Đứng ở chỗ này, An Tuyết Thần nhìn thấy sân cỏ màu xanh lá cây, xung quanh đèn đuốc sáng rực. Biết hắn là người khá nguy hiểm. Nhưng, Sơn Đô này cũng quá lớn đi. Chẳng lẽ - -
An Tuyết Thần ngẩng đầu nhìn cô gái này, hỏi: "Cô tên là gì?"
Cô gái nói lời khách sáo với An Tuyết Thần: "Tiểu thư, cô cứ gọi tôi là Cây Sáo."
An Tuyết Thần nhìn cô gái một chút, Cây Sáo? Làm gì có ai lấy tên như thế chứ?
"Được rồi, Cây Sáo, thiếu gia của cô, sử dụng cái sân này, không phải một mình hắn dùng đúng chứ." An Tuyết Thần nhìn phía trước, chứ không nhìn Cây Sáo, nói.
Cây Sáo nhìn An Tuyết Thần, không nói gì. An Tuyết Thần quay đầu lại, nhìn cô gái một chút.
"Còn có cả những “tử sĩ” nữa, hình như là những người áo đen, cũng sử dụng sân chuyên dụng này để huấn luyện." An Tuyết Thần nhàn nhạt nói.
Cây Sáo nhìn cô gái nhỏ bé trước mắt mình. Cô rất thông minh. Nhưng, nhiều lúc thông minh quá cũng không phải là chuyện tốt.
An Tuyết Thần giống như biết được Cây Sáo đang suy nghĩ cái gì, bỗng chốc “phì” cười vui vẻ. An Tuyết Thần cười thoải mái một lần, sau đó nhìn phía trước, nói tiếp.
"Cây Sáo, cô biết không? Tôi là một sinh viên rất rất bình thường. Cực kỳ bình thường. Chỉ là, gặp thiếu gia của cô ~ hắn không phải là người rất bình thường."
Cây Sáo nhìn An Tuyết Thần, cô gái gầy nhỏ, cũng ít tuổi. Nhìn ra, cô đang thừa nhận cái gì. Một đôi mắt trong veo có chút ưu thương. Khiến cho người khác nhìn thấy cũng cảm giác được sự đau đớn đó.
Cây Sáo ho khan mấy tiếng, sau đó nói với An Tuyết Thần. "Tiểu thư, cô từ từ chạy đi, tôi ngồi ở ghế bên kia đợi cô." Nói xong, xoay người bước đến chỗ ghế dài.
An Tuyết Thần búi tóc lên, giống như một bức tranh ~ chính xác là hoa Mẫu Đơn.
An Tuyết Thần vừa chạy, vừa suy nghĩ chuyện gì đó. Cô định đem những chuyện không vui quên hết. Nhưng là, có một số chuyện cô vẫn phải nghĩ.
Đó chính là kỳ thi hàng tháng. Hôm nay, chính là ngày thi rồi. Bởi vì có chút khẩn trương, dậy sớm, nên ra ngoài chạy bộ.
Chạy một vòng, lại một vòng, vẫn không cảm thấy mệt. Liếc nhìn Cây Sáo đang ngồi bên kia, giống như đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Cô không coi trọng việc đó, mà vẫn tiếp tục chạy.
Phàm Ngự cũng thức dậy rất sớm. Hầu như ngày nào hắn cũng dậy vào giờ này. Bởi vì, hắn không chỉ huấn luyện người khác, mà bản thân hắn cũng phải rèn luyện để mạnh hơn.
Phàm Ngự đánh quyền ở sân huấn luyện trở về. Liếc mắt nhìn thấy, ở sân chạy bộ có hai bóng người. Hắn đương nhiên biết, đó là ai. Một người là người đã đi theo hắn mấy năm - Câyáo. Mà cô gái nhỏ kia, sao dậy sớm như vậy, hơn nữa còn dậy sớm chạy bộ nữa.
"Khôi Ảnh."
Sau lời nói của hắn, Khôi Ảnh đưa điện thoại trên tay cho Phàm Ngự.
"Cây Sáo, hai người đang làm gì vậy." Phàm Ngự nhìn thấy hình dáng nhỏ bé màu hồng chạy trong sân, hỏi.
Cây Sáo vừa nghe thấy giọng nói đó, biết là Phàm Ngự. "Dạ, chủ nhân, bởi vì tiểu thư nói không ngủ được nữa, muốn tới đây chạy bộ."
Phàm Ngự buông điện thoại xuống, nhìn hình dáng màu hồng, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười tà ác.
Khôi Ảnh nhìn thấy An Tuyết Thần, nhìn về phía Phàm Ngự, nói: "Hôm nay là ngày thi."
Dường như Phàm Ngự hiểu được, xoay người bỏ đi.
An Tuyết Thần chạy cũng đã thấm mệt rồi. Từ từ nằm trên mặt đất, thân thể giống như hình chữ đại, không chút tao nhã.
Nằm trên mặt đất thở hổn hển, tóc rơi lộn xộn, bởi vì, mồ hôi ướt đẫm nên tóc dính lên khuôn mặt của An Tuyết Thần, mồ hôi từ cổ chảy xuống. Nhìn lên bầu trời, vẫn còn ánh sao sáng.
"Sao thật là nhiều." An Tuyết Thần nằm ở đó, nhìn lên bên trên trời, nhìn ánh sao sáng, khẽ lẩm bẩm.
"Thích sao sao?" Phàm Ngự ngồi bên cạnh An Tuyết Thần, nhìn cô nói.
Hắn đã đổi thành một bộ đồ thể thao. An Tuyết Thần vội vàng ngồi dậy. Nhìn Phàm Ngự.
"Anh không ngủ sao? Anh mỗi ngày đều dậy sớm như vậy." An Tuyết Thần cũng ngồi dậy.
Phàm Ngự nhìn hình dạng của An Tuyết, đúng là rất đẹp. Khuôn mặt trắng trẻo, vì nóng mà trở nên hồng hào. Tóc dài lộn xộn. Mồ hôi ướt đẫm trên mặt. Nhìn cô như vậy lại càng xinh đẹp.
"Bảo bối, đôi khi thông minh quá cũng không phải là chuyện tốt." Phàm Ngự đưa cho An Tuyết Thần một chai nước suối. An Tuyết Thần cầm lấy chai nước Phàm Ngự đưa, mở ra, uống ừng ực, một hơi hết quá nửa bình.