Truyện tranh >> Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi >>Chương 141: Ngoại truyện 9: Không khí chuyển biến tốt

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi - Chương 141: Ngoại truyện 9: Không khí chuyển biến tốt

Sau khi từ biệt thự của Phàm Ngự đi ra ngoài, không khí giữa hai người liền thay đổi có chút không giống trước đó, trái tim của Giang Lệ Lệ khẩn trương không thôi, trong xe yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng hít thở cùng tiếng tim đập của nhau. 9 Hai bàn tay nhỏ bé của Giang Lệ Lệ xoắn vặn vào nhau. Đôi mắt nhỏ thỉnh thoảng liếc trộm Lạc Trạch, chỉ thấy vẻ mặt Lạc Trạch vẫn lạnh nhạt, giống như mới vừa rồi cũng không xảy ra chuyện gì vậy.

"Cái đó, anh mới vừa nói là có ý gì?" Giang Lệ Lệ lấy dũng khí hỏi ra, nhớ tới lúc gần đi An Tuyết Thần nói với cô.

"Lệ Lệ, nếu như cậu muốn hạnh phúc, thì phải dũng cảm đối mặt, ban đầu tớ cũng như thế. Sau này cũng không phải đối mặt sao? Chẳng lẽ Lạc Trạch còn ngang tàng hơn Phàm Ngự? Cho nên không thử một chút thì sao biết không thể. Đừng để đến hối hận, nếu như mình làm thật, coi như thất vọng, cũng đã đem mấy từ vượt ra khỏi não rồi." Đây là những lời An Tuyết Thần nói với Giang Lệ Lệ.

Đúng vậy, mình dứt khoát phải nói ra. Giang Lệ Lệ, đây cũng không phải là tính cách của mày, tính tình Tuyết Thần như vậy cũng có thể, như tại sao cô không thể đây.

Giang Lệ Lệ nhìn Lạc Trạch, không muốn bỏ qua bất kỳ biểu tình nào của anh, nhưng rất đáng tiếc lại không có biểu cảm gì. Giang Lệ Lệ lại hít sâu một hơi nói: "Lạc Trạch, nếu như mà tôi nói, nếu như nói, tôi yêu anh, anh sẽ thế nào?"

"A" Thình lình xảy ra thắng xe khiến Giang Lệ Lệ không có nịt dây an toàn, đầu chạy thẳng tới thủy tinh phía trước.

"A, anh muốn chết à, đừng mang tôi theo, tôi còn không sống đủ đấy?" Giang Lệ Lệ ôm đầu, tức giận hô. Giang Lệ Lệ nhìn Lạc Trạch đang chau mày lại nhìn mình, vẻ mặt nghiêm túc.

Lạc Trạch nhíu chặt lông mày lại nhìn Giang Lệ Lệ: "Em mới vừa nói cái gì?"

Giang Lệ Lệ vuốt vuốt cái trán sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ: "Không nghe thấy thì thôi." Thật vất vả mới nói ra một câu như vậy, thế nhưng không nghe thấy, thật là cần ăn đòn.

Lạc Trạch nhìn Giang Lệ Lệ sau đó đưa bàn tay ra xoa cái trán sưng đỏ của Giang Lệ Lệ. Thanh âm cực kỳ dịu dàng: "Lệ Lệ, tôi không biết mình đối với em rốt cuộc chính là tình cảm gì, chỉ là không muốn để cho em rời khỏi tôi, không muốn nhìn thấy em và người đàn ông khác đùa giỡn, chỉ muốn giữ em ở bên người."

Giang Lệ Lệ kinh ngạc, nhìn đôi mắt đều là dịu dàng của Lạc Trạch, Giang Lệ Lệ ngây ngốc, anh mới vừa nói cái gì? Cái kia không phải chính là xác định tình cảm của mình sao? Nhưng tại sao muốn cùng mình nói như vậy đây?

Giang Lệ Lệ nhìn Lạc Trạch giật giật khóe môi: "Anh, có ý gì?"

Lạc Trạch vuốt ve gò má của Giang Lệ Lệ, đột nhiên cố định, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhắm ngay môi của cô mà hôn xuống. d Nhẹ nhàng dịu dàng. Giang Lệ Lệ mở thật to hai mắt, không dám nháy xuống. f Cứ như vậy nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại gấp mấy lần trước mắt.

Lạc Trạch mở mắt nhìn mắt Giang Lệ Lệ mở thật to, hơn nữa còn không có hô hấp, khóe miệng Lạc Trạch khẽ giơ lên, cô gái này còn có một mặt này à?

Giang Lệ Lệ nhất thời ngừng thở, cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng cảm giác giống như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Lạc Trạch buông Giang Lệ Lệ ra, nếu như anh không buông ra, sợ rằng cô gái này sẽ vì hít thở không thông mà chết. Lạc Trạch buông cô ra, Giang Lệ Lệ nhất thời được giải thoát, hô hấp từng ngụm từng ngụm.

