Truyện tranh >> Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục >>Quyển 1 Chương 18: Phát tài, phát tài!

Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục - Quyển 1 Chương 18: Phát tài, phát tài!

Ninh Tiểu Nhàn hít sâu một hơi rồi sải bước tiến vào Thần Ma Ngục. Hiện tại nàng lựa chọn đến tầng thứ 5, một không gian nhỏ trong Thần Ma Ngục.

Ở chỗ này không giống như 4 tầng dưới luôn tràn ngập cảm giác áp lực như một cái nhà giam làm từ sắt thép. Theo những gì nàng nhìn thấy thì tầng không gian này không rộng lắm, có phạm vi ước chừng khoảng một hai, ba mẫu đất.

Ở đây như một gian phòng lớn trống trải, bầu trời là nguồn ánh sáng không biết tên, chiếu sáng khiến nơi này ấm áp mà sáng ngời. Một căn nhà gỗ nhỏ lẻ loi đứng ở một bên, kỳ lạ là nó không nhiễm hạt bụi nhỏ nào. Bên cạnh phòng còn có một hồ nước nhỏ, bên bờ tự nhiên không có vật gì nhưng nước ao trong suốt, yên tĩnh không có sóng.

Nàng đẩy cửa đi vào, cảm giác giống như mình tiến vào phòng thuốc trong bệnh viện ở địa cầu, ngoại trừ ở cửa có mặt tường, ba mặt khác trên tường đều kê tủ gỗ lớn. Ngăn tủ thoạt nhìn sáng bóng nhẵn nhụi, tính chất vật liệu gỗ cũng không phải là thứ bình thường, trên các ngăn tủ có khảm rất nhiều ngăn kéo nhỏ.

“Ở đây là nhà kho. Ngăn tủ dùng gỗ trầm tích làm thành, đồ được lưu giữ ở trong đó trải qua vài ngàn năm cũng sẽ không bị hư hao. Ngăn kéo phía trên có thể dùng để cất hạt giống và hạt thu hoạch được.” Trường Thiên ở bên tai nàng giải thích. Dù là thời kỳ thượng cổ, gỗ trầm tích cũng là thứ tốt khó gặp. Chủ nhân cũ nơi này vì sưu tập vài miếng gỗ trầm tích chắc hẳn đã bỏ ra một cái giá không nhỏ.

Nàng kéo một ngăn tủ ra, thấy bên trong dùng một tấm gỗ ngăn thành hai ô vuông nhỏ, bên trong mỗi ô vuông nhỏ còn có một túi gấm được làm tinh tế. Túi gấm ô vuông bên trong là màu tím, còn lại bên ngoài là màu vàng.

“Túi trữ vật. Dung lượng mỗi chiếc túi là bốn ngàn tám trăm thạch* (đơn vị dung tích khoảng 100 lít). Vật phẩm để trong đó bao lâu cũng không hỏng.”

Sau khi nàng lặng lẽ tính toán lập tức hút một ngụm lãnh khí. Dựa theo tính toán 120 kg là một thạch, một cái túi trữ vật to không tới một bàn tay cỡ lớn vậy mà số lượng tích trữ có thể đạt tới con số kinh người 57. 6 nghìn cân!

Bỏ đồ vật nhiều quá. Tốt xấu gì nàng cũng đã ở phái trong Xích Tiêu lăn lộn mấy tháng, biết rõ chỉ có đệ tử hạch tâm ở nội môn mới có tư cách được sư môn cấp cho túi trữ vật, hơn nữa không gian cũng rất nhỏ. Sau khi ném vào một thanh kiếm, không gian còn dư lại chỉ có thể để một vài đồ chơi nhỏ lặt vặt, dung lượng tối đa cũng chỉ mười mấy cân. Nhưng cho dù như vậy, đám người này cũng coi nó như bảo bối quý giá, tùy thân giấu kỹ, không dám làm bẩn hay để bị ẩm ướt, càng đừng nói tới chơi đùa làm hỏng. Bọn họ không biết vật này hỏng rồi có thể sửa hay không?

