Cuối cùng, Phó Liệt cũng không hòa nhã với Lương phi.
Khi Lương phi nương nương rời đi, bà ta lưu luyến từng bước, nước mắt chảy dài không dứt.
Ý chí sắt đá?
Đứa con bất hiếu?
Máu lạnh vô tình?
A, hắn chính là một người như vậy!
Mẫu thân của hắn bỏ chồng bỏ con không phải vì vinh hoa phú quý, mà là vì đại nghĩa gia tộc, vì muốn làm trung thần liệt sĩ có thể nhắm mắt mà chết. Nhưng, hắn vẫn thấy ——
Rất khó có thể tha thứ!
Phó Liệt cảm nhận được trong miệng tràn ngập mùi máu tươi, đó là máu chảy ra khi hắn tự cắn nát thịt mình. Để bản thân không thất thố, hắn đã cắn nát thịt trong miệng lúc nào không hay.
Cô đơn đứng trong sân một lúc lâu, sau khi khôi phục tâm tình, Phó Liệt xoay người, đi về phía cửa phòng.
Hắn đẩy cửa ra, đối diện với hắn là một đôi mắt to tròn, đen láy, trong trẻo nhưng lại rưng rưng nước.
Đường Hoan dùng tư thế quái dị đứng đó, thấy Phó Liệt đẩy cửa bước vào thì nhìn thẳng vào mắt hắn. Một lúc sau, cô vươn tay ôm lấy eo hắn, bĩu môi, buồn bực nói: "Phó Liệt, ta đau lòng."
Bởi vì tôi và cậu có thân thế giống nhau nên tôi đau lòng.
Bởi vì tôi nhìn thấy cậu từ một thiếu niên ngạo kiều bị buộc phải lột xác thành một người đàn ông âm trầm, nên tôi đau lòng.
Cảm nhận được thân thể ấm áp, mềm mại trong lồng ngực, Phó Liệt đột nhiên thấy tất cả những uất ức đều đã có một con đường để phát tiết.
Hắn hận Sở Thanh Thủy, nỗi hận đó đã ăn sâu bén rễ, nhưng, trong lòng hắn cũng có rất nhiều mâu thuẫn đan xen. Hắn oán hận trời xanh, cũng oán giận người đã bỏ rơi hắn khi hắn còn nhỏ, để lại cho hắn nhiều trắc trở như vậy.
Nhưng, khi vừa nghĩ tới cô gái trong lồng ngực ——
Phó Liệt lại thấy, nếu phải chịu những nỗi khổ đó mới có thể gặp được cô thì... hình như, hắn cũng không còn oán hận như trước nữa.
Phó Liệt ôm chặt lấy Đường Hoan.
Rồi bỗng nhiên, hắn cúi đầu, hơi thở mãnh liệt khóa lại đôi môi của cô, mang theo sự cưng chiều hắn dành cho cô, không chết không ngừng. Hắn liều mạng đoạt đi hơi thở của cô, cứ như làm vậy thì những uất ức trong lòng hắn mới có thể nguôi ngoai. Nhiệt độ xung quanh không ngừng tăng lên, vật chất sền sệt mang tên ái muội cũng không ngừng lan tràn.
Đường Hoan bị đợt tấn công mãnh liệt làm cho mơ mơ màng màng.
Đột nhiên ——
[Tinh —— Bổn hệ thống đã online rồi đây! Ai da, bổn hệ thống thật ngượng ngùng! Đi thôi, đi thôi....]
Đằng ấy có thể hiểu cái cảm giác "yomost" khi mà cả cơ thể đều khô nóng, cho rằng mình sắp cùng nam thần xảy ra chút chuyện gì đó thì bị người ta hất cho một chậu nước đá không?
Khi đầu Đường Hoan bị hơi nóng hun đến choáng váng, hứng thú tăng vọt, gần như chỉ một giây nữa thôi là sẽ đến cảnh lột quần áo đầy kiều diễm, thì... móa nó chứ, hệ thống rác rưởi vui vẻ "Tinh" một tiếng, khiến cô sợ tới mức hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ luôn xuống đất!
Được lắm, cậu thật trâu bò!
Còn bán manh.
Bán cái mọe nhà manh ấy! Không làm trò quỷ, không cho mình thêm cảnh diễn là việc khó khăn với cậu lắm à?
Đường Hoan đau lòng đến mức nghẹn cả thở!
*
* *
Từ sau ngày nhận người thân thất bại, dường như Lương phi đã học thêm được kỹ năng lỳ lợm la liếm, mỗi đêm đều sẽ đến Phó phủ để phân phát hào quang mẫu tính của mình. Đối mặt với một Lương phi cố gắng như vậy, Đường Hoan không bội phục cũng không được, dù sao thì liệt nữ sợ triền lang[1], Lương phi nương nương quả thật cô cùng am hiểu đạo lý này. (mà, hình như có chỗ nào đó không đúng thì phải)[2]
[1]liệt nữ sợ triền lang: một cô cái dù có cương liệt đến đâu đi nữa thì khi bị bám diết không tha cũng sẽ sợ hãi.
[2] đây là lời tác giả, không phải lời của Diệp mỗ =)))
Ban đầu, Phó Liệt cũng chẳng thèm phản ứng, chỉ dặn dò hạ nhân sắp xếp cho Lương phi ở tiền thính[3], chiêu đãi đồ ăn ngon cho bà ta, đợi tới khi bà ta mất kiên nhẫn sẽ tự cảm thấy mất mặt mà rời đi.
[3]tiền thính: phòng ở sảnh trước, thường dùng để tiếp khách.
Nhưng, người có thể ở hậu cung mở ra một đường máu như Lương phi thì ắt sẽ có thủ đoạn không tầm thường. Tính tình của bà ta trước nay đều là "núi không đến với ta, ta sẽ tự đi tìm núi"[4], Phó Liệt không ra tiền thính gặp bà ta, bà ta sẽ tự vào trong viện tìm hắn.
[4] 山不就我, 我便就山的性子 (tạm dịch: núi không đến tìm ta, ta sẽ tự đi tìm núi): có thể hiểu theo hai ý: 1 - nếu đối phương không chủ động hùa theo ý mình, làm như mình mong muốn, thì mình sẽ chủ động theo ý đối phương; 2 - phấn đấu vì lý tưởng của mình, cho dù phải chịu bao nhiêu cực khổ cũng sẽ không từ bỏ.
Cuối cùng, Phó Liệt cũng không nỡ tuyệt tình với mẹ ruột của mình quá.
Thật ra, chỉ cần hắn muốn, hắn sẽ có vô số cách để làm Lương phi không thể tới phủ nữa.
Có điều, hắn không hề làm như vậy...