Khóe miệng Lạc Trạch hiện lên một tia cười xấu xa sau đó nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của Giang Lệ Lệ, chau lông mày nói: "Em còn có thể xấu hổ?"

Giang Lệ Lệ nhìn Lạc Trạch, đột nhiên cảm giác Lạc Trạch đẹp trai như vậy, quả thật chính là quyến rũ các cô gái. Nghĩ tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hơn, thiệt là, cũng không phải là cô gái nhỏ, thế nào còn có thể đỏ mặt, người đàn ông ở trước mắt đã ngủ năm năm, thế nào lại cảm thấy anh đẹp trai như vậy.



"Tôi, nơi nào của tôi xấu hổ, ngượng ngùng cái gì?" Giang Lệ Lệ vẫn còn mạnh miệng nói. 5 Khuôn mặt nhỏ thoáng nhìn. Không có nhìn Lạc Trạch.

"Lệ Lệ, cho tôi chút thời gian, tôi cũng cần thời gian, để chứng minh tình cảm của tôi đối với em là gì?."

Thân thể Giang Lệ Lệ run lên, cũng không có quay đầu nhìn Lạc Trạch, bởi vì cô biết giờ phút này Lạc Trạch nhất định đang ngó chừng cô.

Hồi lâu, Giang Lệ Lệ không nói gì, cũng không có bất kỳ động tác gì, Lạc Trạch thở dài một cái sau đó lần nữa nổ máy xe nghênh ngang rời đi.

Tuyến phân cách ——

Reynold đứng ở cửa sổ sát đất trước khách sạn, hạ thân bọc một chiếc khăn tắm màu trắng, giữa ngón tay đang kẹp một cây thuốc lá. Một bộ dạng vừa trải qua hoan ái. ec Một cô gái đi ra từ trong phòng tắm, quấn một chiếc khăn tắm, từ phía sau vòng chắc người đàn ông.


Người đàn ông lông khẽ chau mày. 8 Cô gái yêu mị nói: "Tiên sinh, anh thật giỏi." Cô gái phóng đãng nói rõ ràng như vậy. b Đúng vậy, người đàn ông nước Pháp. Còn có kỹ thuật cao siêu trên giường. 9e Khiến cô gái ở trong trận hoan ái này mỗi một cái đều là nhất **.

"Cầm tiền, cút" Người đàn ông nhẫn tâm hất cô gái ở trên người mình ra. 3Giọng nói lạnh lẽo chí cực. a Một đôi con ngươi băng lãnh sắc lạnh lùng nhìn cô gái trên đất nói.

Cô gái nhìn Reynold, trong lúc nhất thời quên nói gì, nhìn người đàn ông trước mắt, quả nhiên coi như không lấy tiền, đời này cũng đáng. Cô gái nhìn theo chi phiếu rớt xuống trên người mình, mắt trong nháy mắt mở thật to. Cái, trắng, ngàn, vạn, mười vạn, trăm vạn, ngàn vạn, 1000, mười triệu? Cô gái không thể tin nhìn chi phiếu, người đàn ông này ra tay thật đúng là hào phóng, thân xử nữ của mình cũng đáng mười vạn, xem ra trời cao vẫn rất chiếu cố cô, cô gái liếc mắt nhìn người đàn ông đang mặc quần áo sau đó vội vàng nhặt y phục của mình lên mặc vào, chạy đi như một làn khói, chỉ sợ người đàn ông đổi ý.

Reynold mặc áo sơ mi màu đen, đứng ở phía trước cửa sổ, trong đầu tất cả đều là bóng dáng Giang Lệ Lệ, người đàn ông híp mắt, thật không hiểu cô gái Phương Đông này tới cùng là cho anh xuống cái gì.

Đôi tay Reynold ôm ngực nhìn cảnh đêm Trung quốc trong miệng dùng Tiếng Trung rất lưu loát nói: "Giang Lệ Lệ, Giang Lệ Lệ, chờ tôi."

Nói qua khóe miệng người đàn ông hiện lên một nụ cười tà tứ mị hoặc, ý vị sâu xa. Sau đó rót một ly Brandy ngửa đầu mà uống.

Trong biệt thự, Giang Lệ Lệ ngồi ở trên giường, ánh mắt không chớp liếc cửa phòng tắm. cc Nghe bên trong truyền tới tiếng nước chảy ào ào. Giang Lệ Lệ kéo chặt thân thể, sau khi nghe những lời đó đều không giải thích được, mình thế nhưng khẩn trương. a Trong đầu đều là lời nói mới vừa ở trong xe của Lạc Trạch. Cho anh thời gian, là có ý gì? Rốt cuộc là có ý gì, xong rồi, cô cảm giác cô muốn điên rồi. 9 Rời đi, rời đi thôi, đã vậy còn trở lại, quan hệ làm sao lại thay đổi lúng túng như vậy.

