"Tiểu thư, cô đã tỉnh rồi, đây là đồ dùng thiếu gia bảo tôi chuẩn bị cho nữ giúp việc, nói là, bắt đầu từ hôm nay cô phải bắt đầu làm việc." Tiểu Linh đi tới phía trước cửa sổ, ngồi xổm xuống lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô.
An Tuyết Thần cấp cho Tiểu Linh vẻ mặt không có chuyện gì, sau đó khó khăn ngồi dậy, thân thể vẫn rất đau nhức. Nhưng mà, đau hơn so với ngày hôm qua.
Tiểu Linh liền vội vàng tiến lên đỡ An Tuyết Thần. "Tiểu thư, chậm một chút."
Thanh âm của An Tuyết Thần khàn khàn, mở miệng nói: "Cám ơn, sau này không nên gọi tôi là tiểu thư, gọi tôi là Tuyết Thần là được. Hiện tại chúng ta đều giống nhau, không phải là tiểu thư gì hết."
Tiểu Linh nhìn An Tuyết Thần, gật đầu cười: "Tuyết Thần, Tuyết Thần. Thật là dễ nghe."
An Tuyết Thần nhìn cô cười một tiếng. Sau đó nâng cái gì đó, chuẩn bị mặc quần áo. An Tuyết Thần nhìn mình mặc quần áo của người giúp việc ở trong gương. Nếu như so với quần áo lộng lẫy trước đây, thì những quần áo này thoải mái hơn nhiều. Cố gắng hướng vào mình mỉm cười. Sau đó bước ra khỏi phòng. Vừa bước ra khỏi phòng, đã cho An Tuyết Thần một kinh sợ lớn.
An Tuyết Thần nhìn trên bàn cơm có hai người, vị trí trước đây của mình đã có cô gái khác ngồi, mái tóc xoăn. Chỉ nhìn bóng lưng liền biết đó mà một mỹ nữ, An Tuyết Thần cũng không nhìn lâu, mà đi vào phòng bếp.
"Vú Trương, chào, cháu chuyển ra." Nói xong, liền muốn nhận lấy cái đĩa trong tay vú Trương. Chỉ là, nhìn thấy sắc mặt vú Trương không tốt chút nào. An Tuyết Thần nhíu nhíu mày.
"Sao vậy, vú Trương, tư tưởng không tập trung."
Vẻ mặt lo lẳng của vú Trương nhìn An Tuyết Thần. Không biết nói thế nào, An Tuyết Thần lại nhìn Tiểu Linh, cũng là gương mặt lo lắng. Thừa dịp bọn họ mất hồn, An Tuyết Thần cầm lấy cái khay, đi tới bàn ăn. Trực tiếp đi đến chính giữa, nhìn cô gái một cái, An Tuyết Thần chỉ cảm thấy trái tim ngưng đập trong nháy mắt. Cái khay cầm trong tay rơi xuống, tất cả mọi người nhìn cô, vú Trương cùng Tiểu Linh lao ra, nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Trên khuôn mặt hai cô gái là vẻ kinh ngạc. Kinh ngạc nhất là cô gái tên Tuyết Nhi. Cô gái đứng lên đi tới bên cạnh An Tuyết Thần. Họ cứ nhìn nhau như vậy.
Trên thế giới này nếu như có 100% tương tự, vậy thì họ chính là 90% tương tự.
Lông mày Phàm Ngự chau lại thật chặt vào nhau. Một tiếng nói trầm thấp phát ra cùng tức giận trầm trọng.
"Vú Trương, xảy ra chuyện gì?"
Lúc này An Tuyết Thần mới có phản ứng, sau đó xoay người nhìn Phàm Ngự, chỉ là, cặp mắt kia trừ yên tĩnh vẫn là yên tĩnh, thông minh như An Tuyết Thần làm sao sẽ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà trừ yên tĩnh, trong lòng vẫn có chút hận, cô chính là con hề.
"Thiếu gia, thật xin lỗi, là lỗi của tôi." Thay vì nói là nữ giúp việc, nhưng giọng điệu của cô tuyệt không giống như vậy, vẻ mặt không có một chút sợ hãi, điều này làm cho trong lòng cô gái tên Tuyết Nhi nữ nghi ngờ cùng lo lắng.
