Hồng Đậu chợt cảm thấy có chút xấu hổ, nàng buông tay đang bắt lấy A Miên, ánh mắt cố nhìn đi chỗ khác, lại đánh trống lảng, "Ngươi cứ ra ngoài như vậy, đám người Miêu Cương kia lại lao tới muốn giết ngươi thì làm sao bây giờ?"
"Không sao cả, bọn họ chỉ cho rằng ta sẽ mặc nữ trang, hiện giờ ta đã khôi phục nam trang, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ còn chưa thể nghĩ ra được."
"Như vậy à..." Có lẽ là vấn đề đến từ bản thân Hồng Đậu, mà không rõ tại sao nàng lại cảm thấy, A Miên mặc nam trang càng thêm có mị lực khiến nàng không dám nhìn thẳng, nàng không biết nên nói gì mới tốt.
A Miên cũng không mở miệng, người qua lại trên đường tuy nhiều, nhưng không khí giữa bọn họ lại cực kỳ xấu hổ.
Sau một lúc lâu, Hồng Đậu không chịu được loại không khí này, mới rốt cuộc mở miệng nói: "Xong rồi, ta vốn muốn đi theo Minh Châu đến Tiêu gia, nhưng bây giờ ngay cả bóng người bọn họ cũng không thấy..."
"Không sao, Tiêu gia là nhà giàu có tiếng, ở đây có rất nhiều người đều biết Tiêu gia ở đâu, chúng ta tùy tiện hỏi những người khác là được."
Hồng Đậu thấy cũng phải. Nàng lại hỏi A Miên, "Vậy ngươi đi cùng ta đến Tiêu gia xem náo nhiệt chứ?"
"Dù sao cũng không có việc gì, đi xem náo nhiệt cũng tốt."
Vì thế, hai người liền vớ đại một người đi qua để hỏi đường. Sau khi xuyên qua một con phố, liền thấy được đại môn Tiêu phủ.
Nhưng Hồng Đậu nhìn hộ vệ trước cửa Tiêu gia lại đau đầu, Minh Châu bọn họ khẳng định đã đi vào từ sớm, nói không chừng Minh Châu còn đang khám bệnh cho Tiêu phu nhân, mà Tiêu Bắc Phong chắc chắn cũng đang ở trước giường bệnh, dĩ nhiên là không có ai rảnh rỗi đưa bọn họ vào phủ.
"Hay là thôi đi, ở cửa có hộ vệ, chúng ta không vào được."
"Chỉ hai hộ vệ mà thôi, nếu muốn vào Tiêu gia vẫn rất dễ dàng. Đi theo ta."
Hồng Đậu đi theo A Miên tới mặt sau của Tiêu gia, nàng ngẩng đầu nhìn bức tường vây cao ngất ngưởng, rất nhanh nghĩ tới trường hợp Mạc Phi Ưng bắt lấy bả vai nàng và Đan Tiểu Phiến bay qua lúc trước. Chẳng qua lúc này, phương pháp vẫn như cũ nhưng A Miên không bắt lấy bả vai, mà là duỗi tay ôm eo Hồng Đậu.
Hồng Đậu còn chưa kịp phản ứng lại, nàng đã bị người ta ôm bay lên, chờ đến lúc hạ xuống, nàng vội cách xa A Miên một bước, lại cảm thấy mình phản ứng quá lớn, nàng đành cười ha ha: "Nếu như ta cũng biết bay thì tốt rồi, ha ha ha..."
"Nếu Hồng Đậu có hứng thú, về sau ta có thể dạy ngươi."
"Vậy đa tạ..." Hồng Đậu lén lút nhìn A Miên đang mỉm cười. Rõ ràng lúc A Miên cười đa tình hơn nàng cũng đã thấy, nhưng A Miên hiện tại thực sự khiến nàng khó có thể chống đỡ được.
Mà đúng lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng ầm ĩ.
A Miên nhìn Hồng Đậu, Hồng Đậu chỉ có thể nói: "Chúng ta đi xem đã xảy ra chuyện gì."
Hồng Đậu và A Miên vừa tới hành lang, lại thấy đằng xa có hai bóng người, một nam một nữ, là Tiêu Nam Phong và Minh Châu, chỉ là hiện tại Tiêu Nam Phong lại đang nắm lấy mạch môn* của Minh Châu.
(*)Huyệt mạch môn: Huyệt quan trọng nằm trên cổ tay
Rất rõ ràng, Minh Châu bị Tiêu Nam Phong bắt cóc.
Hồng Đậu vừa thấy cảnh này liền không nhịn nổi, nàng lao ra gọi: "Tiêu Nam Phong!"
Bước chân Tiêu Nam Phong khựng lại, nhìn thấy là Hồng Đậu, bên cạnh Hồng Đậu còn có một nam nhân thần bí khó lường đi theo, lực tay hắn nắm mạch môn Minh Châu càng mạnh, Minh Châu đau đến mức kêu lên một tiếng.
Minh Châu bị Tiêu Nam Phong khống chế cũng là do sơ sẩy, ai có thể dự đoán được lúc nàng xem bệnh cho phu nhân, kết quả liền phát hiện ra phu nhân trúng độc, sau đó trong lúc điều tra lại không khéo lục soát ra bình thuốc độc ở trong phòng Tiêu Nam Phong.
Tiêu Nam Phong vì muốn trốn thoát, phản ứng đầu tiên chính là công kích người có thân phận tôn quý lại không biết võ là Tiêu Bắc Phong. Minh Châu vì cứu Tiêu Bắc Phong nên mới bị Tiêu Nam Phong có cơ hội thừa nước đục thả câu, bắt lấy mạch môn của nàng. Hiện giờ nàng đã là con tin của Tiêu Nam Phong.