Truyện tranh >> Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục >>Quyển 1 Chương 13: Đạo diễn số khổ nhất

Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục - Quyển 1 Chương 13: Đạo diễn số khổ nhất

Edit: Tâm Tĩnh

Beta: Tiểu Tuyền

“Huyết mạch Xích Hao Hổ trong cơ thể Nanh thú mỏng như vậy, liệu Mộc Thiên Liệu còn có hiệu lực với nó không?”

Trường Thiên rất có lòng tin nói: “Nhất định có thể. Mặc dù huyết mạch của Nanh Thú mỏng nhưng thú tính của nó rất linh, ngược lại đối với Mộc Thiên Liệu sẽ càng thêm mê luyến.”

Ninh Tiểu Nhàn cũng biết Mộc Thiên Liệu. Người địa cầu dùng nó để nuôi, dụ dỗ mèo nhỏ, không ngờ ở đây nó có tác dụng lớn hơn nhiều lần với động vật họ mèo như vậy. Không thể không nói, thế giới tiên hiệp thật sự quá điên cuồng.

Dưới sự chỉ đạo của Trường Thiên, nàng hái được không ít Mộc Thiên Liệu ở bên trong núi gần thôn Thiển Thủy. Loại cây mây này không khó phân biệt, thân cây cao lớn, lá cây rộng giống như quả trứng, nở ra hoa trắng.

Kế tiếp công việc cần sự chính xác đều do Trường Thiên hoàn thành.

Hắn lấy chất lỏng có mùi thơm trong cành lá của Mộc Thiên Liệu tinh luyện nhiều lần, cô đặc cho khi tới dùng hết toàn bộ một trăm gốc Mộc Thiên Liệu đã hái, chất lỏng cô đặt lại thì hiệu quả đạt được gấp trăm lần so với ban đầu.

Sau đó hắn tiện tay chế ra một quả cầu băng, đem chất dịch đã cô đặc của Mộc Thiên Liệu bỏ vào đó.

Dựa theo yêu cầu của bạn học Ninh Tiểu Nhàn, nhất định phải vào trước giờ Thân ngày hôm qua (là tầm xế chiều, trước 3 giờ chiều) nàng phải lướt một vòng ở trước mặt mọi người sau đó rời đi, để cho tất cả nhân chứng tận mắt chứng kiến nàng có mặt ở đó, để làm chứng cứ chứng minh cho nàng. Bởi vì quả cầu băng này rất cứng có thể chịu được nhiệt độ cao hong khô giữa mùa hè, nên muốn nói chảy chất cô đặc dịch ra phải cần thời gian hai canh giờ, từ giờ Dậu tới giờ Tuất (khoản 7h tối) mới hòa tan.



Không thể không nói, thủ đoạn thuật pháp của Trường Thiên quả thật đã đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh* (làm việc tới trình độ thành thạo, nhuần nhuyễn), thời gian băng cầu hòa tan tính toán rất chuẩn, vô cùng kì diệu.

Lúc hắn làm, Ninh Tiểu Nhàn hai tay chống cằm ngẩn người ở một bên xem diễn. Nàng thật sự cảm thấy động tác của Trường Thiên như nước chảy mây trôi, cái gì hành động thực hiện nấu ăn của đầu bếp nước Pháp đều kém xa!

Nhiệm vụ kế tiếp chính là bỏ quả cầu băng vào trong chiếc váy mỏng luy châu màu hồng phấn. Tin tức Mai Uyển Đình vì đón tiếp Triều Vân Tông mà đặt chiếc váy này ở Tẩy y phường ngay từ nửa tháng trước đã truyền đến trong tai nàng, trên thực tế đây chính là nền tảng để nàng lập ra kế hoạch này.


Xế chiều ngày hôm qua, sau khi nha hoàn mang váy ra ngoài phơi, Ninh Tiểu Nhàn tìm cơ hội không ai ở đó len lén treo băng cầu vào trong váy. Chiếc váy này là thứ Mai đại tiểu thư yêu thích cho nên sẽ không vô duyên vô cớ bị người khác chạm vào. Cho nên băng cầu vẫn một mực an toàn ở trong váy cho đến khi mặt trời lặn mới dần dần hòa tan.