Chi phí để luyện chế một túi trữ vật dung lượng lớn như thế cao bao nhiêu? Nàng không hiểu được. Nhưng khi nàng nhìn về ngăn tủ số ba, trên ngăn kéo nhỏ có dày đặc, mỗi ngăn kéo có hai chiếc túi trữ vật!



Đậu xanh rau má, nàng còn suốt ngày ảo tưởng làm thế nào để trở thành thổ hào, chủ nhân trước của Thần Ma Ngục hiển nhiên người ta đã đạt tới tầng siêu việt mà xa xa hơn thổ hào thô tục, dựng lên nhà gỗ nhỏ mà không đếm xỉa đến cũng có thể hiển thị rõ sự xa hoa điệu thấp! Cảnh giới đó, số lượng này, nàng phải chụp chết mấy trăm con ngựa mới có thể vượt qua?

Phát tài! Phát tài! Riêng việc mang vài cái túi ra ngoài bán đã có thể đổi được bao nhiêu Đại nguyên bảo vàng rực rỡ chứ?

Lão tặc thiên đột nhiên nện lên đầu nàng một cục gạch vàng, kết quả nó quá lớn quá nặng đến nỗi khiến nàng gần như muốn cười ngất rồi.


“Bổn quân đề nghị ngươi, tất cả ô vuông phía bên trong thì tích trữ hạt giống thu hoạch, ô vuông bên ngoài để hạt giống, lúc này mới không lẫn lộn. . . Ngươi có nghe bổn quân nói chuyện không đấy? Hồ nước phía ngoài có thể nuôi một vài động vật thủy sinh, nước đó đều có linh tính. . .” Đại quản gia Trường Thiên bắt đầu lải nhải.

“Có, có!” Nàng vội vã ngậm lại miệng đang có hình chữ ‘o’ của mình, lấy lại tinh thần hỏi: “Trường Thiên, ngươi nói mang những túi trữ vật này ra bán có thể đổi được bao nhiêu tiền nha?” Một chữ “Nha” cuối cùng, giọng nói của nàng không nhịn được có chút run rẩy. Không có biện pháp, nàng không thể khống chế được bản thân vì quá kích động.

“Đủ để ngươi tiêu xài mười đời khi trở về thế giới kia.” Hắn tức giận nói.

“Điều kiện tiên quyết là ngươi có thể trở về!”

Lời này tựa như một chậu nước đá, “Rầm! Ào ào!” một tiếng đổ lên đầu nàng, đánh thức nàng từ trong ảo tưởng phát tài. Aizz, Trường Thiên, phương thức khiến người khác tỉnh táo lại của ngươi luôn luôn trực tiếp như vậy.

Nàng cười khan một tiếng, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần hỏi: “Nhưng tại sao cần nhiều ngăn kéo như vậy? Còn để chật hết như thế?”


Hắn hừ lạnh một tiếng: “Thời điểm Thần Ma Ngục cường thịnh nhất, bên trong bốn tầng giam giữ Thần Ma tà đạo tổng cộng có hơn ba vạn bốn ngàn năm trăm người. Linh khí, thần lực của bọn họ đều bị lấy ra dùng để nuôi dưỡng tức nhưỡng, nuôi trồng thực vật. Ngươi nói có thể có tạo ra bao nhiêu loại dược thảo hiếm quý?”

Có thể bị nhốt vào đây đều không phải nhân vật bình thường. Nhiều sức mạnh của Thần Ma ở chung một chỗ như vậy thì mạnh mẽ cỡ nào? Trong lòng nàng cứng lại. Khi đó, trong không gian tầng thứ 5 khẳng định là cảnh tượng các loại cỏ quý giá ganh đua sắc đẹp, tiên cầm dị thú chạy loạn khắp nơi.

Nàng không nhịn được hỏi: “Người xây lên Thần Ma Ngục kia không phải vì muốn giam giữ ngươi sao? Tại sao còn muốn tạo trận thế lớn như vậy để bắt Thần Ma, ở tầng thứ 5 còn trồng hoa cỏ?”

