Truyện tranh >> Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi >>Chương 169: Ngoại truyện 37 (Giám đốc, chuẩn từ giờ phút này)

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi - Chương 169: Ngoại truyện 37 (Giám đốc, chuẩn từ giờ phút này)

Ăn điểm tâm xong, Lạc Anh cùng Phàm Niệm Ngự đi công ty của anh, dù sao công ty của mình thì mình không cần phải để ý đến, vì cô hạnh phúc, Lạc Anh phải cảnh giác làm việc.

Hai người tới cao ốc Phàm thị, cũng không phải hình thức một trước một sau, mà là vai kề vai, lần đầu Lạc Anh làm ra cử động rất ngây thơ, đó chính là gắt gao quấn cánh tay Phàm Niệm Ngự, bởi vì lúc bọn họ vừa tiến vào đã hấp dẫn đến ánh mắt của rất nhiều phụ nữ. Ánh mắt hâm mộ, ái mộ, ngưỡng mộ khiến trong lòng Lạc Anh vui vẻ. Lạc Anh khẽ nhấc con ngươi lên nhìn người đàn ông bên cạnh cao hơn mình một cái đầu, không khỏi tán thưởng.

Thật sự là đẹp trai! Trời ạ, thế nào dáng dấp rất yêu nghiệt mê hoặc, đều nói phụ nữ là yêu tinh, cô thấy người đàn ông này mới là yêu nghiệt, thế nhưng một chút vẻ mặt cũng không có, Lạc Anh càng thêm tức. Dọc theo đường đi khoảng cách không dài, hai người đi tới trước thang máy thì dừng lại.

Tất cả mọi người dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn Lạc Anh, có người biết cô, có người không biết liền bắt đầu suy đoán lung tung. Một mảnh giọng thổn thức. Lạc Anh liếc Phàm Niệm Ngự, nhìn thấy mặt không vẻ gì. Xem ra đã thành thói quen rồi sao? Lúc này Lạc Anh nhớ tới một phương pháp xử lí rất ngây thơ nhưng tuyệt đối có tác dụng. Đầu nhỏ lóe sáng, sau đó nâng nụ cười duyên ngước đầu nhỏ nhìn Phàm Niệm Ngự.

Phàm Niệm Ngự cảm thấy bên cạnh quăng tới ánh mắt, Phàm Niệm Ngự khẽ nghiêng đầu, hạ con ngươi nhìn Lạc Anh, chau tuấn lông mày, thật tò mò cô muốn làm cái gì?

Lạc Anh lộ ra răng nhỏ trắng noãn, sau đó hiện ra một bộ mặt muôn màu, khuôn mặt nhỏ áp vào cánh tay Phàm Niệm Ngự, thanh âm mặc dù nhỏ nhưng đủ để cho mọi người cùng nghe, bởi vì từ khi bọn họ tiến đến tất cả mọi người đã trầm mặc rồi.

"Tiểu Niệm, chúng ta vẫn là tranh thủ thời gian đi đính hôn, chờ bụng phồng lên, mặc áo cưới thì sẽ khó coi, chẳng lẽ anh thật muốn để em dẫn bóng chạy." Lạc Anh nói xong cất giấu chút uất ức cùng làm nũng. Điều này cũng làm cho Phàm Niệm Ngự sững sờ.

Phàm Niệm Ngự nhướng lông mày nhìn Lạc Anh, hình như là dáng vẻ thẹn thùng mắc cỡ, nhưng mà ở góc độ của Phàm Niệm Ngự thì vừa lúc thấy khóe miệng cô cười gian kế như ý. Phàm Niệm Ngự khẽ cong môi mỏng, sau đó ôm cô vào trong ngực khơi cằm của cô lên, không thèm để ý ánh mắt người ngoài, lần này đổi lại là Lạc Anh có chút sửng sốt, không biết anh muốn làm cái gì? Nhưng là độ cong khóe miệng anh nói cho cô biết khẳng định không phải là cái gì buồn cười, thế nào thấy gian gian. Thầm nói không tốt, nhưng đã làm thì làm đến cùng.

Phàm Niệm Ngự nhẹ nhàng gỡ tóc rơi bên má cho cô, nhẹ nhàng đặt ở sau tai, nói ra lời chấn động.

"Ừ, tốt, bảo bối, tất cả nghe theo em, chẳng qua là anh rất lợi hại, thế nhưng lần đầu đã trúng rồi. Em nói phải không hả? Bảo bối." Phàm Niệm Ngự thế nhưng thừa nhận, hơn nữa còn phối hợp. Lạc Anh nghe thanh âm chung quanh rút ra hút vào, khuôn mặt Lạc Anh hết trắng rồi đỏ, đỏ lại trắng. Một đôi mắt đẹp căm tức nhìn Phàm Niệm Ngự.

Phàm Niệm Ngự chỉ là một mặt đùa giỡn nhìn cô gái căm tức nhìn mình, thật là rất được lòng anh. Thật đáng yêu, cô chững chạc thông minh nhất, làm sao lại nghĩ đến biện pháp này.



