A Miên cuốn lấy lưỡi Hồng Đậu đảo quanh, lại tham lam mà cướp lấy hơi thở thuộc về nàng, dường như muốn nỗ lực thăm dò từng góc.
Hồng Đậu lần đầu tiên nếm trải loại kích thích này, đợi nàng phục hồi tinh thần lại, mỗi góc trong miệng thơm đều đã bị A Miên cướp đoạt qua.
“A Miên…… Dừng lại……”
Tay Hồng Đậu chống trên vai A Miên, vừa đẩy A Miên ra một chút, nàng cũng có cơ hội nói chuyện, nhưng rất nhanh, A Miên ngăn chặn môi nàng lần thứ hai, duyện hút thật mạnh, gặm cắn không ôn nhu chút nào, đầu lưỡi trằn trọc trong miệng nhỏ của nàng.
Ngay trong nụ hôn tràn ngập bá đạo này, Hồng Đậu cảm thấy ý loạn tình mê một cách kỳ lạ, trong lòng nàng rất rõ ràng, cho dù A Miên cùng nàng đều là nữ, hành vi như vậy cũng là không đúng, nhưng thân thể gần như kiệt sức mà nhũn ra cũng đang nhắc nhở nàng, nàng đã không cách nào phản kháng.
Dường như qua hồi lâu, khi toàn bộ thân thể Hồng Đậu trở nên mềm oặt chỉ có thể dựa vào trong lòng ngực A Miên, A Miên rốt cuộc lựa chọn kết thúc nụ hôn này, nàng buông lỏng tay đang nắm lấy cằm Hồng Đậu ra, đầu Hồng Đậu lập tức vô lực dựa vào đầu vai A Miên, thở dồn dập.
Hơi thở A Miên cũng cực kỳ không ổn định, nàng xoa gáy Hồng Đậu, không chút để ý mà cười nói: “Thế nào? Tiểu cô nương có rung động không?”
“…… Không.” Đây là đáp án Hồng Đậu đưa ra sau một chớp mắt trầm mặc.
A Miên cười, trong hơi thở nàng hơi nhiễm vẻ tình dục, thần sắc càng quyến rũ đa tình, đáng tiếc chính là, Hồng Đậu không nhìn thấy.
Sức lực mất đi của Hồng Đậu chậm rãi trở về, sau một lát, nàng đẩy A Miên ra rồi đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “A Miên, chúng ta là bạn tốt không sai, nhưng điều này không có nghĩa rằng ta sẽ đồng ý cho ngươi động tay chân ở trên người ta.”
“Ai nha, tiểu cô nương phát hiện rồi sao?” A Miên đặt một tay lên bàn chống cằm, cười tủm tỉm nhìn Hồng Đậu tức giận. Nàng lại có ý vị khác mà vươn đầu lưỡi, liếm qua khóe môi, đầy vẻ sắc tình.
Mặt Hồng Đậu sớm đã hết thuốc chữa mà đỏ rực, nàng lại không có tâm tư mà che giấu, chỉ cắn môi nói: “Nếu ngươi chưa động tay chân với ta, sao ta lại cả người vô lực như vậy, đến ngay cả cơ hội đẩy ngươi ra cũng không có?”
“Cái này sao……” Ánh mắt A Miên mơ hồ một chút, người đời đều biết nàng xuất thân từ Miêu Cương, thủ đoạn dùng độc dùng cổ đều không phải nói chơi. Chẳng qua, nàng còn có một bản lĩnh ít người biết, đó chính là mị thuật.
Hồng Đậu còn đang tức giận, “A Miên, về sau nếu ngươi còn làm như vậy, chúng ta liền tuyệt giao!”
“Tuyệt giao?” A Miên chớp chớp mắt, mê mang suy nghĩ một chút, không biết móc từ đâu ra một quyển sách, nàng lật lật, lại càng kỳ quái mà nói: “Trên bản bí tịch này cũng không thấy ghi lại, tuyệt giao là tư thế cơ thể gì nha.”
Thị lực của Hồng Đậu cũng không tệ, nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy tên quyển sách trong tay A Miên kia chính là 《 Giang hồ tuyệt chiêu thập bát thức 》, liền lập tức kêu lên, “Quyển sách này sao lại ở chỗ ngươi!?”
“Nô gia thấy khi tiểu cô nương đưa sách cho vợ chồng họ Ngọc, đã nói quyển sách này huyền diệu vô cùng, liền nhịn không được mà mượn tới tham khảo một chút.” A Miên cười tươi, “Chỉ là, hình vẽ trên sách này thật kỳ quái lại không thú vị, thực sự làm người ta không hứng thú nổi.”
“Chỗ nào làm người ta không hứng thú nổi!?” Lông mày Hồng Đậu giật giật, cái gì mà mượn? Nàng dám khẳng định, quyển sách này là A Miên dùng thủ đoạn phi pháp lấy được, hơn nữa quyển sách này chính là bảo bối nàng trân quý lâu ngày, A Miên thế mà còn không biết quý trọng!
A Miên ghét bỏ gập sách lại, nói: “Trên này vẽ hai cái bánh bao trước ngực nữ nhân, nào có đáng yêu như bánh bao nhỏ của tiểu cô nương chứ?”
Đầu óc Hồng Đậu trước tiên khựng lại, tiếp theo liền cầm lấy bình hoa đặt trên bàn sách ném qua, “Ngươi mới là bánh bao nhỏ! Cả nhà ngươi đều là bánh bao nhỏ!”