Trường Thiên không lên tiếng.

Lúc nàng cho rằng hắn lại theo thói quen trầm mặc, hắn lại đột nhiên nói:

“Ngươi không biết tình hình cuộc chiến phân tranh thời kỳ thượng cổ. . . Sau khi bản thân ta bó tay chịu trói, có rất nhiều đạo hữu cũng buông tha tranh đấu. Cục diện gần như không thể khống chế, rất nhiều Thần Ma chuyển sang đầu quân cho người này. Thế lực trên tay hắn càng phát triển cường đại nhưng cũng có rất nhiều người không phục tùng hắn thì đều bị bắt nhốt vào đây.” Đây là lần đầu hắn không dùng đến xưng hô “Bổn quân” để nói chuyện với nàng.


Hắn ngừng một chút lại nói: “Số lượng Thần Ma bị giam giữ dần dần nhiều lên. Hắn ta ở trong ngục lại lần nữa tế luyện một không gian nhỏ, thần lực của tù nhân bị lấy ra để thúc đẩy tốc độ sinh trưởng của thiên tài địa bảo. Sau đó, hắn luyện thành đan dược thần tề, nuôi dưỡng đại quân của hắn, thế lực của hắn từng có lúc như mặt trời ban trưa.”

Cái này, cái này! Lượng tin tức đó quá lớn. Đại não Ninh Tiểu Nhàn tự động loại bỏ những tin tức khác, chỉ để lại bốn chữ: “Bó tay chịu trói”.

Trường Thiên lại không phản kháng để người ta bắt? Hay nói cách khác hắn tự tới đầu thú sao? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ tại thời kỳ thượng cổ, hắn chính là lão đại giống như trong phim Young and Dangerous* (chi tiết về phim: ), còn đối phương là lão đại quân đội, hắn tự biết mình đánh không lại người ta nên đầu hàng?

Nhưng nói như vậy thì không hợp lý! Nàng biết Trường Thiên là người hết sức kiêu ngạo, nàng thà rằng tin hắn sẽ chiến đấu đến giọt máu cuối cùng chảy hết cũng không thể như con chó vẩy đuôi mừng chủ để cầu đường sống với người khác! Nhưng bằng chứng như núi, hắn đang ở trong tù, hơn nữa hắn cũng thừa nhận mình “Bó tay chịu trói”.

Trong đó nhất định đã xảy ra một vài chuyện cổ quái, ở chỗ này, hết thảy đều có thể a.

Sau đó nàng nhắc nhở mình, Ninh Tiểu Nhàn, đây không phải là chuyện ngươi có thể quản. Bây giờ ngươi chẳng qua chỉ là người phàm ngay cả thần thông sơ cấp nhất cũng không biết nắm giữ, còn muốn thăm dò bí mật thế giới Thần Ma, không sợ nhanh chóng bị mù mắt mình hay sao?

Từ trụ cột nhất làm lên. Lão Tử tiên sinh không phải đã nói sao, ngàn dặm hành trình đều bắt đầu từ bàn chân.

“Hiện tại ta nên làm gì?”

“Đi ra khỏi phòng. Bổn quân dạy ngươi phương pháp sử dụng tức nhưỡng.” Nàng theo lời của hắn đi ra.

Sàn nhà trắng xoá, tức nhưỡng ở chỗ nào? “Trên mặt đất bên tay phải ngươi có một hộp nhỏ, mở nó ra.”

Quả nhiên, gần sát góc tường của nhà gỗ nàng thấy một hộp nhỏ màu trắng, không biết nó làm từ vật liệu gì, màu sắc giống như sàn nhà, thiếu chút nữa đã không thấy nó. Nàng theo lời mở cái hộp ra.

“Đây. . . . . . đây chính là tức nhưỡng?” Giọng nói của nàng không khỏi đề cao âm lượng. Không có biện pháp, nàng bị thứ trước mắt làm cho trợn trừng rồi!

Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục - Quyển 1 Chương 18: Phát tài, phát tài!