“Ngọc lang, yên tâm đi.” Ngọc nương ôm cánh tay trượng phu, ngọt ngào nói: “Ta chỉ nguyện ý cùng chàng làm chuyện giữa người có tình với nhau. Ta còn lâu mới có hứng thú với nam nhân khác, nữ nhân cũng vậy.”
“Ngọc nương ~”
“Ngọc lang ~”
Lục Y đứng bên cạnh chà xát cánh tay, yên lặng mà cách xa đôi phu thê kỳ quặc này một bước.
Hồng Đậu đủ khí thế, cũng rất đủ khí lực, nàng hừ hừ một tiếng, “Ta mặc kệ ngươi là tiểu nam phong*, hay là đại nam phong, tóm lại, vị cô nương phía sau ta này, sống là người của ( Thẩm gia) ta, chết cũng là quỷ của ( Thẩm gia) ta. Ngươi muốn gây thương tổn cho nàng, trừ phi đánh bại ta trước!”
(*) Nam phong trong ý của Hồng Đậu là biến tấu từ tên Tiêu Nam Phong thành từ chỉ đồng tính luyến ái nam (thời xưa).
Giải thích thêm: Từ “Thẩm gia” tiếp đó được đặt trong ngoặc vì Hồng Đậu nghĩ trong lòng thế nhưng không nói ra.
Liễu Y Y là di nương của Thẩm Lạc Ngôn, Thẩm Lạc Ngôn có ân với Hồng Đậu, hiện giờ bảo vệ Liễu di nương an toàn cũng coi như báo đáp Thẩm Lạc Ngôn một chút. Chỉ có như thế, Hồng Đậu mới không cần canh cánh việc mình đã nợ Thẩm Lạc Ngôn bao nhiêu ân tình.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Nam Phong nhìn thấy có nữ nhân bày ra tư thái ‘ta là nam nhân của nàng ấy, ngươi không được động đến nàng’ như vậy. Điều này khiến hắn có một loại cảm giác như…… bị khiêu khích quyền uy nam nhân. Hắn thu quạt, cười tàn nhẫn, “Vị cô nương không biết tên này, xem ra ngươi thật sự quyết định muốn đối nghịch cùng tiểu gia ta?”
“Không phải ta muốn đối nghịch với ngươi, mà là chính ngươi tự tìm phiền toái.” Có lẽ vì đã thấy nhiều sóng to gió lớn, lúc này Hồng Đậu thực sự hiên ngang, “Người ta rõ ràng không thích ngươi, ngươi nhất định bám lấy nàng không bỏ. Tình cảm vốn dĩ phải dựa trên lưỡng tình tương duyệt. Ngươi muốn bá vương ngạnh thượng cung, đương nhiên ta phải chặn ngươi rồi.”
Tiêu Nam Phong “Ồ” một tiếng, “Vậy tiểu gia ta hôm nay chỉ có thể nói tiếng xin lỗi với mỹ nhân ở chỗ này. Cho dù tiểu gia ta không muốn động võ với nữ nhân, chẳng qua hiện tại……”
“Đợi đã.” Hồng Đậu vươn tay, “Ta không muốn đánh nhau với ngươi.”
Tiêu Nam Phong lại ngạo nghễ cười, “Nếu sợ bị thương, vạy tiểu gia ta khuyên ngươi……”
“Ta dùng võ còn chưa thuần thục.” Hồng Đậu ngắt lời Tiêu Nam Phong, nàng cau mày buồn rầu nói: “Ta sợ không khống chế tốt lực đạo mà giết ngươi. Ta không muốn giết người.”
Khuôn mặt tươi cười của Tiêu Nam Phong rạn nứt, hắn nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi đang khinh thường tiểu gia ta?”
“Không không.” Hồng Đậu sợ hắn hiểu lầm mình, vội xua tay giải thích, “Ta chỉ đang nói lời thật. Nói trước cho ngươi biết hậu quả, đến lúc đó nếu ngươi thật sự thiếu tay thiếu chân, ngươi ngàn vạn lần đừng trách ta đó!”
Tốt, Tiêu Nam Phong đã xác định Hồng Đậu đang khinh thường hắn.
Tiêu Nam Phong hừ lạnh một tiếng, “Vậy ngươi cứ nhìn xem, rốt cuộc là ai sẽ thiếu tay thiếu chân!”
Dứt lời, quạt trong tay hắn liền đánh tới, Hồng Đậu lập tức lui về phía sau một bước, né qua ngân phiến* của Tiêu Nam Phong. Nàng đẩy cô nương Liễu gia sang một bên để tránh ngộ thương nàng ấy. Khi Tiêu Nam Phong vung quạt đến lần hai, nàng hơi nghiêng mình, khóa chắc khuỷu tay Tiêu Nam Phong mà nói: “Lời ta nói là thật. Ta thật sự sẽ không khống chế tốt lực đạo đâu!”
(*) Ngân phiến: Quạt xếp làm từ bạc
“Vậy để tiểu gia ta xem lời ngươi nói thật đến mức nào!” Tiêu Nam Phong xoay người rút tay mình ra, lại nhấc chân tiến tới.
Hồng Đậu bất đắc dĩ trong lòng, lại không thể không dùng tất cả tâm tư ứng phó. Chiêu thức trên tay Tiêu Nam Phong nhanh không kịp nháy mắt, ngân phiến của hắn mũi nhọn sắc bén, chỉ cần bị quẹt qua một chút, miệng vết thương liền khó mà khép lại được.
Rốt cuộc nàng cũng ngừng bị động phòng thủ mà chủ động tiến công, mũi chân nàng quét tới, đá vào tay cầm quạt của Tiêu Nam Phong. Đường tấn công của hắn liền bị chệch, cùng lúc đó, một tay Hồng Đậu đánh vào ngực Tiêu Nam Phong.