Trên màn hình ti vi là hình ảnh thân mật của cô và Lãnh, bây giờ, cô cực kỳ căng thẳng. Cô không nghĩ đến Phàm Ngự sẽ cho người theo dõi cô. Thân thể cô càng run rẩy hơn.
Đôi mắt Phàm Ngự nhìn chằm chằm lên màn hình lớn. Ôm lấy cô gái bên cạnh mình, cảm thấy người trong ngực đang run rẩy kịch liệt. Nhưng lửa giận trong lòng hắn cũng chưa hết.
Phàm Ngự quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của An Tuyết Thần, khóe miệng xuất hiện nụ cười lạnh. Một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang run lên của An Tuyết Thần, cả người cô đều run, đôi môi cũng trở nên trắng bệch, khẽ rung rung.
"Bảo bối, em có thể giải thích một chút cho tôi nghe, mối quan hệ của hai được chứ. Sáng nay, hình như hắn cũng là người đưa em đi học." Phàm Ngự nhẹ thổi hơi nóng lên khuôn mặt trắng bệch của An Tuyết Thần.
An Tuyết Thần cầm điều khiển ti vi lên, hoảng hốt tắt màn hình ti vi đi. Sau đó, thở hổn hển, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Xoay người lại, nhìn Phàm Ngự, lần này, hắn cực kỳ hài lòng với biểu hiện của An Tuyết Thần. Cho nên, hắn không bộc phát tức giận trước nữa, mà ngược lại, có chút tò mò.
"Không, không phải như vậy. Sự thật không phải như thế. Chúng tôi chỉ là bạn học." Lần đầu tiên An Tuyết Thần chủ động nắm lấy tay của Phàm Ngự.
Phàm Ngự cũng không nói gì, vẻ mặt giống như không tin. Chẳng qua là, hắn lẳng lặng quan sát cô sẽ làm gì nữa.
An Tuyết Thần thấy vẻ mặt không tin của Phàm Ngự, lại muốn giải thích, nhưng cô sợ. Ở đây, cô chỉ có mấy người bạn, mà Phàm Ngự thủ đoạn độc ác, hắn sẽ tìm mọi cách để bọn họ cách xa cô ra.
"Chúng tôi thật sự chỉ là bạn học, chính xác là sáng nay đến muộn, hắn ta học cùng trường với tôi, Nên chúng tôi đi cùng nhau, trùng hợp lại là bạn học." An Tuyết Thần kích động giải thích.
Nhìn thấy hành động của An Tuyết Thần, gương mặt tuấn tú của Phàm Ngự tối đen lại. Hắn rất muốn biết, tại sao cô lại kích động như thế. Nghĩ tới cô vì hắn ta mà kích động, trong lòng hắn càng thêm tức giận. Hắn nắm lấy cánh tay An Tuyết Thần, nhìn cô, quát khẽ.
"Cô quan tâm hắn ta sao? Mới quen nhau có một ngày mà đã như vậy sao? An Tuyết Thần, cô rất giỏi có phải không? Hử?" Phàm Ngự uy hiếp cô nói. Hắn như muốn “cắn nuốt” cô vào trong bụng vậy. Hắn không đồng ý cho cô gặp người khác.
An Tuyết Thần nhìn phàm ngự, nhất thời không biết nói gì, chỉ im lặng, cô im lặng như vậy lại càng khiến cho Phàm Ngự tức giận hơn. Hắn xốc cô lên, ép người cô vào tường, hành động này, làm cho hai người đứng đối diện nhau.
Phàm Ngự nắm lấy cằm An Tuyết, nâng lên, một tay đỡ lấy gáy cô. Không để cho cô trốn tránh ánh mắt của mình.
An Tuyết Thần nhìn thấy đáy mắt Phàm Ngự tràn đầy lửa giận. Cô biết cô sẽ hắn bị xử phạt. Cô nhắm mắt lại, không muốn nghĩ tiếp nữa.
Phàm Ngự nhìn thấy cô nhắm mắt lại, làm cho hắn ảo tưởng, hành động này, là đang mời gọi hắn sao?
Tay Phàm Ngự vuốt nhẹ lên gương mặt của An Tuyết Thần. Ở bên tai cô, thổi hơi, nói.
"Lần sau, cách xa những người đàn ông khác, tôi không muốn đồ của tôi bị người khác làm bẩn, không thì tôi sẽ làm cho hắn ta phải biến mất. Em hiểu chứ. Bảo bối?” Sau đó, Phàm Ngự cầm tóc của cô đưa lên mũi ngửi, mùi hoa bách hợp thơm mát. Mùi hương này khiến cho lòng người bình tĩnh hơn.
An Tuyết Thần mở mắt ra, giương mắt lên nhìn hắn, hắn thật sự rất cao. Khoảng cách thật là xa.
"Tôi biết rồi." Cô nhàn nhạt nói một câu. Cô không muốn chọc giận hắn, cô phải học cách khoan nhượng, mới có thể bảo vệ được bạn mình, người nhà, bản thân và cũng vì người khác nữa.
Phàm Ngự nghe được câu trả lời của An Tuyết Thần, cảm thấy rất hài lòng, cười châm biếm. Sau đó đôi môi hắn trượt từ cổ cô xuống vai.
"Em phải vì hành động ngu ngốc hôm nay của mình mà trả giá đắt." Nói xong, bế ngang người An Tuyết Thần đi về phía giường lớn.