"Dù to gan đến đâu thì cũng sẽ sợ người có tinh thần không bình thường." - Đường Hoan cực kỳ tôn thờ đạo lý "thua người không thua trận"[1], cô nói tiếp - "Hơn nữa, người nào đó cũng đã từng muốn chết nhưng không đủ quyết tâm đấy thôi, chẳng phải cũng rất hèn nhát sao?"
[1]输人不输阵 (Thua người không thua trận): Dù yếu kém cũng phải cố gắng hết sức, không để người khác coi thường mình.
"Lâm Dĩ Hoan! Cô dùng miệng lưỡi sắc bén trước mặt tôi sẽ không chiếm được cái gì tốt đâu!" - Tiêu Liệt thầm nắm chặt tay, nếu không phải cái mặt hàng giả này làm đảo lộn hôn lễ của anh, anh có thể rơi vào tình trạng hỏng chân này à!
Nếu Đường Hoan biết được suy nghĩ của Tiêu Liệt bây giờ, có lẽ sẽ không kiềm chế được mà cởi giày, ấn vào mặt anh.
Hỏng chân không trách tình tay ba của mấy người mà lại trách tôi? Có biết xấu hổ nữa không?
"Ôi chao, tôi có bệnh tim bẩm sinh, anh nhất định đừng làm tôi sợ, nếu không tôi sẽ lập tức ngất cho anh xem."
"Cô......" - Tiêu Liệt tức đến mức lại tiếp tục ném đồ.
"Lâm Dĩ Hoan, cô vẫn khiến người khác chán ghét hệt như hồi nhỏ!"
Rõ ràng là chị em sinh đôi, Dĩ Nhu dịu dàng săn sóc như gió mát êm dịu, Lâm Dĩ Hoan lại như bùn lầy dưới mặt đất! Ngày nhỏ, cô luôn thích bám dính lấy anh, cũng may là sau này vì cơ thể không tốt nên cô được ông ngoại đưa về phía nam, nuôi trong nhà chính, nếu không, Tiêu Liệt đã mất kiên nhẫn mà bóp chết cô từ lâu rồi!
Đường Hoan nghe vậy thì vui vẻ: "A, chuyện khi còn nhỏ mà anh nhớ kỹ như vậy! Yêu thầm tôi hả?"
"Chậc..." - Đường Hoan tặc lưỡi - "Nhưng tính tình anh xấu như vậy, đừng nói là tôi, bất kể cô gái nào cũng sẽ không chấp nhận việc bị anh yêu thầm đâu."
Hệ thống hận không thể tự ôm chặt lấy mình.
Vì bị đánh một roi mà Ký chủ của ta đã hoàn toàn thả bay bản thân!
Làm sao bây giờ? Online chờ! Gấp lắm đó...ó...ó...ó!
Đường Hoan chẳng khác nào đang chọc vào tổ ong vò vẽ, Tiêu Liệt tức đến mức ngay cả gối đầu cũng ném về phía cô. Anh gào lên: "Lâm Dĩ Hoan, cút, cô cút ra ngoài cho tôi!"
Đường Hoan như không nghe thấy gì, đi tới ghế sô pha rồi ngồi xuống. Cô móc ra hạt dưa ngũ vị mà mình đã chuẩn bị từ trước, bắt đầu thong thả cắn: "Anh bảo tôi cút, tôi lập tức cút? Chẳng phải tôi sẽ mất hết mặt mũi à?"
Có bản lĩnh thì anh đứng trước mặt tôi mà đuổi tôi này!
"Tiêu Liệt, tôi cảm thấy bây giờ anh rất cần một tấm gương để tự soi xem khuôn mặt vặt vẹo, dáng vẻ mất tinh thần, không chịu nổi kích thích của mình đấy."
Trong cốt truyện, chân của Tiêu Liệt sẽ được chữa khỏi hoàn toàn, nói cách khác, boss phản diện chính là boss phản diện, sa sút chỉ là nhất thời, anh sẽ khôi phục dáng vẻ ngông cuồng tàn khốc nhanh thôi. Tính tình Tiêu Liệt thô bạo như vậy, Đường Hoan biết, chờ sau khi anh bình phục, chắc chắc cô sẽ không có quả ngon mà ăn. Ngồi im chờ chết không bằng nhân lúc anh còn què, "ngược" anh nhiều thêm một chút, ít nhất cô cũng không tính là bị thiệt!
"Lâm Dĩ Hoan, cô cút đi!" - Tiêu Liệt gào lên.
"Tôi càng không muốn cút!" - Đường Hoan tiếp tục cắn hạt dưa.
Tiêu Liệt giãy giụa muốn xuống giường, cuối cùng lại ngã từ trên giường xuống đất, vang lên một tiếng, khiến Đường Hoan sợ tới mức sặc hạt dưa, ho kịch liệt mãi mới có thể nhổ hạt dưa ra khỏi cổ họng.
Tiêu Liệt bị ngã, đầu váng mắt hoa, nằm trên đất không nhúc nhích, Đường Hoan đành phải đặt hạt dưa lên bàn, đi tới cạnh Tiêu Liệt, cô ngồi xổm xuống, toan nâng anh lên giường.
"Đúng là kiếp trước tôi nợ anh mà!" - Đường Hoan lẩm bẩm.
Đúng lúc cô không đề phòng, vươn tay ra thì cổ tay cô bị bàn tay to của Tiêu Liệt nắm lấy, người đàn ông gần như là dùng hết toàn bộ sức lực, ôm cô chặt vào ngực, sau đó xoay người, đè cô xuống đất.
Bóp chết cô!