Hồng Đậu nhéo một cái lên eo A Miên, nói dỗi: "Ta và chàng đang nói chính sự, đừng có nói giỡn với ta! Hiện tại Minh Châu và Tiêu Nam Phong biến thành như vậy, phải làm sao bây giờ?"
Tuy đúng là việc A Miên ra mặt thay nàng khiến nàng cảm thấy vui vẻ, nhưng nàng cũng chưa từng muốn chọc Minh Châu không vui. Huống chi, đối với việc mình hại quan hệ của Minh Châu và Tiêu Nam Phong xảy ra "biến đổi về chất", nàng vẫn cảm thấy áy náy.
"Hồng Đậu không cần gấp gáp." Hồng Đậu động tay, A Miên lại hết sức nhẫn nhục chịu đựng. Hắn không đau không ngứa mà duỗi tay ôm lấy eo Hồng Đậu, nheo mắt lại, cười nói: "Chuyện tiếp theo nên phát triển như thế nào thì sẽ phát triển thế đó, bất luận có ra sao cũng không có chỗ cho chúng ta nhúng tay vào. Đây là tình cảm của bọn họ, chúng ta là người ngoài, chỉ cần từ từ đợi kết quả là được."
Hồng Đậu nhấp môi, nàng cũng biết A Miên nói không sai. Cho dù nàng muốn quản, cũng không thể nào cứng rắn ép Tiêu Nam Phong đi tìm Minh Châu được. Nếu không phải thật lòng, Minh Châu cũng sẽ không vui vẻ.
"Ta thật là..." Hồng Đậu sụp vai, "Nghiệp chướng nặng nề nha..."
Nàng phải ngẫm lại xem nên làm thế nào để bồi thường Minh Châu mới được.
Minh Châu đã đưa thuốc giải trong bảy ngày cho Tiêu Nam Phong, nàng nói trong bảy ngày này mình không ra khỏi cửa thì liền thật sự không bước ra ngoài. Nếu không phải hàng ngày đều có nha hoàn đi đưa cơm, chắc người ta cũng cho rằng nàng đang tích cốc* thành tiên mất.
(*)Tích cốc: không ăn uống
Nghe nói Tiêu Nam Phong mấy ngày nay lại an tĩnh một cách bất ngờ, hắn không đi lang thang quanh quẩn, cũng không ra ngoài gây phiền toái, thật khiến người ta thấy khó tin.
Vào ngày thứ tư, Tiêu Bắc Phong tới cửa bái phỏng, hắn mang theo quần áo của Tiêu Nam Phong, thậm chí còn mang đến một chút tiền tài.
Tiêu Nam Phong thay một thân quần áo sạch sẽ, lại phe phẩy cây quạt làm bộ làm tịch lên sân khấu, "Tiêu Bắc Phong, vẫn xem như ngươi có lương tâm, chưa quên mất ông anh này."
Đúng lúc đó, Hồng Đậu và A Miên cũng đi từ trong viện của mình ra. Tiêu Bắc Phong không nhìn Tiêu Nam Phong nữa mà tiến đến trước mặt hai người: "Thất lễ, Phương cô nương, không biết vì sao Liễu cô nương mấy ngày nay đều nói không gặp khách?"
Hắn không thấy được Tiêu Nam Phong sau lưng hắn đã hơi biến sắc mặt, cây quạt phe phẩy trong tay cũng không còn lưu loát.
Hồng Đậu liếc mắt nhìn Tiêu Nam Phong, lại trả lời câu hỏi của Tiêu Bắc Phong: "Minh Châu nàng mấy ngày gần đây đang nghiên cứu một loại dược liệu, nói là đóng cửa không ra."
"Thì ra là thế..." Vẻ mặt Tiêu Bắc Phong nhẹ nhàng xuống, "Ta còn tưởng Liễu cô nương xảy ra chuyện gì... Nếu nàng đã không sao thì tốt rồi."
Minh Châu đúng là không có việc gì, chỉ là nàng và ca ca ngươi đã xảy ra quan hệ thân mật nào đó.
Hồng Đậu yên lặng bổ sung một câu, không dám nói ra câu này, càng không dám tiết lộ chuyện mình là đầu sỏ gây ra tội lỗi.
Tiêu Nam Phong đã khó chịu nói: "Này, Tiêu Bắc Phong, hôm nay ngươi rốt cuộc tới để thăm ta, hay là để thăm vị Liễu cô nương kia thế?"
"Nếu không phải vì đại ca, thì sao đến nỗi ta phải lo lắng huynh sẽ gây phiền toái cho Liễu cô nương cơ chứ?" Tiêu Bắc Phong nhíu mày, "Đại ca, mấy ngày nay tới giờ, huynh đã cảm ơn Liễu cô nương chưa vậy?"
Tiêu Nam Phong "Xí" một tiếng, "Nàng vì nể mặt ngươi mới để ta ở lại Liễu phủ, muốn nói cảm ơn cũng nên là ngươi đi nói, liên quan gì đến ta?"
Tiêu Bắc Phong từ bỏ tranh luận vấn đề này với Tiêu Nam Phong. Khác hẳn với vẻ nghiêm túc trước kia, lúc này hắn thận trọng hỏi: "Mẫu thân trúng độc, thuốc độc lại xuất hiện trong phòng huynh. Vậy huynh có manh mối gì đó chứ?"
"Ta có thể có manh mối gì?" Tiêu Nam Phong chẳng thèm để tâm, "Hừ" một tiếng, "Nếu bọn họ đã nghĩ là ta hạ độc, vậy thì chính là ta hạ độc thôi."