NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG 219) | Facebook
Hội Những Người Thích Ngôn Tình Sủng Và Có Logic
NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG 219)
5 THÁNG 12, 2018 · CÔNG KHAI
MỤC LỤC
☆ Chương 219: Tô Kiếm Lai
Hay Võ Lâm Minh chủ tiền nhiệm không phải một sinh vật hung ác, mà là một sinh vật đáng yêu?
Không không không, không thể phán đoán từ vẻ bề ngoài.
Đan Tiểu Phiến chính là đại tiểu thư Thiên Kim Các, Thiên Kim Các làm ăn về lĩnh vực gì, tất cả mọi người đều rõ ràng, nàng không tin lời Đan Tiểu Phiến nói ra lại là giả được, nguyên nhân chính vì không tin là giả, cho nên hiện tại nàng thực mâu thuẫn.
Nàng nên chào hỏi với Tô Kiếm Lai như thế nào đây?
“Ngưỡng mộ đã lâu, ngươi chính là vị Kiếm Lai huynh giết vợ kia hả?”
Không nên không nên, như vậy nghe như mình đang châm chọc hắn giết vợ vậy, hơn nữa vợ hắn còn là một xác hai mạng.
“Kia…… Kiếm Lai huynh, chào ngươi, tuy rằng ta là phu nhân Thẩm Gia Trang, chẳng qua trước mắt ta đang yêu đương với đồ đệ ngươi đó.”
Như vậy càng thêm không ổn nha!
Hồng Đậu thống khổ ôm đầu, nói như vậy sẽ khiến người ta cho rằng nàng là một nữ nhân lả lơi ong bướm, không biết giữ đạo làm vợ nha! Ngay cả chính nàng cũng sẽ cho là như vậy!
“Meo ~” Mèo đen nhỏ nằm trong lòng ngực nam nhân ngọt ngào kêu một tiếng.
Hồng Đậu ý thức được không thể xấu hổ quá lâu, nàng lấy loại tư thế quỳ rạp trên mặt đất hết sức bất nhã, chưa nghĩ gì liền buột miệng thốt ra một câu, “Kiếm Lai huynh, thức ăn trong nhà lao thế nào?”
Vừa nói xong, nàng liền hận không thể đập đầu luôn xuống đất, đây có thể coi là lời chào hỏi dạo đầu à! Kiếm Lai huynh người ta chính là Võ Lâm Minh chủ tiền nhiệm nổi danh lừng lẫy, nếu trả lời loại câu hỏi này của nàng mới là lạ!
Hồng Đậu ngẩng đầu, bất ngờ nhìn thấy Tô Kiếm Lai cử động!
Tô Kiếm Lai nhặt lên một hòn đá nhỏ, gạt cỏ khô trên đất trước mặt mình ra, tiếp theo liền viết ra một hàng chữ trên đất. Sau khi viết xong, hắn buông hòn đá xuống, ngồi xổm trên mặt đất, vừa ôm mèo vừa nhìn Hồng Đậu.
Hồng Đậu phí rất nhiều sức lực, mới thấy rõ chữ hắn viết là gì, chỉ thấy một hàng chữ kia, không nhiều không ít, vừa đúng ba chữ to: Có thịt ăn.
Hồng Đậu gật đầu, “Có thịt ăn, vậy thật tốt quá!”
Tiếp theo nàng liền ngẩn ngơ, Kiếm Lai huynh không giống như người sẽ trả lời loại vấn đề này của nàng nha! Nhưng vậy mà hắn lại trả lời! Lại còn viết ra trả lời nàng nữa!
Tô Kiếm Lai lại nhặt đá lên, viết thêm một câu phía trên hàng chữ đó: Trước khi lên đoạn đầu đài*. (đài chém đầu phạm nhân)
Gộp lại đọc chính là, trước khi lên đoạn đầu đài, có thịt ăn.
Hồng Đậu trầm mặc, ngay cả cười khách sáo cũng không cười nổi, một lát sau, nàng mới khô khốc nói: “Nhìn không ra…… Kiếm Lai huynh còn hài hước như vậy.”
“Đầu óc ta từng bị thương, rất nhiều chuyện đều không rõ, hài hước là có ý gì.” Tô Kiếm Lai viết xong hàng chữ này, sờ sờ mèo đen nhỏ trong lòng ngực.
Hồng Đậu giải thích, “Hài hước chính là nói ngươi…… rất được hoan nghênh.”
Tô Kiếm Lai xóa đi mấy hàng chữ trước đó, lại viết: “Nếu ta được hoan nghênh, vì sao lại bị nhốt ở trong này, miệng vết thương trên người ta rất đau, thứ đeo trên mặt ta cũng khiến ta không nói được thành lời, không có ai tới thăm ta cả.”
Khi hắn viết chữ, ánh mắt trước sau đều bình lặng như giếng cổ, ngay cả khi hắn viết xong nhìn về phía Hồng Đậu, trong mắt cũng không có bất cứ thần thái gì.
Vì thế, lại càng có khiến người ta động lòng trắc ẩn.
Chỉ là viết chữ mà thôi, thế mà đã có uy lực lớn như vậy. Hồng Đậu dường như có thể tưởng tượng được, nếu để hắn mở miệng nói chuyện, khẳng định có thể chỉ cần dăm ba câu đã có thể khiến người ta tràn đầy đồng cảm.
Nàng đột nhiên hiểu rõ vì sao Tô Kiếm Lai đã bị nhốt trong nhà lao mà vẫn phải dùng nhiều biện pháp hạn chế như vậy, còn không cho hắn nói chuyện nữa. Hắn quả thực quá mức nguy hiểm.
Hồng Đậu thu lại lòng thương cảm tràn lan kia của mình, bĩu môi nói: “Ngươi có biết tỉ lệ nam nữ trên thế giới này hết sức chênh lệch hay không, một nam nhân muốn tìm được người vợ tốt đã khó khăn cỡ nào, nhưng ngươi có vợ còn không biết quý trọng, cho nên liên minh chính nghĩa liền nhốt ngươi lại để trừng phạt ngươi.”