Phàm Ngự nhìn cô, ở trong hai tròng mắt cô không nhìn ra bất kỳ tia không vui nào, ngược lại có nhiều giễu cợt, chế nhạo.
Sau đó liền không nhìn Phàm Ngự nữa, ngồi xổm người xuống, nhặt những mảnh vụn kia lên. Một lần An Tuyết Thần nhặt mảnh vụn lên, vừa nghĩ tới lời nói ngày đó của Lãnh, nếu như không sai, bọn họ có quen biết nhau, Lãnh làm như vậy chẳng lẽ vì cô gái trước mắt này.
"Khàn — —"
"Tuyết Thần, trời ơi, sao không cẩn thận như vậy, có bị thương không?" Khuông mặt vú Trương tràn đầy lo lắng, ngồi xổm người xuống, dùng khăn giấy bịt lấy.
Cô gái tên Tuyết Nhi, đôi mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn hai người ngồi trên đất. Trừ cô ra, chưa từng thấy vú Trương đối với người khác như vậy. Ngờ vực trong lòng càng nhiều hơn. Sau đó nhìn chăm chú vào Phàm Ngự ở phía đối diện, ánh mắt anh cũng bị cô gái tương tự mình thu hút.
"Ngự, cô gái này là ai vậy, có thể giải thích một chút không?" Cô gái nũng nịu đi tới bên người Phàm Ngự.
Cánh tay dài của Phàm Ngự duỗi ra. Liền đem Tuyết Nhi kéo vào trong ngực. Khuôn mặt cưng chiều nói: "Chỉ là dùng tiền mua một nữ giúp việc mà thôi."
An Tuyết Thần tự hỏi chính mình, trong lúc bất chợt, mùi máu tanh xông lên dẫn đến một trận nôn khan.
"Nôn, nôn, nôn" An Tuyết Thần nắm vào bộ phận dạ dày của mình mà nôn ọe, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Tuyết Thần, có nặng lắm không, tại sao lại muốn ói nữa rồi?" Thật ra thì lời này là vú Trương cố ý nói, bà thật sự không muốn cô gái hiền lành này phải chịu khi dễ.
"Không có việc gì, gần đây dạ dày không thoải mái. Có thể ăn đồ hỏng. Chúng ta mau thu dọn những mảnh vụn này." Nói qua, cũng thuận tiện thu dọn. Cũng cảm thấy hai ánh mắt đang chăm chú nhìn cô.
Vú Trương đỡ người An Tuyết Thần. Vừa mới đứng lên, những đồ trong tay lại rơi xuống, lần này không phải là không cẩn thận, mà là An Tuyết Thần vứt xuống.
An Tuyết Thần như làn khói, chạy thẳng vào phòng vệ sinh. "Nôn, nôn, nôn"
Ói nửa ngày cũng không có gì, căn bản là buổi sáng cô không ăn gì? Nói gì đến ăn phải đồ hỏng chứ? Chẳng lẽ? Không thể nào. An Tuyết Thần nghĩ đến đây, sắc mặt không khỏi lại trắng bệch hơn. Bàn tay bất tri bất giác xoa bụng dưới của mình. Sắc mặt cực kỳ tái nhợt.
Đột nhiên có một đôi giầy da thủ công Italy xuất hiện ở đáy mắt cô, cô cũng biết là ai, từ từ chống đỡ trên vách tường mà đứng dậy. An Tuyết Thần cứ nhìn anh như vậy. Anh cũng nhìn An Tuyết Thần như vậy.
Khuôn mặt Phàm Ngự nhăn lại, động tác rất nhỏ vừa nãy của cô đều bị anh thu vào đáy mắt. Lại thêm vừa nãy vú Trương len lén nói với anh.
"Phá bỏ."
An Tuyết Thần có chút giật mình nhìn anh. Chỉ là một thoáng thôi. Khóe miệng kéo ra nụ cười châm chọc: "Phá bỏ cái gì? Anh cứ như vậy mà khẳng định là tôi có?"
Phàm Ngự dựa vào trước cửa. Nhẹ nhàng mở miệng: "Tôi chưa bao giờ làm bất kỳ biện pháp phòng tránh gì."
