NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG 228) | Facebook
Hội Những Người Thích Ngôn Tình Sủng Và Có Logic
NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG 228)
22 THÁNG 2 · CÔNG KHAI
MỤC LỤC
☆ Chương 228: Sư phụ
Hồng Đậu đương nhiên không biết việc mình nhận được hưu thư còn có một phần “công lao” của đường đường Giáo chủ Ma giáo. Không riêng gì nàng, mà trên thực tế, những người khác cũng chỉ thấy được Thẩm Lạc Ngôn hưu Phương Hồng Đậu là do bị tình thế bức bách. Không ai có thể dự đoán được đây cũng là một âm mưu.
Mà người tính kế tất cả chuyện này đã rời khỏi Võ Lâm Minh từ sớm, đúng là “phất áo ra đi, cả công lẫn danh đều giấu biệt”.
Diệp Thu Bạch đón Hồng Đậu rời khỏi đại lao, bỗng nghe thấy tiếng mèo kêu truyền ra từ phòng giam cách vách, bước chân hắn khựng lại. Hắn nhìn về nơi sâu nhất trong nhà tù, nhưng vẫn chưa hề bước qua thăm người trong phòng giam đó.
Hồng Đậu nhấp nhấp môi, do dự mà mở miệng nói: “Ta biết đó là sư phụ huynh…… Huynh có muốn đi thăm ông ấy không?”
Nàng còn nhớ rõ vẻ kính yêu và ngưỡng mộ của Diệp Thu Bạch khi nhắc tới Tô Kiếm Lai. Có lẽ quả thật ở phương diện nào đó Tô Kiếm Lai đã rất vô tình, nhưng nói không chừng, đối với đồ đệ Diệp Thu Bạch này, Tô Kiếm Lai có thể coi là một sư phụ tốt.
Dáng vẻ lúc này của Diệp Thu Bạch cực kỳ giống với những người cận hương tình khiếp*, hắn cúi đầu nhìn Hồng Đậu, nắm lấy tay nàng. Lát sau, dường như đã có đủ dũng khí, hắn mới đi tới trước phòng giam phía trong cùng kia.
(*)Cận hương tình khiếp: Người xa quê lâu ngày, khi trở lại thì cảm thấy chộn rộn, xốn xang, sợ hãi một cách khó hiểu.
Diệp Thu Bạch nhìn nam nhân đang ôm một con mèo nhỏ ngồi trong phòng giam, môi hắn khẽ động, rồi lại không biết nên nói gì mới tốt. Cuối cùng, hắn cũng chỉ thốt lên một tiếng: “Sư phụ……”
Bàn tay vỗ về mèo nhỏ của Tô Kiếm Lai khựng lại, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Hồng Đậu một chút, tiếp theo lại nhìn sang Diệp Thu Bạch, hơi mờ mịt phát ra một tiếng, “Meo?”
Có thể nhìn ra, Tô Kiếm Lai không quen biết Diệp Thu Bạch.
“Quả nhiên là thế……” Diệp Thu Bạch hơi thở dài, nghe ngữ khí của hắn thì dường như hắn không có chút bất ngờ nào với tình trạng hiện tại của Tô Kiếm Lai.
Hồng Đậu nghi hoặc, “Sư phụ huynh có vẻ như không quen biết huynh?”
“Cứ qua mỗi mười ngày, ký ức của sư phụ sẽ biến mất một lần, ông ấy không quen biết ta cũng là đương nhiên, ta đã quen rồi.” Diệp Thu Bạch cố giữ vững tinh thần, gắng gượng mỉm cười với Hồng Đậu.
Hồng Đậu nắm chặt tay hắn, nhíu mày hỏi: “Tại sao lại như vậy?”
“Từ sau khi sư phụ có tâm ma liền như thế. Ta còn nhớ rõ lần đầu tiên phát hiện ông ấy có tình trạng này……”
Khi đó Diệp Thu Bạch mới chỉ mười bảy tuổi, kinh nghiệm giang hồ vẫn chưa phong phú, bởi vậy hắn không biết nên xử lý tình trạng đột phát của sư phụ như thế nào.
Tô Kiếm Lai có tâm ma. Ý thức của hắn đã trở về ngày huỷ diệt Huyết Sát Môn đó. Ở trong mắt hắn, mọi người đều thành môn đồ Huyết Sát Môn, cho dù là người đối mặt tiến lên ngăn cản hắn tàn sát Võ Lâm Minh, hắn cũng sẽ thẳng tay giết chết. Ngay cả đại đồ đệ do chính mình một tay nuôi lớn, hắn cũng không nhận ra.
Lúc đó Diệp Thu Bạch không có cách nào, chỉ có thể liên lạc với lão trang chủ Thẩm Gia Trang lúc đó vẫn còn tại thế và lão môn chủ Đường Môn Đường Cửu Ca, cả hai vị tiền bối này hợp lực lại mới xem như trấn áp được Tô Kiếm Lai đang điên cuồng.
Vì chữa trị cho Tô Kiếm Lai, Diệp Thu Bạch cũng đã mời tới không ít danh y, nhưng ngay cả Thu lão cũng chỉ lắc đầu thở dài.
Để giữ gìn danh dự tốt đẹp cho Tô Kiếm Lai, cũng để Tô Kiếm Lai không làm thêm những chuyện đáng hối hận, Diệp Thu Bạch chỉ có thể làm theo kiến nghị của những người khác mà nhốt Tô Kiếm Lai tại đây.
Đây là bí mật mà Võ Lâm Minh vẫn luôn giữ kín, Thẩm lão Trang chủ và lão môn chủ Đường Môn cũng chưa từng định tiết lộ ra ngoài.