Bởi vì Ninh Tiểu Nhàn biết, các vú già quét dọn một lần cuối cùng là từ hoàng hôn tới tối. Lúc này băng cầu đã hóa thành nước, mùi hương của Mộc Thiên Liệu tản ra xa xa bên ngoài.

Kì diệu nhất chính là chỉ có động vật họ mèo mới ngửi được loại mùi này, còn loài người thì lại u mê không hề cảm giác được. Cả phái Xích Tiêu chỉ có một con Nanh Thú ngửi được mùi của Mộc Thiên Liệu, hơn nữa đây còn là cô đặc gấp trăm lần ah!

Nó chẳng qua chỉ là một con yêu quái cấp thấp, sao có thể chống cự được khát vọng khẩn thiết từ trong huyết mạch truyền đến? Điều này giống như kẻ nghiện đấu không lại ma tuý, hoặc thuốc lá cũng vậy.

Cho nên nó không tốn chút sức lực nào đã thoát khỏi trói buộc của khóa sắt, thừa dịp bóng đêm ẩn nấp bên ngoài phòng giặt giũ, kéo cái váy đi, mang về trong hang ổ thoải mái thân mật. Hễ có người tới đoạt đó chính là muốn đoạt mạng của nó. Liều lượng Mộc Thiên Liệu đã được cô đặc gấp trăm lần nhanh chóng ép thần trí của nó tới điên rồi.


Nó trộm trong thời gian Ninh Tiểu Nhàn định ra, trong thời gian định trước này tất nhiên ở đó sẽ có người chứng kiến.

Kế tiếp, Ninh Tiểu Nhàn nhắm chuẩn thời cơ, treo ma nhãn trên nhánh cây bên ngoài hang ổ Nanh Thú. Dù sao lúc này trong mắt nó trừ Mộc Thiên Liệu thì cái gì cũng không nhìn thấy, nàng không có chút nguy hiểm nào. Đợi tiếng bước chân của mọi người phái Xích Tiêu truyền đến, nàng lập tức ẩn vào Thần Ma ngục.

Kế tiếp, chính là cảnh tượng chờ đám người phái Xích Tiêu diễn xuất thôi. Ninh Tiểu Nhàn và Trường Thiên chỉ cần đứng bên ngoài xem diễn là được rồi.

Kỳ thật thì trong lòng nàng vẫn có chút bất mãn. Vì bố trí vở kịch hay này, nàng đã phải tận lực vắt óc suy nghĩ nhưng kết quả bởi vì bản thân không có thần lực mà không nhìn thấy tình hình bên trong hang ổ của Nanh Thú và biểu diễn đặc sắc bên ngoài Thần Ma ngục!

Người duy nhất có thể thấy hiện trường trực tiếp chỉ có Trường Thiên! Nhưng người này lại không thích nói chuyện, chỉ chú ý, ngậm miệng mong chờ xem tiết mục. Bảo hắn thuật lại thì một câu một từ cũng không có, khiến nàng gấp đến độ vò đầu bứt tai, làm cho nàng hận tại sao ma nhãn không có chức năng ghi hình?

Nàng tỏ vẻ tức giận thở phì phì, sau này khi có thần lực, thuật pháp nàng muốn học đầu tiên chính là bản lãnh điều khiển ma nhãn. Dĩ nhiên trong bụng của nàng cũng đang đánh bàn tính, dù sao chức năng quay video của ma nhãn là hai chiều nha, ừ, nàng hiểu đấy.


Trường Thiên cũng rất ủy khuất, hắn chỉ cảm thấy mình sống mấy vạn năm, hơn nửa đời người cũng không cảm thấy dài bằng nửa canh giờ này! Nhưng dù sao chỉ mình hắn có thể thấy tình huống bên ngoài nha, tiểu nha đầu bên cạnh này lại rất có nhãn lực, sợ hắn nói nhiều khát nước, còn thường xuyên ân cần tiếp nước, cái bộ dáng cúi đầu khom lưng cười tủm tỉm kia, làm sao hắn có thể mở miệng cự tuyệt chứ?

