“Tiểu Phi Phi cô nương! Ngươi làm sao vậy?”
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng kêu của Lục Y, Hồng Đậu cũng không kịp nghĩ nhiều, nàng vội vàng mặc xong quần áo ra ngoài cửa phòng, chỉ thấy Lục Y đang ngồi xổm trên mặt đất đỡ Tuyết Phi Phi hôn mê bất tỉnh.
Hồng Đậu vội bước đến hỏi: “Đây là có chuyện gì?”
“Nô tỳ cũng không biết.” Lục Y nôn nóng nói: “Nô tỳ chỉ muốn tới hầu phu nhân rửa mặt, lại thấy Tiểu Phi Phi cô nương ngã ở chỗ này!”
Tưởng tượng đến việc Võ Lâm Minh là nơi tụ tập giang hồ nhân sĩ, mà ở giang hồ, giết người đều không cần bồi tiền đó, Hồng Đậu lui về sau một bước, kinh sợ nói: “Tiểu Phi Phi không phải đã chết chứ?”
“Chưa, chưa, Tiểu Phi Phi cô nương vẫn còn thở!” Lục Y đã thăm dò hơi thở của Tuyết Phi Phi, Tuyết Phi Phi chỉ là ngất xỉu, cũng không phải tắt thở, “Hơn nữa, theo nô tỳ thấy…… Tiểu Phi Phi cô nương dường như cũng không phải bị thương, mà là đang ngủ.”
Hồng Đậu nhìn gương mặt an ổn của Tuyết Phi Phi, so với việc nói rằng nàng ngất đi, thì quả thực nói là đang ngủ lại càng thích hợp, nàng nghĩ một chút, chẳng lẽ là Tiểu Phi Phi bận rộn công việc quá, thế nên lúc đang đi trên đường mới té xỉu sao?
“Ta nhớ rõ Tiểu Phi Phi hiện đang là thị nữ của Nhạc phu nhân, chúng ta trước hết vẫn nên đưa Tiểu Phi Phi trở về đi.”
“Dạ, phu nhân.” Lục Y lập tức cõng Tiểu Phi Phi trên lưng mình, bản thân nàng cũng là người tập võ, cõng một Tuyết Phi Phi vốn không nặng lắm cũng không vấn đề gì.
Hồng Đậu tiện tay buộc lại mái tóc dài rối tung của mình, nàng vốn không biết làm mấy kiểu tóc phức tạp của cổ đại, liền tùy ý dùng một dải lụa mà buộc kiểu đuôi ngựa, cùng Lục Y đi tới sân viện của Nhạc phu nhân.
Phòng cho khách ở Võ Lâm Minh rất nhiều, từ phòng cho khách chỗ Hồng Đậu ở đến phòng cho khách chỗ Nhạc Mân, cũng phải đi mất vài phút, chẳng qua Lục Y lại nói mình cõng Tiểu Phi Phi không hề mệt.
Tùy tiện hỏi một thị nữ, liền biết phòng cho khách chỗ Nhạc Mân ở nơi nào, đi đến trước cửa một gian phòng, khi Hồng Đậu đang vươn tay muốn gõ cửa, trong phòng có tiếng thứ gì đó rơi xuống đất lại làm nàng hoảng sợ, tay liền ngừng lại giữa không trung.
Giọng nói cảnh giác của Nhạc Mân truyền ra ngoài cửa phòng, “Ai ở bên ngoài?”
“Nhạc chưởng môn, ta là Phương Hồng Đậu.” Hồng Đậu vội quy củ trả lời một tiếng.
Không lâu sau, cửa phòng mở ra, gương mặt Nhạc Mân tươi cười cực kỳ hòa ái dễ gần, “Hóa ra là Thẩm phu nhân, không biết Thẩm phu nhân đến đây có chuyện gì?”
“Nhạc phu nhân không ở đây sao?” Hồng Đậu cố gắng đưa mắt vượt qua Nhạc Mân để nhìn vào trong phòng, chỉ nhìn thấy trên mặt đất có một chén trà bị vỡ nát, ngoài ra không có gì khác.
Nhạc Mân ha hả cười nói, “Nhu nhi đi ra ngoài tản bộ, Thẩm phu nhân có chuyện gì thì đừng ngại nói với ta.”
“Ta phát hiện thị nữ của Nhạc phu nhân ngủ quên ở bên ngoài phòng ta, nên bây giờ mới đưa nàng ấy trở về.”
“Thì ra là thế.” Nhạc Mân nhìn Tuyết Phi Phi ở sau lưng Lục Y, lại bước ra khỏi phòng, thuận tiện đóng kín cửa phòng rồi nói: “Phòng của Tiểu Phi Phi ở cách vách.”
Hồng Đậu nhìn Lục Y đưa Tuyết Phi Phi vào phòng cách vách. Khi Lục Y bước ra, đóng kín cửa phòng, Hồng Đậu liền nói: “Vậy chúng ta đi trước.”
“Thẩm phu nhân đi thong thả.” Nhạc Mân chắp tay.
Hồng Đậu gật gật đầu, mang theo Lục Y cùng nhau rời đi. Có lẽ là ảo giác của nàng, trong lòng nàng luôn cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại không thể nói là không đúng chỗ nào.
“Phu nhân.” Khi bước qua chỗ ngoặt hành lang, Lục Y kéo ống tay áo Hồng Đậu.
Hồng Đậu lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nàng ngước mắt, chỉ thấy bên cạnh núi giả là một nam nhân thân hình cao lớn đang đứng, mặc áo vải bố đeo đao, lại ít khi nói cười, đôi mắt Hồng Đậu lập tức sáng lên, “Mạc công tử.”