An Tuyết Thần nhìn nét mặt của Phàm Ngự. Cô không biết cô có muốn đứa bé này không. Việc này có đại biểu cho việc cô có thể rời đi không? Nhất là không biết vì sao cô gái kia lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng bọn họ cũng không muốn để ý tới.
Phàm Ngự giống như đoán được cô đang suy nghĩ gì. "Muốn rời đi, nghĩ cùng đừng nghĩ đến. Tôi sẽ liên lạc với bác sỹ, cô chuẩn bị đi." Dứt lời, liền xoay người rời khỏi phòng vệ sinh.
An Tuyết Thần nhìn theo bóng lưng Phàm Ngự, mở miệng: "Nếu như tôi thật sự mang thai, tôi dùng tính mạng của đứa bé, đổi lấy nửa năm tự do còn lại."
Thân thể của Phàm Ngự dừng một chút, sau đó tiếp tục rời đi. Phàm Ngự cũng không biết vì sao mình không muốn cô rời đi, nếu Tuyết Nhi đã trở lại, anh nên để cho cô rời đi mới đúng.
An Tuyết Thần nhìn bóng lưng biến mất, gương mặt giễu cợt. Ở khúc quanh, một đôi mắt ghen tỵ vừa nhìn thấy tất cả. Một đôi tay nắm chặt thành quyền. "Tôi nhất định sẽ không để cho cô ở lại bên cạnh Ngự, anh ấy là của tôi?"
Nói thầm, sau đó liền đi ra ngoài. Đi tới trước mặt của An Tuyết Thần. An Tuyết Thần thật bình tĩnh nhìn cô, không khó nghĩ đến cô ấy vừa nhìn thấy hết.
"Cô tên là An Tuyết Thần?"
"Đúng vậy"
"Cô không cảm thấy dáng dấp của tôi và cô rất giống nhau?" Cô gái tên là Tuyết Nhi châm chọc nói.
An Tuyết Thần chỉ nhìn gương mặt tương tự mình, nhưng là tâm tư không giống vậy. Cô không nói gì, cứ nhìn cô gái như vậ, chờ đợi câu tiếp theo của cô gái.
"Nói trắng ra là, cô chỉ là vật thay thể lúc tôi không ở bên cạnh Phàm Ngự. Cho nên cô nên thông minh một chút, cách xa Ngự một chút, anh ấy là của tôi." Nói xong, mắt liếc nhìn xuống bụng An Tuyết Thần. Khuôn mặt khinh thường, sau đó rời đi.
Tất cả những việc này đều bị vú Trương nhìn thấy, nhưng mà cũng chỉ có thể giả bộ câm. Lắc đầu một cái liền rời đi. Để lại một mình An Tuyết Thần. . . . . . Trong phòng — —
"Ngự, em rất nhớ anh, anh thì sao? Có nhớ em không?" Cô gái núp ở trong ngực Phàm Ngự làm nũng nói. Cuối cùng dừng lại ở tấm ảnh chụp đặt trước đầu giường, trong lòng cực kỳ vui mừng, khuôn mặt hài lòng.
Phàm Ngự nâng cằm cô gái. Nhìn bộ mặt đỏ ửng thẹn thùng của cô gái.
"Em nói đi? Anh sẽ chứng minh." Nói xong, dùng môi mỏng của mình bao trùm lên đôi môi có son nước của cô gái. Điều này làm cho Phàm Ngự nhíu nhíu lông mày. Sau đó liền rời khỏi môi cô gái, một đường đi xuống phía dưới.
An Tuyết Thần lên lầu, muốn thu dọn nốt chút đồ còn sót lại trong căn phòng đó. Nhưng mà khi đi tới bên ngoài cửa phòng Phàm Ngự chỉ nghe thấy thanh âm khiến người ta mặt hồng tim đập.
"Ặc, ừ, a, Ngự, anh rất lợi hại, thật giỏi. A, nhanh một chút." Cô gái phóng đãng thét chói tai, thanh âm người đàn ông thở gấp. An Tuyết Thần che lỗ tai của mình, chạy nhanh về phòng mình.
Đang vận động, Phàm Ngự nghe thấy thanh âm của tiếng bước chân giẫm lên sàn nhà, hơi sửng sốt.
"Ngự, làm sao vậy? Tại sao dừng lại." Khuôn mặt của cô gái bất mãn, nói.
