Sau khi thằng con riêng kia lên cầm quyền, mẹ anh vội vàng lấy lòng hắn ta, cứ như sợ sau khi người khác cầm quyền, cuộc sống hào môn của bà sẽ chấm dứt vậy.
Việc này làm anh cực kỳ, cực kỳ bất ngờ!
Tiêu Liệt giận đến mức bật cười.
Từng người, từng người đều vô cùng tốt! Anh sẽ nhớ kỹ tất cả!
Tiếng gõ cửa phiền phức lại vang lên. Trừ người phụ nữ chết tiệt kia thì Tiêu Liệt không nghĩ ra người nào dám đến gõ cửa phòng mình nữa.
Người hầu đều rất sợ anh!
Chỉ có người phụ nữ chết tiệt Lâm Dĩ Hoan là luôn đâm đầu về phía trước, cứ như không muốn sống nữa vậy.
"Cút!" - Anh như chém đinh chặt sắt mà quát lên.
Nghe vậy, Đường Hoan tức đến mức đá cửa.
Một lúc lâu sau cũng không thấy cô có thêm phản ứng nào nữa.
Tiêu Liệt nhíu mày, không biết vì sao anh lại cảm thấy có chút mất mát thoáng qua. Nhưng anh còn chưa kịp nắm lấy nó, tiếng gõ cửa từ nhẹ nhàng lại biết thành tiếng đập rầm rầm...
Đường Hoan đập cửa một cách thô bạo.
Muốn cô cút, cô sẽ cút?
Còn lâu cô mới nghe theo!
Tiếng ồn như âm thanh của ma quỷ xuyên qua não, Tiêu Liệt chỉ có thể bất đắc dĩ điều khiển xe lăn ra mở cửa...
*
* *
Đường Hoan đẩy thùng nước ấm về phía Tiêu Liệt, nước thuốc mang theo mùi trung dược[1] văng ra, mùi hương cực kỳ nhức mũi. Tiêu Liệt theo bản năng nhăn mày, không kiễn nhẫn nói: "Cô mang cái gì vào thế, nặng mùi như vậy, mang ra ngoài nhanh lên!"
[1]thuốc cổ truyền Trung Quốc
Đường Hoan đỡ eo, thở hổn hển.
"Tôi nói cho anh biết, trong khoảng thời gian này tôi đã tra xét một số tư liệu, chân anh không phải không có khả năng chữa khỏi."
Hai tay vịn trên xe lăn của Tiêu Liệt bất giác run lên.
"Tôi cũng đã hỏi bác sĩ chính của anh, bác sĩ nói khả năng chữa khỏi của anh là 20%, nói cách khác, anh có 20% khả năng để đứng lên."
Xác suất 20%, nếu là bia đỡ đạn, tương đương bằng không, nhưng nếu là boss phản diện, đừng nói 20%, ngay cả là 0,1% cũng tương đương 100% rồi! Dù sao thì boss phản diện cũng là người được "bên trên" để ý, điểm may mắn cực kỳ nghịch thiên!
Tiêu Liệt cười lạnh: "20%? Xác suất thấp như vậy khác nào không có?"
Người rơi vào nghịch cảnh thường rất tiêu cực, Tiêu Liệt cũng không ngoại lệ.
Nhưng Đường Hoan lại khác, cô có một lòng tin vô điều kiện với boss phản diện: "Đương nhiên là khác nhau chứ! Ít nhất nó đã chứng tỏ chân anh có thể chữa trị! Chỉ cần chăm sóc cẩn thận, sau đó đợi đến lúc thích hợp thì phẫu thuật, nhất định anh sẽ có thể đứng lên!"
"Đến đây đến đây đến đây, tôi đã xin ý kiến của bác sĩ, chuẩn bị trung dược chuyên để ngâm chân cho anh rồi! Đồng thời tôi cũng sẽ dùng bài mát xa có một không hai bí mật của mình, đảm bảo cơ bắp của anh sẽ không bị teo lại, chờ đến lúc làm phẫu thuật, chắc chắn sẽ cực kỳ thuật lợi.
Không phải Đường Hoan tự thổi phồng mình đâu, một khi cô đã nói hươu nói vượn, đến chính cô còn cảm thấy sợ hãi nữa là!
Hệ thống:... Bài mát xa bí mật? Cô đang nói bài mát xa cô tìm được trên mạng ấy hả?
Chân Tiêu Liệt đắp một tấm thảm dài đến tận đế giày.
Đường Hoan vừa nói, vừa lật tấm thảm lên, toan cởi giày của anh ra. Tối muộn rồi, ngâm chân cho anh xong sớm rồi đi ngủ!
"Dừng tay lại! Tôi không ngâm!"
Tiêu Liệt nhanh chóng túm lấy cổ tay Đường Hoan. Hiện tại hai chân là điểm tự ti duy nhất của anh, cũng là nơi không thể động tới! Anh không muốn có người nhìn thấy, cũng chẳng muốn bị ai đó chạm vào!
"Đừng giấu bệnh sợ thầy. Chân anh không hoạt động trong một thời gian dài, máu cũng đã ngừng lưu thông, nếu không ngâm chân, mát xa, đến lúc có cơ hội đứng lên, anh cũng chẳng thể đứng nổi đâu."
Đường Hoan giật tay ra khỏi Tiêu Liệt, sau đó nhanh chóng cởi giày anh ra, túm lấy chân anh, định đặt vào trong thùng thuốc......
Tiêu Liệt không biết sức lực của người phụ nữ chết tiệt này lại lớn như vậy.
Anh thật sự cảm thấy cực kỳ nhục nhã khi bị người ta bắt ép phải làm một việc gì đó mà mình không muốn.
Tiêu Liệt ra sức giãy giụa, Đường Hoan cũng quật cường, nhất quyết không buông tay. Dưới cơn giận giữ đến cực điểm, Tiêu Liệt đẩy loạn về phía Đường Hoan......