Trăng lên đầu cành, hôm nay ngày mười lăm, đúng là lúc trăng tròn.
Công tử áo trắng trở lại cầu Thiên Lý, lại không thấy có bóng người nào đang chờ. Khi hắn còn đang nôn nóng sầu lo, tiếng người qua đường bên cạnh truyền đến.
“Lúc trời tối vừa rồi, ta còn đang dọn quán, bỗng nhiên liền thấy một vị cô nương xinh đẹp giáng xuống từ trên trời nha.”
“Giáng xuống từ trên trời?” Một tiểu thương bán hàng khác nói: “Sao ta lại không thấy nhỉ? Không phải ngươi nói những lời này gạt ta đấy chứ?”
“Ta cần gì phải lừa ngươi? Ngươi lại không bày quán cùng một chỗ với ta, ngươi chưa thấy được, đó là ngươi không gặp may mắn.” Người bán hàng rong xuy một tiếng, lại nói tiếp: “Cô nương mặc một thân áo đỏ, thật sự rất đẹp, ta cảm thấy cô nương kia nhất định là tiên nữ từ trên trời giáng xuống.”
“Hai vị xin chờ một chút.” Diệp Thu Bạch tiến lên, lễ phép hỏi: “Không biết các ngươi đã thấy vị cô nương áo đỏ kia ở đâu?”
Thấy Diệp Thu Bạch lễ phép như vậy, tiểu thương kia cũng liền trả lời: “Ở ngay phố Ngô Đồng thành Tây đó.”
“Đa tạ.” Diệp Thu Bạch nói cảm ơn xong, liền xoay người đi về phía phố Ngô Đồng.
Gió đêm không tiếng động, càng có thêm vài phần lạnh lẽo.
Hồng Đậu chà xát cánh tay, khổ sở hỏi Lý Tùy Phong, “Ngươi không đi nhầm đường đấy chứ? Sao mãi còn chưa tới vậy?”
“Ta giống như người không biết đường sao? Đường ta đi chính là đường tắt, phía trước rẽ một lần nữa chính là cầu Thiên Lý.” Lý Tùy Phong chỉ chỉ phía trước, lại bĩu môi.
Hồng Đậu cũng không nói thêm gì.
Đúng lúc này, trên đường phố thưa thớt người phía trước chợt xuất hiện một bóng người. Dưới ánh trăng sáng tỏ, thân ảnh kia thoạt nhìn có chút đơn bạc, lại cũng có thể nhìn ra đây nhất định là một cô nương dáng người phát triển tốt. Cô nương không thấy rõ mặt kia đeo lục lạc bên hông, tiếng rung leng keng vang lên theo bước chân nàng, rất dễ nghe.
Lý Tùy Phong vừa nghe tiếng lục lạc này liền dừng bước.
Hồng Đậu ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngươi làm sao vậy?”
“Kia…… Ta đột nhiên nhớ tới ta còn có chút chuyện phải xử lý, cầu Thiên Lý ở ngay phía trước, rẽ một cái là đến. Ta đi trước một bước đây, tạm biệt!” Dứt lời, Lý Tùy Phong xoay người liền chạy, rất nhanh ngay cả cái bóng dáng cũng không còn thấy nữa.
Chuyện gì mà phải gấp như vậy……
Hồng Đậu còn đang cảm thấy chuyện không hề đơn giản như vậy, liền ngửi thấy một làn gió thơm thổi tới từ trên người giai nhân, còn cả tiếng lục lạc kia cũng càng lúc càng gần.
Một vị cô nương mười sáu mười bảy tuổi mặc áo màu lục, không thoa phấn, vừa đẹp đẽ lại tự nhiên, mặt tựa như nụ hoa đào, mắt như làn thu thủy, đôi mắt nàng linh động, khí chất cao quý, lại không mất đi vẻ nghịch ngợm.
Có lẽ là cảm thấy Hồng Đậu đang nhìn mình, cô nương áo lục kia lúc đi ngang qua cũng liếc mắt nhìn Hồng Đậu một cái. Sau khi phát hiện Hồng Đậu ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp thì không có gì khác đặc sắc, cô nương áo lục liền thu tầm mắt lại, rất nhanh liền đi xa.
Hồng Đậu vuốt cằm, tấm tắc hai tiếng, lại gật gật đầu, “Hấp dẫn……”
Lý Tùy Phong có thể thua trên người một vị mỹ nhân như vậy, cũng coi như không oan. Chỉ là không hiểu, vì sao Lý Tùy Phong lần nào cũng đều phải tránh vị cô nương này như vậy.
Hồng Đậu nghĩ không ra đáp án, cũng liền không cố suy nghĩ nữa làm gì. Nàng tiếp tục đi về phía trước, quả nhiên đúng như lời Lý Tùy Phong, vừa rẽ một đoạn, nàng liền nhìn thấy cầu Thiên Lý.
Nhưng ở chỗ cũ lại không có người, Hồng Đậu nhìn quanh bốn phía, lại thấy một nam nhân áo trắng đang đứng trên cầu, là nam thần của nàng - Diệp Thu Bạch!
Hồng Đậu không kịp nghĩ gì nhiều, vội vàng nâng váy chạy lên cầu gỗ, còn vui sướng kêu một tiếng, “Diệp Minh chủ! Ngươi đợi lâu……”
Khi tới giữa cầu, bước chân nàng khựng lại, giọng cũng đột nhiên im bặt.