Phàm Ngự nhìn khuôn mặt ngày nhớ đêm mong ở phía dưới, bàn tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô.
"Không có việc gì, tiểu yêu tinh, anh sẽ cho em." Nói xong, liền bắt đầu động tác nguyên thủy nhất. Nhưng mà, trong đầu như bị vùi lấp mà hiện lên một khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường.
An Tuyết Thần một đường chạy thẳng vào phòng mình. Ngã ngồi trên sàn nhà.
"An Tuyết Thần, mày sao thế? Tại sao trong lòng lại đau nhói." Cô không cần cũng không muốn loại cảm giác này. Ở trong phòng đợi một khoảng thời gian thật dài, qua loa thu dọn đồ dùng rửa mặt của mình. Những thứ kia thì Phàm Ngự đã chuẩn bị nên cô không cầm theo. Nhưng rất không đúng lúc.
Cô còn chưa ra khỏi phòng tắm, đã có người mở cửa đi vào. An Tuyết Thần tự nhiên quay đầu lại, đập vào mi mắt là khuôn mặt của người mới vừa trải qua **.
Những hình ảnh kia vang lên, cùng âm thanh của tiếng rên rỉ, lông mày An Tuyết Thần nhăn nhăn. Sau đó chợt xoay người quỳ xuống bồn cầu bên cạnh mà nôn khan.
Phàm Ngự nhìn cô, lông mày tuấn lãng nhướng lên. Sau đó mở miệng: "Thế nào? Không thoải mái, tìm bác sỹ đến đây?"
An Tuyết Thần mở vòi hoa sen, trút mấy ngụm nước vào trong miệng. Sau đó phun ra. Nhìn Phàm Ngự. Giễu cợt mở miệng: "Tôi nhìn thấy những thứ ghê tởm nên mới có thể muốn ói."
Gương mặt tuấn tú của Phàm Ngự vừa tối vừa đen. Nhìn cô gái trước mắt. Sau đó kéo ra nụ cười mị hoặc. Chầm chậm đến gần cô. Bàn tay ôm eo cô. Liền muốn hôn môi cô.
"Ghê tởm? Vậy sao? Vậy tôi sẽ để cho cô nếm thử một chút tư vị ghê tởm." Nói xong liền giống như đến gần môi cô. An Tuyết Thần nhìn thấy môi mỏng tiến đến gần, lại hiện lên hình ảnh cái miệng kia vừa hôn qua người phụ nữ khác, trong dạ dày lại cảm thấy không thoải mái. Nhanh đến mức thời điểm Phàm Ngự hôn cô.
"Nôn” An Tuyết Thần đem những thứ cô vừa uống vào trong dạ dày phun tất cả lên người Phàm Ngự.
Phàm Ngự đẩy cô ra. "Cô gái đáng chết"
An Tuyết Thần nhìn thấy Phàm Ngự đẩy mình ra, vẻ mặt buông lỏng hơn nhiều, sau đó nhàn nhạt mở miệng: "Không nên dùng thứ dính đầy vi khuẩn (virus) chạm vào tôi ." Dứt lời liền muốn vòng qua bên người Phàm Ngự.
Bàn tay rắn rỏi có lực níu chặt cánh tay An Tuyết. "Cô gái, cô muốn chết sao?"
"Buông ra"
Phàm Ngự nhìn vẻ mặt khinh thường của An Tuyết Thần, trong lòng chợt thấy không thoải mái, sau đó liền muốn vuốt ve cơ thể trơn trụi của cô. Một thanh âm nũng nịu cắt đứt.
"Ngự, sao anh lại ở đây, hại em tìm anh nửa ngày." Thật ra thì cô đã đứng ở cửa ra vào lâu rồi.
Cô gái nhào vào trong ngực Phàm Ngự. Sau đó gắt gao nhìn chằm chằm An Tuyết Thần. Nhưng mà An Tuyết Thần lại cảm thấy rất buồn cười. “Xì” một tiếng vui vẻ ra ngoài.
"Phốc, ha ha"
Cô gái nhìn cô cười, khuôn mặt xinh đẹp biến thành giận dữ.
"Cô cười cái gì?"
"Không có gì, chẳng qua là tự nhiên cảm thấy buồn cười. Vậy thì, thiếu gia, tiểu thư, tôi rời đi trước, hai người cứ tự nhiên." An Tuyết Thần nói qua, cũng thuận tiện rời đi.