Giang Lệ Lệ nghĩ mất hồn, hoàn toàn không để mắt đến Lạc Trạch quấn một chiếc khăn tắm dựa vào trên cửa. 3 Tóc còn ướt, theo cổ của anh chảy xuôi xuống, lưu lại trên bắp thịt cường tráng. Mỹ lệ xinh đẹp.

"Nghĩ cái gì? Nhập thần như thế?" Lạc Trạch dùng thanh âm khàn khàn trầm thấp truyền đến.

Giang Lệ Lệ bị thanh âm trầm thấp này làm thu hồi suy nghĩ, quay đầu đã nhìn thấy Lạc Trạch dựa vào cửa phòng tắm, một bộ dạng vừa xuất dục, mọi người đều nói cô gái đi tắm là đẹp nhất, người đàn ông này xảy ra chuyện gì?

Giang Lệ Lệ nhìn dáng vẻ của anh vào giờ phút này, còn có giọt nước chảy xuôi theo da thịt màu lúa mì, khuôn mặt nhỏ đỏ lên sau đó cúi đầu nói: "Không có gì? Anh tắm xong rồi à, tôi muốn tắm." Nói qua liền bước chân đi về phía tủ treo quần áo, cầm một bộ váy ngủ đi về phía Lạc Trạch.


Giang Lệ Lệ đi tới cửa, một khắc đó trái tim nhỏ nhảy không ngừng. Giang Lệ Lệ đang muốn lướt qua Lạc Trạch, Lạc Trạch đưa một bàn tay to ra liền đem Giang Lệ Lệ đã kinh sợ không thôi cho vào ngực mình.

"A" Giang Lệ Lệ bị kinh sợ, y phục trong tay cũng rơi trên mặt đất.

Lạc Trạch nửa hí mắt ưng nhìn Giang Lệ Lệ, nhìn chằm chằm khuôn mặt hoang mang sợ hãi, cô gái này mấy câu nói thì cho là xong, lại có thể để cho cô suy nghĩ lộn xộn. Khóe miệng khẽ giơ lên, buộc vòng quanh là nụ cười tà tứ xấu xa.

Anh nhẹ nhàng nâng cằm Giang Lệ Lệ lên, sau đó đem gương mặt tuấn tú đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Lệ Lệ đã đỏ không còn hình dáng.

"Có muốn tôi giúp em một tay hay không, chúng ta cùng nhau tắm?" Lời nói của Lạc Trạch nhẹ nhàng thổi tan khí nóng trên mặt Giang Lệ Lệ, để cho thân thể cô run lên.

"Không, không cần, tự tôi tắm là được rồi." Nói qua liền muốn đẩy Lạc Trạch đang tựa vào mình ra.

Lạc Trạch nhìn Giang Lệ Lệ đỏ mặt, bàn tay chạy xuống bên eo của cô, nhẹ nhàng một cái. 3 Mặt của Giang Lệ Lệ hết trắng rồi đỏ, đỏ lại trắng.

Cứng rắn? Cứng rắn của anh thế nhưng đang chĩa vào bụng mình, một mặt để cho cô lúng túng đỏ mặt, một mặt để cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch.

Giang Lệ Lệ mở to hai mắt nhìn Lạc Trạch, chỉ thấy anh khẽ nhíu mày, khóe môi nhếch lên nụ cười mị hoặc.

"Anh, anh, anh buông tôi ra, tự tôi tắm." Giang Lệ Lệ bắt đầu đẩy Lạc Trạch. a7 Làm gì cũng căn bản không đẩy được anh. 9 Quả thật chính là vừa tức lại giận.

"Lạc Trạch, anh buông tôi ra, tôi muốn tắm." Giang Lệ Lệ, một đôi mắt đẹp căm tức nhìn Lạc Trạch, nhìn thấy nụ cười xấu xa trên mặt anh, liền tức giận.

Lạc Trạch mang theo cô đi vào phòng tắm, bàn tay đặt cô ở trên cửa, đem cô áp lên ván cửa, sau đó bàn tay ở trên mặt của cô vuốt ve.


"Cùng nhau."

Hai chữ nhàn nhạt làm cho sắc mặt của Giang Lệ Lệ lập tức hồng.

"Không, không muốn." Đôi tay Giang Lệ Lệ chống đỡ lửa nóng trên ngực Lạc Trạch, hạ tròng mắt nói. Nhưng trái tim đã nhảy không ngừng.