Thật ra thì trong lòng hắn cũng có chút hiếu kì. Thân thể của Ba Xà cường đại cỡ nào, trong mấy van năm hắn tranh đấu với người khác đều quang minh chính đại. Cái gọi là dốc toàn bộ sức lực để làm, nếu bản thân có thực lực tuyệt đối cường đại thì cần gì phải lo lắng và cố gắng lập kế hoạch, đi gày bẫy chứ? Hiện tại nhìn tiểu nha đầu này thận trọng từng bước như vậy, ngược lại hắn cảm thấy thú vị.

***

Khi Ninh Tiểu Nhàn hoàn thành kế hoạch trả thù xong liền cảm thấy cả người nhẹ nhõm. Cảm giác áy náy nặng nề vẫn dồn nén trong lòng nàng rốt cục cũng có thể buông xuống một phần rồi.

Nàng cũng tự mình hiểu rõ, trước mắt thì nàng còn chưa thể làm gì được Hoắc Chính Hoa, cho hắn một bài học như vậy là đủ rồi, tội của hắn cũng không đáng chết. Bởi vì tổn thương của Đại Hổ qua ba bốn tháng sẽ bình phục.

Hắn đánh gãy chân Đại Hổ, nàng lấy đi linh thú đạo hạnh hai ba trăm năm hắn, rất công bằng. Lại nói tiếp, vẫn là nàng buôn bán lời.

Nghĩ thông suốt điểm này, nàng xào rau càng thêm hăng hái. Lúc này khách nhân Triều Vân Tông đã đi tới ngọn núi cao nhất, ở bên ngoài nói cười vui vẻ, ngay cả đám người trong phòng bếp cũng không ngừng liếc mắt nhìn ra bên ngoài. Ngẫu nhiên có hai ba tiểu nha hoàn tiến vào tiếp nước trà, trông thấy khách quý đều nói dung mạo của Triều Vân Tông đều là đại suất ca, được phen ba hoa chích choè. Chỉ có nàng lù lù bất động, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm chăm chú nấu nướng. Dù sao bên ngoài náo nhiệt thế nào đi nữa cũng không liên quan tới nàng, nàng ở chỗ này chỉ là một nữ đầu bếp mà thôi.

Ai ngờ hành động này rơi vào trong mắt Thiện trưởng lão lại khiến ông ấy âm thầm khen không dứt, trong lòng khen ngợi nàng còn nhỏ tuổi mà lại trầm ổn như thế, mạnh hơn những người lớn rất nhiều. Tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi nghe nói thiếu niên Quyền Thập Phương của Tuấn Ngạn bảng muốn tới, người nào còn có thể bình tĩnh như vậy?

Đáng tiếc Thiện trưởng lão không hiểu được, Ninh Tiểu Nhàn không phải không thích trai đẹp, mà do ở trong Thần Ma ngục của nàng đã có một tên đại suất ca tuyệt thế trấn giữ. Quyền Thập Phương có đẹp trai hơn nữa, có thể đẹp trai hơn Trường Thiên, có hình dáng vượt qua Trường Thiên sao? Nàng mới không thèm tin!

Nói sau đi, tiếp theo nàng còn chính sự phải suy nghĩ, xuất phát từ thôn Thiển Thủy sau đó phải làm như thế nào đảm bảo an toàn bản thân, trên đường đi về phía tây có nhiều kiếp nạn, nàng phải nghĩ biện pháp còn sống mới đạt được mục đích. Bản thân và tính mạng so với loại trai đẹp kia đều là vật ngoài thân, tất nhiên nếu có thể nhìn thì vẫn nhìn nha.

Mắt thấy mặt trời đã lên cao, nàng tăng nhanh tốc độ xào nấu trên tay.

Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục - Quyển 1 Chương 13: Đạo diễn số khổ nhất