Cô gái bực tức dậm chân. Sớm muộn gì cũng chỉnh chết cô.
"Ngự, anh xem? Một nữ giúp việc mà tính khí lại lớn như vậy."
"Được rồi, bảo bối, anh dẫn em ra ngoài" Tuy gương mặt Phàm Ngự cưng chiều nói, nhưng trong lòng lại đi theo bóng dáng vừa rời đi.
Ban đêm — —
An Tuyết Thần nằm ở trên giường, mặc cho bác sỹ kiểm tra cho cô.
Bác sỹ đi tới bên cạnh Phàm Ngự, nhỏ giọng mở miệng nói: "Thiếu gia, vị tiểu thư này mang thai. Đã hai tháng, nhưng thân thể rất suy yếu. Phải chú ý điều dưỡng."
"Ừ, cậu đi trước đi." Phàm Ngự nhàn nhạt mở miệng. Sau đó nhìn người trên giường, cô đang nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình.
"Đợi chút, nếu như không muốn giữ lại đứa bé này, lúc nào phá bỏ thì thích hợp nhất." Một câu nói khiến mọi người kinh sợ. Nhất là bác sỹ.
"Này, chuyện này phải xem thân thể cô ấy khôi phục thế nào, bây giờ phá bỏ e rằng cả mẹ và con đều gặp nguy hiểm, vẫn phải có một khoảng thời gian điều dưỡng."
"Đi xuống đi"
An Tuyết Thần ngồi dậy, vẻ mặt nặng nề nhìn Phàm Ngự."Không muốn?"
"Cô nói đi? Con của tôi chỉ có Tuyết Nhi mới xứng, cô cảm thấy cô có đủ tư cách sao?" Vẻ mặt Phàm Ngự châm biếm nói.
"Tôi muốn rời đi, đứa bé làm lý do trao đổi."
"Cô đừng mơ tưởng" Gương mặt Phàm Ngự tức giận nói, vừa nghe thấy cô nói muốn rời đi anh liền rất tức giận.
*
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, khuôn mặt nghi vấn: "Anh đã yêu Tuyết Nhi như vậy, giữ tôi ở lại chỉ làm tổn thương cô ấy mà thôi."
"A, cô cho rằng cô là ai, cô chỉ là nữ giúp việc, không cần lo lắng Tuyết Nhi sẽ bởi vì nữ giúp việc thấp hèn như cô mà ảnh hưởng đến tâm tình." Nói đùa, Phàm Ngự cất bước rời đi, để lại một mình An Tuyết Thần.
Tiểu Linh đi tới nhìn vẻ mặt trống rỗng của An Tuyết Thần, trong lòng nhất thời rất đau lòng, vì chị đã giúp mình rất nhiều việc.
"Chị Tuyết Thần, chị không sao chứ?" Khuôn mặt Tiểu Linh nức nở, hỏi.
An Tuyết Thần chỉ lắc đầu một cái.
Chỗ tối — — Một cô gái hung hăng nhìn chằm chằm vào căn phòng mà bác sỹ vừa bước ra, vẻ mặt tràn đầy ghen ghét. Cô không cho phép trong lòng Ngự có người con gái khác, nếu có, cô mà biết, toàn bộ sẽ bị loại bỏ hết. Cô gái nham hiểm cười cười rồi biến mất.
Tuyết Nhi đi trở về gian phòng, ôm Phàm Ngự. Uất ức mở miệng; "Ngự, nếu anh thích đứa bé, vậy thì để cô ấy sinh nó ra, em không ngại. Chỉ cần anh thích em liền thích."
Phàm Ngự xoay người, cúi đầu nhìn cô gái khéo léo hiểu lòng người trong ngực, đây là cô gái mà mình thích nhất. Thanh âm dụ dỗ, dỗ dành nói: "Tuyết Nhi, em biết, có thể sinh con cho Phàm Ngự anh thì chỉ có một người phụ nữ duy nhất đó là em - Tuyết Nhi."
Cô gái nghe xong rất vui mừng, trong lòng đã bắt đầu lên kế hoạch thế nào để khiến An Tuyết Thần rời đi. Lòng ghen tỵ của phụ nữ, chúng ta không tưởng tượng nổi.