Tròng mắt của Lạc Trạch nhìn lông mi Giang Lệ Lệ thật dài, run lên một cái, giống như quét vào trái tim của anh. Lạc Trạch thấy trong lòng ngứa một chút.

Lạc Trạch ở trên lỗ tai Giang Lệ Lệ, thỉnh thoảng cắn, liếm láp. Lưỡi dài trêu chọc ở tai của cô. Giang Lệ Lệ rõ ràng cứng đờ. Lạc Trạch cảm thấy người trong ngực rõ ràng cứng ngắc. Nụ cười bên khóe miệng Lạc Trạch sâu hơn. cf Trong tình huống não Giang Lệ Lệ nở hoa, đã thối lui y phục trên người cô, bàn tay du ngoạn ở trên người của cô.

Cảm thấy bàn tay ấm áp trên người, Giang Lệ Lệ mới định thần lại, vội vàng giữ bàn tay Lạc Trạch, khuôn mặt nhỏ đỏ lên nói: "Không cần, tôi, tự tôi tắm."

Lạc Trạch nhìn cô, đột nhiên muốn cười to: "Không cần cái gì? Ngoan, tôi chỉ muốn giúp em tắm mà thôi, sẽ không làm cái gì."

Lạc Trạch ôm lấy hai chân của cô, Giang Lệ Lệ bị kinh sợ đôi tay vòng chắc ở cổ Lạc Trạch, Lạc Trạch hài lòng cười một tiếng, ôm Giang Lệ Lệ đi tới bên bồn tắm lớn, xả nước ấm, sau đó đặt cô vào bồn tắm.

Giang Lệ Lệ co rúc ở trong bồn tắm, đôi tay ôm ngực che chắn cảnh xuân trước ngực mình. Khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, Giang Lệ Lệ ảo não, rốt cuộc mình xấu hổ cái gì, cũng bởi vì những lời không giải thích được của Lạc Trạch, ý tứ trong lời nói, cô hiểu, anh nói anh cần cô cho anh thời gian. Thời gian bao lâu đây?

Chẳng biết lúc nào Lạc Trạch đã ngồi vào bồn tắm, Giang Lệ Lệ nhìn Lạc Trạch sau đó nói: "Anh, anh làm gì thế, làm gì đây, đi ra ngoài."

Khóe miệng Lạc Trạch khẽ cười, duỗi bàn tay, liền đem thân thể của cô ôm đi qua, Giang Lệ Lệ kêu lên một tiếng, lúc này mới phát hiện ra mình đã ngồi ở trên đùi Lạc Trạch, cái mông của mình bị cự long nâng cao.

Giang Lệ Lệ chỉ tay phía gương mặt tuấn tú vẫn cười muốn đánh của Lạc Trạch: "Anh, anh, anh, Lạc Trạch, Lạc Trạch, anh, anh cút ra ngoài cho tôi." Giang Lệ Lệ rốt cuộc cũng bộc phát.

Lạc Trạch nhìn khuôn mặt Giang Lệ Lệ tức giận phình ra, sau đó nhẹ nhàng chuyển.

"Ừ a" Thân thể Giang Lệ Lệ mềm nhũn ghé vào trên bả vai của anh. Lạc Trạch khẽ ngửa đầu, cô vẫn còn chặt như vậy.

"Yêu Tinh, em đừng kẹp chặt, em muốn tôi sớm tiết sao? Buông lỏng một chút" Nói qua liền vỗ cái mông của cô, âm hưởng thanh thúy.

Khuôn mặt Giang Lệ Lệ đỏ lên, cắn răng nghiến lợi nói xong, bên trong còn có chút mùi vị những thứ khác, từng tia một nũng nịu rên rỉ. Lạc Trạch đè lại eo của cô mãnh liệt đâm một cái. Làm cho Giang Lệ Lệ hét to một tiếng.

"Ừ"

Lạc Trạch nâng cằm của cô sau đó hướng về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hả giận: "Yêu Tinh, cũng biết quyến rũ tôi, em biết ba tháng qua, tôi chính là không có chạm qua cô gái khác, xem ra tôi là bị em nuôi tham rồi."

Giang Lệ Lệ nghe lời nói của Lạc Trạch, ba tháng? Anh thế nhưng không có chạm qua phụ nữ, là có ý gì, là thật sao?

"Anh, ba tháng?" Giang Lệ Lệ ngước đầu hỏi.

"Ừ" Lạc Trạch nhẹ nhàng khẽ hừ. Sau đó càng thêm ra sức co rúm, hai người hoàn toàn đắm chìm vào hoan ái trong phòng tắm.

Cứ như vậy, ở bên trong phòng tắm, diễn ra một cuộc hoan ái vô hạn cảnh xuân.

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi - Chương 141: Ngoại truyện 9: Không khí chuyển biến tốt