Lạc Anh nhìn Phàm Niệm Ngự đùa giỡn, chính mình cũng không biết nói ra sao. Đây là giúp mình hay là đang tổn hại mình, giống như đều có, Lạc Anh căm tức nhìn Phàm Niệm Ngự. Thật là gậy ông đập lưng ông. Thang máy mở ra, Lạc Anh đi một mình. Bỏ lại Phàm Niệm Ngự một mình ở nơi đó. Bây giờ Lạc Anh đang tức giận.

Phàm Niệm Ngự nhìn Lạc Anh chạy trối chết, khóe miệng khẽ giơ lên, con ngươi lạnh lùng tùy ý nhìn lướt qua, mọi người nên làm gì thì làm rồi. Phàm Niệm Ngự cũng bước vào thật nhanh. Phàm Niệm Ngự đi vào nhìn Lạc Anh đứng bên tức giận sau đó lập tức đưa tay kéo cô ôm vào trong ngực mình, rồi nhìn cô tức giận.

"Bảo bối, thế nào? Anh đã làm sai điều gì?" Phàm Niệm Ngự một bộ siêu cấp dáng vẻ vô tội.


Lạc Anh nâng khuôn mặt tươi cười lên nhìn vẻ mặt không có liên quan của anh, mặt anh đúng là ma mị, mấp máy môi anh đào, muốn nói sai, cô thật không nói ra, không phải cô muốn hiệu quả này ư? Lạc Anh chỉ duy trì nhìn chằm chằm Phàm Niệm Ngự, nhìn khuôn mặt anh tuấn vô tội, đốm lửa trong ngực thật là tức giận không phát ra được, nuốt không xuống. Lạc Anh cảm giác mình cũng sắp hỏa công tâm rồi, một đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm mặt vừa lòng của Phàm Niệm Ngự.

Phàm Niệm Ngự nhìn Lạc Anh khổ mà không nói được, giống như ngậm bồ hòn làm ngọt, quả thật giờ phút này Lạc Anh chỉ có thể căm tức nhìn Phàm Niệm Ngự, lại cái gì cũng không làm được. Nhìn bộ dạng này của Lạc Anh, vừa đau lòng vừa vui vẻ, vui vẻ vì mấy ngày trước giày vò anh. Nhưng đau lòng nhìn khuôn mặt ngột chết của cô, thật đúng là có chút không đành lòng, chỉ coi như là cảnh cáo, bằng không thật cho rằng anh khi dễ đây?

Lạc Anh cuối cùng dời tầm mắt đi được rồi, cô phải giảm hung dữ xuống, cô đi đến chỗ anh, trong lòng đang tính toán phải chỉnh anh thế nào, mới để cho mình không sượng mặt, cảm giác kiềm chế, hiện tại cũng sắp bị tức hỏa công tâm đến phun máu rồi.

Hai người đi vào phòng làm việc, Lạc Anh đặt mông ngồi vào trên ghế sa lon, sau đó tùy ý ném giày cao gót, rất không thục nữ, Lạc Anh cũng không biết mình bị giận điên hay không, cho nên nghĩ ra biện pháp như thế, không phải anh nói lát nữa có hội nghị tạm thời ư? Hừ, hừ, đắc tội với Lạc Anh, kết quả đó chính là chết không có chỗ chôn.

Phàm Niệm Ngự nhướng mày, biết tức giận trong lòng nha đầu này còn chưa có tiêu trừ, có điều cô muốn làm cái gì à? Nhưng mà anh ngược lại rất là mong đợi, thế nhưng không để ý hình tượng như vậy. Phàm Niệm Ngự vứt bỏ áo khoác của mình, mặc áo sơ mi màu trắng ngồi trên ghế ở phòng làm việc của mình, quan sát Lạc Anh. Giờ phút này cô cho anh nhìn mông. Thỉnh thoảng còn giãy dụa. Hiện tại Lạc Anh đang nằm trên ghế sa lon bằng giường lớn, xem tạp chí, hiếm khi hưu nhàn thế. Ở phòng làm việc của Phàm tổng, làm chuyện nhẹ nhàng như vậy, cô suy nghĩ cũng rất vui mừng rồi, cho nên nhân lúc mình vui, căn bản là bỏ quên ánh mắt cực nóng phía sau, chăm chú nhìn chằm chằm cái mông cô.

Phàm Niệm Ngự để cây viết trong tay xuống nhìn cái mông Lạc Anh màu đỏ, một đôi chân nhỏ trắng ngần, đùi trắng nõn, thỉnh thoảng đung đưa. Đôi mắt Phàm Niệm Ngự trở nên tối tăm, cổ họng khít khao. Không biết cô đang quyến rũ anh trắng trợn sao? Canh chừng cái mông cô, đột nhiên ảo tưởng từ phía sau tiến vào cô sẽ có khoái cảm gì, nghĩ thôi mà phân thân của mình đã cứng rắn ba phần. Thật không biết nha đầu này rốt cuộc đầu độc anh cái gì, chỉ là cử động bình thường cũng làm cho anh lửa dục khó nhịn. Thật muốn nhào tới cô, nghĩ thì anh cũng đi làm.

