Nếu mọi người tò mò thì bút danh mới của mình là Đào Hố Không Lấp:)
- --------------
Mạt Thanh Trầm sẽ không vì Linh Thủy Ngư mà khiến bản thân thiệt thòi. Ốm một trận xong cả người càng phát ra hương vị của rắc rối.
Vừa từ máy bay bước xuống, nửa tiếng sau cảnh sát đã nhận được thư tố cáo nặc danh của cô.
Một tháng vừa rồi không thấy tăm tích người báo án đâu, bọn họ còn tưởng cô đã bị tên biến thái nào đó giết người diệt khẩu rồi. Thật không ngờ lại xuất hiện vào lúc này.
- Sếp! Lần này có tin được không? – Một nữ cảnh sát đem hồ sơ vừa mới nhận được để lên bàn Cục trưởng.
Sở dĩ, Mạt Thanh Trầm không hoàn toàn giúp đỡ cảnh sát. Tin tức cô báo cho bọn họ, chỉ có phân nửa là sự thật, còn lại nếu không phải là không nhắc tới, không nói rõ thì chính là hố người.
Làm người đứng ở trung gian cũng rất mệt đấy nhé! Nếu cô lúc nào cũng đòi tiền cảnh sát mới nhả ra tin tức, sớm muộn người ta cũng bị cô ăn hết sạch. Nếu cô báo tin tức thật 100% cho bọn họ, cô lại mất mối làm ăn với bên tội phạm.
Chính vì thế, thỉnh thoảng Mạt Thanh Trầm sẽ như có như không tặng cho mỗi bên một chút tin tức, thật giả lẫn lộn, tựa như thả mồi câu cá. Đây cũng là lý do khiến nữ cảnh sát kia... à nhầm, cả Cục Công an chứ, thận trọng cảnh giác trước tin tức của cô.
Về đến nhà, không có Thạch Anh thật là chán!
Cô lại phải một mình dọn dẹp từ trong ra ngoài mấy lượt. Mãi đến lúc thành phố đã lên đèn, Mạt Thanh Trầm mới rảnh tay, chuẩn bị đi đón Thạch Anh từ nhà ngoại về.
Ông bà Mạt thuộc lớp người của thế hệ trước, chuyện gì cũng thận trọng tính toán về lâu về dài. Bọn họ cho rằng, có nhà đất vẫn tốt hơn là chui rúc trong tòa nhà mấy ngàn người ở, ngư long hỗn tạp không an toàn.
Chiều theo ý hai người già, Mạt Thanh Trầm mỗi tháng có lúc về thăm nhiều có lúc về thăm ít nhưng không bao giờ quên gửi sinh hoạt phí.
Thật ra thì cũng không hẳn là sinh hoạt phí...
Lúc Mạt Thạch Anh lên hai, cô mua đứt mấy căn nhà xung quanh, đập đi xây lại tất cả. Trước đây nhà thờ tổ nằm ở ngay sát vách nhà các cô, chỉ cách một con ngõ nhỏ, hiện tại thì đã hoàn toàn nằm trong khu đất nhà ông bà Mạt.
Vốn dĩ cô muốn làm nhà theo phong cách hiện đại một chút, song lại nghĩ tới cái nhà thờ kia cổ kính như thế nằm trong khuôn viên thì hơi mâu thuẫn, bèn bỏ thêm tiền thuê kiến trúc sư tới xem xem. Cuối cùng, xây ra chính là căn tứ hợp viện hiện tại.
Làm ơn đừng hỏi Mạt Thanh Trầm tứ hợp viện là cái gì. Cô không học mấy cái này, cô không biết, không hứng thú, nghe kiến trúc sư nói như thế nào thì chính là như thế ấy.
Quay lại chủ đề chính, bởi vì nhà cao cửa rộng nên thuế đất hằng năm, chi phí tu sửa, kiểm tra cũng chiếm một khoản kha khá. Hơn nữa, để ông bà Mạt một mình không an tâm nên Mạt Thanh Trầm mạnh tay dứt khoát thả thêm một núi tiền thuê nhân viên bảo an cùng quản gia 24/7.
