức nào.
[2]thu liễm: thu vào, giữ lại, không cho (thứ gì đó) vươn ra, tỏa ra.
Đường Hoan:...
Móa[3], ta vừa nghe thấy cái gì vậy?
Tới nha, cùng thương tổn nhau nha!
"Vậy chàng cũng đừng quên, chàng là trượng phu[4] của ta, được ta cưới hỏi đàng hoàng. Chàng muốn chuộc thân? Mơ hão đấy à? Đến lúc đó, tiểu thư khuê các mà chàng tâm tâm niệm niệm[5] cũng chỉ có thể làm ngoại thất[6], đừng nghĩ được bước vào cửa nhà ta một bước!" – Đường Hoan nổi giận đùng đùng, hừ mạnh một tiếng – "Yêu mà không có được, chính là kết cục sau này của chàng!"
[3]Tác giả dùng: "ta ngày" (我日). Đây là một câu chửi thề cửa miệng của giới trẻ bên Trung, bên ấy còn có mấy từ tương tự như là "ta kháo", "ta thảo",... Tương tự như câu chửi "*** mẹ" cửa miệng của bên mình
[4] trượng phu: phu quân (từ người phụ nữ thời xưa gọi chồng) hoặc dùng để chỉ một người đàn ông có khí phách theo quan niệm của xác hội phong kiến.
[5]tâm tâm niệm niệm: đồng nghĩa với tâm niệm(nghĩ tới thường xuyên/tự nhắc mình để ghi nhớ và làm theo) nhưng mang sắc thái mạnh hơn.
[6]ngoại thất: tình nhân/vợ bé nuôi dấu bên ngoài, không được công nhận.
Phó Liệt biết Đường Hoan chỉ mạnh miệng nói vậy thôi nên cũng lười so đo với cô. Nhưng, hắn đâu ngờ, cô mạnh miệng nói một câu lại là một câu thành sấm.
Nếu biết trước thì...
Nào có cái gọi là "nếu biết trước" cơ chứ!