Lạc Anh vừa uống nước trái cây trong ly vừa xem manga, trước kia đều xem sơ qua với bạn học, không nghĩ tới vẫn còn rất đẹp mắt? Chăn ở trên bàn trà, nhưng thói quen cũng đã đạt tới chiều dài một mét.


Phàm Niệm Ngự nhìn tất cả trước mắt, hơi sững sờ, cô lúc nào thì làm, hay quá chuyên chú không chú ý tới mình. Lạc Anh đang nhìn, cảm giác ánh sáng tối hơn rất nhiều, từ từ phát hiện sau lưng đã có tầm mắt nóng rực, cảm giác mông mình muốn phát hỏa, thầm nói không tốt, vừa mới lật người đã bị người đàn ông đè, Lạc Anh nhìn đôi mắt tất cả đều là **, nuốt nước miếng một cái nói.

"Tiểu Niệm, anh, anh, anh đừng loạn tưởng, này, đây chính là, phòng làm việc, phòng làm việc." Lạc Anh có chút kinh hoảng nhìn Phàm Niệm Ngự, không phải anh làm việc rất nghiêm túc à? Sao đột nhiên đi tới, một đống dấu chấm hỏi ở đảo quanh trong đầu?

Phàm Niệm Ngự nhìn theo cổ Lạc Anh nhìn lại, cuối cùng dừng lại ở bộ ngực phập phồng, đôi con ngươi càng mờ hơn.

"Tiểu Niệm, sao anh đi tới, không phải anh làm việc à?" Lạc Anh duy trì tỉnh táo, bởi vì cô kết luận lát nữa có hội nghị, anh không thể làm cô, cho nên Lạc Anh giống như không có sợ.

Phàm Niệm Ngự làm sao không nhìn thấu suy nghĩ của cô, khóe môi cười xấu xa.

"Em để cái mông nhỏ hướng về phía tầm mắt của anh, muốn anh làm sao an tâm làm việc được, hả?" Nói xong xấu xa nắm cái mông cô.

Khuôn mặt Lạc Anh lập tức đỏ, mình dùng cái mông hướng về phía anh, là chính bản thân anh không chuyên tâm, suy nghĩ lung tung. Lạc Anh lườm, thế nào cũng đến trên người cô, lúc này cửa bị đẩy ra rồi.


Ken két

Quản lý đẩy cửa vào nhìn một màn trước mắt, có chút sững sờ, mấy người quản lý cao cấp phía sau cửa nhìn người đứng yên không vào được, định đẩy anh ta đi vào, sau đó mấy người cũng đi vào theo. Trong nháy mắt ba đôi mắt chớp chớp. Lạc Anh lập tức liếc mắt qua, mẹ nó, thật là mất hết cả mặt mũi rồi. Lạc Anh đỏ mặt.

Con ngươi Phàm Niệm Ngự cũng không hạ xuống, chỉ nhìn Lạc Anh đã hận không thể chui vào kẽ đất, mặt u ám, lười biếng nhấc con ngươi lên lạnh lùng quét ba người, thanh âm lạnh lẽo truyền đến.

"Cút"

Mấy người bị sợ đến chân cũng mềm nhũn, ai biết tới không phải lúc như vậy, vội vàng nói: "Phàm tổng, không, không, ngại quá, chúng tôi, đi ra ngoài, quấy rầy. Quấy rầy" Mấy người đều khom mình lui về phía sau một bước, biết rõ đóng cửa.

Lạc Anh nghe thanh âm cửa bị đóng thì thở phào nhẹ nhõm, nhìn vẻ mặt đùa giỡn của Phàm Niệm Ngự, sau đó giương cằm lên.

"Như thế nào?"

Khóe miệng Phàm Niệm Ngự cười xấu xa, ôm lấy cô, sau đó tròng mắt nhìn Lạc Anh có chút ngẩn người, thanh âm mị hoặc nói.

"Chơi em."

Phàm Niệm Ngự nói không chút nào che giấu khiến Lạc Anh đỏ bừng cả mặt, ở trong lòng anh phản kháng.

"Anh làm gì đấy? Không phải anh muốn đi họp sao? Thả em xuống." Lạc Anh nhìn Phàm Niệm Ngự, mặt xấu hổ nói, đàn ông này thế nào như ngựa đực chuyển thế, t*ng trùng lên óc, hay là bất cứ lúc nào cũng sẽ động dục.

Phàm Niệm Ngự ôm cô vào phòng nghỉ ngơi, sau đó nói: "Nói rồi, chơi em. Từ phía sau cái mông nhỏ."

Cửa phòng nghỉ ngơi đóng lại, Phàm Niệm Ngự làm được, từ phía sau cái mông nhỏ.

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi - Chương 169: Ngoại truyện 37 (Giám đốc, chuẩn từ giờ phút này)