"Hay... cậu là sản phẩm lỗi phải không, lúc trước cậu tự thổi phồng mình lên như vậy là vì lo lắng sau khi tôi biết cậu là hàng dởm sẽ ghét bỏ cậu, cậu trói định tôi bởi vì cũng cần công đức để sửa chỗ dởm của mình, đúng không?"
[...]
"Bảo sao, quà tặng cho tân thủ mà cậu không có, hướng dẫn dành cho người mới cũng không thấy đâu, cốt truyện tỉ mỉ thì càng khỏi bàn, còn chưa kể đến "tiến độ nhiệm vụ" cũng chẳng thấy tăm hơi, bởi vì cậu chính là hàng lỗi!" – Đường Hoan vừa nói vừa gật gật đầu, tự đồng tình với mình.
Hệ thống:...
[... Ta chỉ tạm thời chưa khai phá ra chức năng "tính toán tiến độ nhiệm vụ" mà thôi, ta không phải hàng lỗi.] – Hệ thống xanh mặt, mệt mỏi giải thích.
"Không cần giải thích, tôi sẽ giả vờ tin cậu để thỏa mãn lòng tự trọng của cậu."
[Ta thật sự không phải hàng dởm...] Giả vờ tin tưởng cái quái gì? Đang yên đang lành, sao tự nhiên nó lại có thêm cái danh hiệu "hàng lỗi" rồi?
"Đúng đúng đúng, cậu không phải." – Đường Hoan đáp lời vô cùng có lệ.
Hệ thống:...
Hệ thống tức giận đến mức rớt mạng, tự hờn dỗi một mình.
Sau khi đưa Phó Liệt vào trường thi, Đường Hoan xoay người trở về, đúng lúc này, một chiếc xe ngựa với màn lụa xanh trông vô cùng bình thường đi ngang qua cô. Đường Hoan bất giác tự hỏi, trên đường nhiều xe như vậy, vì cớ gì chiếc xe ngựa này không hề khảm vàng hay nạm kim cương lại có thể khiến bổn bảo bảo nhìn lâu hơn một chút.
Ngay lập tức, hệ thống vừa nãy còn tức đến rớt mạng lại đột ngột xông ra.
Không bán manh!
Không động kinh!
Hệ thống mở miệng nói chuyện, mang theo nhạc nền bi thương, thê thê thảm thảm, khiến Đường Hoan nghe mà nổi da gà, suýt nữa thì da gà da vịt rơi ra đầy đất.
[Hắn, khi còn nhỏ bị người thân vứt bỏ, đường đời nhấp nhô! Hắn, khi niên thiếu, toàn thôn nơi hắn ở bị người đồ sát, lưng đeo huyết hải thâm thù! Hắn, mùa thu thê phong khổ vũ[1], mùa đông hàn phong băng sương[2], là một vai phản diện đáng thương vô cùng! Vai phản diện trưởng thành, cũng không quên nỗi đau khi còn nhỏ, một ngày kia, người mẹ lúc trước vứt bỏ hắn xuất hiện, nên hận hay bắt tay giảng hòa, nên trả thù hay để mẹ con đoàn tụ? Hay là...]
[1]thê phong khổ vũ: nghĩ đen: gió thảm mưa sầu; nghĩa bóng: cảnh khổ cực lầm than
[2]hàn phong băng sương: nghĩa đen: gió buốt lạnh lẽo; nghĩa bóng: nghèo khó bần hàn, khắt khe, gay gắt.
Những lời này chẳng khác nào câu giới thiệu, mở đầu cho mỗi bộ phim, khiến Đường Hoan rất muốn bùng cháy.
"Hay là" cái đầu cậu ấy!
Cút!
Giới thiệu nhiệm vụ chi nhánh mà thôi, thêm nhạc nền như vậy làm gì, chưa cần nói xem có phù hợp hay không, chỉ nói là, cậu không thấy mình diễn quá nhiều rồi à?
[Ký chủ, cô đúng là oan gia ngõ hẹp với các nhân vật làm "chìa khóa mở ra nhiệm vụ chi nhánh, nhiệm vụ chi nhánh "Đền bù khuyết điểm" chính thử mở ra!]
Hệ thổng tỏ vẻ nó là một hệ thống cao lãnh[3], ngay cả câu cửa miệng "ký chủ thân ái" đều không hô nữa mà chỉ nghiêm trang gọi "ký chủ".
[3]cao lãnh( 高冷): cao quý + lãnh diễm (lạnh lùng + diễm lệ), tìm hiểu thêm tại: 高冷/15453217
Đường Hoan đần mặt.
Cho nên, cậu giới thiệu nhiệm vụ chi nhánh chỉ có mỗi vậy thôi ấy hả?
Khái quát đơn giản cuộc đời bi thảm của Phó Liệt, sau đó cho biết nhiệm vụ này có liên quan đến mẹ hắn, tiếp nữa thì sao?
Mẹ nó, cậu nói thẳng ra người trên xe ngựa có thân phận gì đi, cũng nói rõ luôn thân phận của mẹ Phó Liệt là gì đi!
[Ký chủ, cô cần tận mắt nhìn thấy nhân vật chủ chốt của nhiệm vụ chi nhánh mới có được cốt truyện cụ thể.]
Đường Hoan: Mẹ nó, sao cậu không nói sớm!
Nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, Đường Hoan hô lên một tiếng rồi nhanh chóng chạy theo.
Thành công hố được ký chủ không nghe lời, hệ thống cảm thấy mình thật manh manh đát[4]!
[4]manh manh đát: cách khen "đáng yêu" một cách đáng yêu. Đây là câu bán manh của giới trẻ Trung Quốc.
Bổn hệ thống sẽ không nói là mình vừa trả thù cô đâu.
Hừ, bổn hệ thống chính là một hệ thống vô cùng tốt tính đó nha!
Đường Hoan không dám chạy quá gần chiếc xe ngựa kia, chờ đến lúc xe dừng lại, cô mới im lặng trốn vào một góc, nhìn lén.
Người đầu tiên xuống xe là một ma ma già, sau đó là hai nha hoàn xinh như hoa như ngọc, mặc quần áo còn sang hơn con gái rượu nhà bình thường rất nhiều.
Thấy vậy, Đường Hoan lập tức mở to hai mắt. Cô có dự cảm, người tiếp theo xuống xe tuyệt đối không phải người thường.
Không sai, đây chính là giác quan thứ sáu của phụ nữ.
Khá là thất thường!
––––––––––––––
Ps: Hôm nay 2 chương:3