Khu phố yên bình bởi vì sự xuất hiện của tứ hợp viện đẹp mỹ miều này mà nhanh chóng phất lên. Những hàng xóm cũ chẳng bao lâu đã bán lại đất cho đám nhà giàu khác, mà đám nhà giàu ấy lại đua nhau xây nhà lớn nhà bé, biến khu nhà dành cho lao động nghèo năm nào vèo một phát biến thành khu vực bất động sản vàng giá cao ngất ngưởng.
Tất nhiên, bề ngoài chỉ có đến thế mà thôi. Ví dụ như hôm nay Mạt Thanh Trầm lái xe về nhà, vừa bước xuống đã gặp phải đám phú nhị đại ngồi mát ăn bát vàng chặn lại ve vãn.
- Cô em xinh đẹp! Có muốn đi theo bọn anh kiếm chác chút đỉnh không?
Kiếm cái đầu nhà chúng mày!
Mạt Thanh Trầm không thèm mở miệng nói lời vàng ý bạc đã thượng cẳng chân hạ cẳng tay đánh người. Đếm sương sương có mỗi ba đứa, còn đồng bọn có hay không thì cô không rõ nhưng tóm lại thì luyện cơ tay sau một thời gian dài trì trệ rất sảng khoái.
Cô đi được một đoạn, chuẩn bị bước lên bậc tam cấp dẫn vào tứ hợp viện mới nghe xa xạ vọng tới:
- Mày biết tao là ai không? Bố tao là Thủ trưởng! Mày cứ chờ đấy!
Lại được cả hai con hàng tặng kèm kia phụ họa:
- Mày cứ chờ đấy!
- Liệu hồn đấy!
Nhìn xem, trông có khác gì tấu hài không cơ chứ! Thằng cầm đầu béo ú đã bầm dập tím tái phải đi khập khiễng còn cố ưỡn cái ngực múp những mỡ lên, dẫn theo hai thằng đàn em gầy như nghiện, chân tay không có chỗ nào không xước xát, giọng the thé không phân biệt được giới tính.
Mạt Thanh Trầm giơ ngón giữa với bọn chúng, hếch mặt lên tỏ vẻ “Mày ngon thì nhào vô!” rồi tung tăng đi vào tứ hợp viện.
Quản gia túc trực camera trong nhà biết Mạt Thanh Trầm tới vội vàng ra mở cửa cũng nhìn thấy tràng cảnh cô cùng đám trẻ hư đốn trong khu so đo. Tất nhiên, ông cũng chẳng dám ý kiến, gật đầu chào “Cô chủ” một tiếng rồi nhanh chóng nhận lấy chìa khóa xe từ tay Mạt Thanh Trầm, đánh về vườn sau.
Mạt Thạch Anh tâm cảnh từ bé đã vững vàng, dù xa mẹ mấy tháng cũng không khóc không náo, an tĩnh làm việc. Đối với một đứa trẻ mới sáu tuổi, nó chẳng có gì để làm ngoài việc cùng ông ngoại đánh cờ tướng giết thời gian rồi loanh quanh trong nhà chăm sóc cây cảnh, cho cá ăn rồi phụ bà nấu cơm, rửa bát.
Mạt Thanh Trầm vào gian nhà chính liền thấy một lớn một nhỏ chơi cờ, chào ông Mạt một tiếng, đặt mấy túi quà nhỏ lên bàn rồi đi tìm bà Mạt.
Lần nào đi công tác về Mạt Thanh Trầm cũng đem kim cương tặng hai ông bà già, ông Mạt không thèm xem xem cô đem về cái gì, coi như đã biết.
- Mẹ làm gì thế? – Mạt Thanh Trầm ngó vào bếp, phát hiện bà Mạt đang bổ dưa hấu bèn thò tay bốc một miếng bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm. – Sao mẹ không mua loại không có hạt ấy?
- Mày thì biết cái gì! – Bà Mạt đánh vào tay Mạt Thanh Trầm – Rửa tay đi rồi ăn!
Sau đó lại nói tiếp: