Truyện tranh >> Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi >>Chương 130: Bị bắt, cảnh tượng dơ bẩn

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi - Chương 130: Bị bắt, cảnh tượng dơ bẩn

Buổi tối, hai người trở về nhà, suốt đường đi, An Tuyết Thần tự hỏi làm thế nào để cho những người phụ nữ xung quanh người đàn ông này nhanh chóng tự thoái lui, có phải là viết tên mình lên mặt anh, hay là viết anh là hoa đã có chủ? Vừa nghĩ cô vừa dùng ánh mắt nóng rực dò xét nhìn Phàm Ngự.

Phàm Ngự đang lái xe, cảm giác được ánh mắt nóng rực kia nhưng không quay đầu lại, lại còn vô cùng thích ứng với ánh mắt dò xét không chút kiêng kị kia, anh khẽ kéo khóe miệng, sau đó hơi nghiêng đầu hỏi: "Sao? Rất đẹp trai phải không?"

An Tuyết Thần thật sự gật đầu, nói: "Ừm, không tệ, đúng là rất đẹp trai. Em đang nghĩ có nên viết lên mặt anh câu "hoa đã có chủ" hay không."

Phàm Ngự chỉ cười, cười vì cô đang ghen, nếu là An Tuyết Thần trước đây, căn bản sẽ không làm những việc nhàm chán này.

"Không cần đâu, sau này anh đi đâu cũng đưa em đi theo là được rồi, em không phải là cái bảng 'cấm người lạ' sao?" Phàm Ngự đùa giỡn.

An Tuyết Thần liếc mắt một cái, ngồi ngay ngắn lại, hừ. Anh nhìn cô, cảm nhận cuộc sống thế này thật là tốt, khiến cho con người ta cảm thấy hưng phấn, mong đợi.

"Hay là chúng ta kết hôn đi."------------------------

Câu nói đột ngột của An Tuyết Thần như dòng điện chạy qua người Phàm Ngự, anh quay đầu nhìn cô, chất vấn: "Em vừa mới nói gì?"

Cô tựa đầu vào ghế, nhìn anh, đôi môi đỏ mọng mấp máy lần nữa: "Em-nói-chúng-ta-kết-hôn-đi." Cô nhắc lại từng chữ một.

Anh nhìn cô cả nửa ngày, sau đó nói: "Khi nào?"

"Anh quyết định là tốt rồi, nhưng mà em muốn nó phải là nhất, phải vô cùng kinh hỉ." Gương mặt cô kỳ vọng, có phải không? Theo như báo chí nói, con trai họ cũng lớn như vậy, còn anh lại là một siêu cấp cực phẩm nam nhân, không muốn thì quá phí sao? Hơn nữa lại cực kỳ nhiều tiền. Chỉ có kẻ ngu mới không lấy anh ấy. Mọi người nói có đúng hay không? { Tác giả: Ừ, đúng, đúng.}

Phàm Ngự vươn một bàn tay ra vuốt ve cái đầu nhỏ nhắn của cô, vẻ mặt cưng chiều. Một Phàm Ngự như vậy, e rằng chỉ xuất hiện trước mặt An Tuyết Thần mà thôi. An Tuyết Thần lè lưỡi ra, đáng yêu vô cùng. Trái tim Phàm Ngự thỏa mãn, có chút ngứa ngáy.

Biệt thự-------

Hai người xuống xe, đi vào biệt thự. Tiểu Niệm Ngự vừa nhìn thấy mẹ liền lao ra, thanh âm non nớt: ''Mẹ, mẹ về rồi, con rất nhớ mẹ." Vừa nói cậu vừa lao vào lòng An Tuyết Thần, ngay khi cậu nhào vào vòng ôm mềm mại, một bàn tay to lớn đột nhiên xuất hiện, xách tiểu Niệm Ngự đang vòng cổ An Tuyết Thần lên như xách một chú gà con. Cậu nhìn Phàm Ngự, ánh mắt lăng mẫn (lăng mẫn này mình k biết thay bằng từ gì nên để tạm vậy nhen mấy nàng :]] ), chu môi: "Ông làm gì thế, thả ra, tôi muốn ôm mama. Ông nhìn tôi làm gì?"

Anh lạnh lùng liếc nhìn cậu, sau đó đặt cậu ngồi trên ghế sofa, nói: "Bắt đầu từ bây giờ, vợ của ta, ai cũng không được chạm vào, dĩ nhiên trừ ta." Phàm Ngự kéo An Tuyết Thần qua, bá đạo tuyên thệ.

Tiểu Niệm Ngự nhảy từ trên ghế xuống, hai tay chống nạnh, ngẩng đầu nhìn anh, nói: 'Không công bằng, mama là vợ ông nhưng cũng là mama của tôi, mama của tôi tại sao không cho tôi chạm vào?!" Cậu phản kháng cái kiểu chỉ có baba mới được chạm vào mama mà cậu thì không thể đó.

An Tuyết Thần ngồi xổm xuống, sau đó vuốt ve gương mặt cậu, nói: "Tiểu Niệm Ngự ngoan nhất, chờ sau khi mama kết hôn, mama nhất định thương con nhất." Cô cũng hết cách, chỉ có thể dụ dỗ cậu con trai nhỏ của mình.

Tiểu Niệm Ngự chu môi, vuốt nước mắt, hỏi: "Có thật không? Chờ đến khi hai người kết hôn rồi mama sẽ thương bảo bối nhất."

An Tuyết Thần nhìn dáng vẻ đáng thương của tiểu Niệm Ngự, đau lòng, chẳng lẽ đây chính là tình mẹ con? Cô liền vội vàng gật đầu liên hồi: "Bảo bối, con đừng khóc, con khóc thì lòng mama cũng khó chịu lắm, mama hứa, khẳng định sẽ thương con nhất."

Tiểu Niệm Ngự nghe liền khóc ầm, vừa khóc vừa nói: "Oa-----mama, người rốt cục cũng gọi con là bảo bối, trước đây người đều gọi con như vậy." Cái mũi của cậu một lần nữa đỏ ửng lên vì khóc.

Cô nghe thế, hốc mắt củng ửng đỏ. Nhìn thấy nước mắt cô sắp trào ra, Phàm Ngự liền bế cô đi lên lầu, cũng không màng đến phản kháng của cô. Tiểu Niệm Ngự nhìn theo bóng lưng của cô, chu môi thật nhọn. Cậu hạ quyết tâm phải giúp mama khôi phục lại trí nhớ. Nghĩ đến đây, cậu liền đi lên lầu, nhốt mình trong phòng, bế quan tu luyện.

Phàm Ngự đạp cửa, sau đó bế An Tuyết Thần đi vào, đặt cô lên giường. Cô tức giận nhìn anh: "Anh làm gì thế? Thằng bé là con trai anh, anh làm cha thế à? Nhìn hai cha con anh thế nào cũng không thấy hòa thuận được." An Tuyết Thần rất chi là tức giận với hành động bá đạo vừa rồi của anh. Đó cũng là con trai anh, không thể nói nổi. Người đàn ông này bị bệnh à?

Anh cũng không quan tâm cô nói gì, chỉ lẳng lặng giúp cô cởi giày cao gót. Cô nhìn động tác của anh, trái tim không khỏi nhảy dựng lên, một chút tức giận cũng không, động tác dịu dàng như vậy làm cho trái tim cô mềm nhũn.

"Việc... việc này... tự em làm được rồi." Cô đỏ mặt nói. Nếu để người khác thấy được, e là sẽ có chuyện lớn. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cô vẫn rất vui vẻ, nhận được sự sủng ái của người đàn ông như vậy, cô cảm thấy rất hạnh phúc, khóe miệng cũng hiện lên một tia cười yếu ớt, nghiêng không mặt nhỏ nhắn.

Anh vừa ngẩng đầu lên liền thấy cô đang cười lén lút, ngay sau đó, khóe miệng anh hơi nhếch lên, sau đó thanh âm mang theo hơi thở phà vào gương mặt cô: ''Cảm thấy hạnh phúc sao?"

Cô cười cười, đỏ mặt, đôi mắt cũng có thể nặn ra nước mắt. Anh luồn ngón tay ra sau gáy cô, nhìn những sợi tóc dài xuyên qua kẻ tay, không có bất kỳ trở ngại nào (ý bảo tóc chị mượt đấy mấy nàng), làn tóc tung bay trong gió lộ rõ khuôn mặt trắng noãn của cô, một vẻ quyến rũ khác hiện trên gương mặt khả ái của cô. Anh cuối người, con ngươi hẹp dài yêu mị nhìn khuôn mặt trắng nhỏ nhắn của cô, bàn tay kia nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trơn láng của cô.

Khoảng cách gần như vậy nhìn anh đẹp trai đến nhân thần cộng phẫn (đại khái là thần linh cũng phẫn nộ), tim loạn nhịp: "Anh làm gì vậy?!"

Nhìn gương mặt kiều mị của cô, đôi mắt anh càng trở nên thâm thúy, thanh âm trầm thấp, khàn khàn nói: "Bảo bối, anh nghĩ là anh muốn em."

Sột soạt một hồi, cô đỏ mặt ngước lên, ước chừng khuôn mặt nhỏ nhắn đang nóng lên của cô có thể làm bỏng cả bàn tay anh, cô xấu hổ nhắm mắt, không dám nhìn đôi mắt thâm tình tràn đầy ** kia. Anh nhìn biểu hiện xấu hổ của cô, môi mỏng khẽ nhếch lên, sau đó nâng cằm cô, hôn lên cái cằm thon của cô.

Cuối cùng, đôi môi mỏng cũng dán chặt vào đôi môi anh đào, đầu lưỡi nhẹ nhàng trượt trên đôi môi của cô, sau đó cạy mở cánh môi cô, lưỡi dài chạy thẳng vào, quấn quanh cái lưỡi thơm tho của cô. Cái lưỡi của anh lướt qua từng ngóc ngách trong khoang miệng của cô, để cho cả khoang miệng cô lưu lại mùi hương của anh.

#Bị chặn# (*cắn răng* *đập bàn* hụ hụ)

Hai người cứ như vậy, vui sướng, cảm thụ lẫn nhau, người động thì rên rỉ, tiếng thở trầm thấp, một bản nhạc khiến cho người ta nghiện, kéo dài mà áp lực vô cùng, lâu thật lâu.

Mặt trời vừa ló dạng, tinh thần phấn chấn, ánh sáng màu hồng tứ phía, làm cho cả thế giới đều sáng lên. Sáng sớm, lười biếng duỗi cánh tay, mặt trời tỏa ra ánh sáng chói lọi. Tia sáng vàng rực, ấm áp chiếu vào căn phòng, nhuốm căn phòng trở nên vàng ươm. Đó là cảnh tượng khiến người ta một khi đã thấy sẽ không bao giờ quên được.

An Tuyết Thần mở mắt, nhìn Phàm Ngự đang ngủ. Nhìn như vậy mới phát hiện ra, dáng vẻ anh khi ngủ giống như một cậu bé lớn xác. Cô khẽ mỉm cười, sau đó xuống giường, rửa mặt rồi rời khỏi phòng. Sau khi xuất viện, cô sống cũng rất vui vẻ, vô tư vô lo. Cô đi ra vườn hoa, thấy có một cái xích đu, vô cùng vui vẻ mà chạy nhanh qua đó, sau đó bắt đầu đung đưa. Sáng sớm vẫn còn chút lạnh, trên núi còn làn sương mỏng, hoa cỏ vẫn còn đọng vài giọt sương theo đó mà rơi xuống, làm dịu cả một vùng đất.

Cô ngồi trên xích đu, ngắm cảnh đằng xa, đột nhiên cô cảm thấy rất thõa mãn, giống như sau khi trải qua rất nhiều chuyện mới có thể đi đến ngày hôm nay, cái loại cảm giác thõa mãn khi đạt được thảnh quả. Thật tốt. Cái cảm giác này thật an toàn.

Lúc An Tuyết Thần thức dậy thì Phàm Ngự cũng đã tỉnh, không có hơi thở của cô, anh không tài nào ngủ được. Anh lười nhác dựa vào cửa sổ , sau đó nhìn người con gái mặc bộ váy màu xanh biếc trông giống như một nàng tiên đang ngồi trê xích đu, một màu xanh thật hài hòa. Anh nhếch môi nhìn cô, đột nhiên cảm thấy thỏa mãn. Bây giờ chỉ còn thiếu một cuốn sổ hồng, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy được, nhất định anh sẽ cho cô một hôn lễ khó quên.

An Tuyết Thần cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, vừa xoay đầu đã nhìn thấy Phàm Ngự mặc một bộ đồ trắng ở nhà đang tựa bên cửa sổ nhìn mình, cô vẫy tay với anh, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt. Phàm Ngự cũng cong môi cười với cô.

An Tuyết Thần nhảy xuống xích đu, sau đó chỉ tay ý nói mình muốn vào nhà. Phàm Ngự nhìn cô gái nhỏ hoạt bát, lanh lợi kia, gật đầu rồi cũng xoay người rời đi.

Đại sảnh--------

Tiểu Niệm Ngự suy tư ngồi trên bàn ăn, không biết là cậu đang suy ngĩ cái gì nhưng khẳng định là rất nghiêm túc, ngay cả baba mama tới cũng không biết, chỉ ngây ngốc ăn bữa sáng.

An Tuyết Thần ngồi bên cạnh Phàm Ngự, nhìn tiểu Niệm Ngự đang thất thần kia, xoay đầu nhìn Phàm Ngự. Phàm Ngự nhún vai, ý bảo mình cũng không biết. Cô nhìn cậu, mở miệng: "Bảo bối, con sao vậy?"

Dường như cậu không hề nghe thấy, cô lại hỏi: "Tiểu Niệm Ngự, con đang nghĩ cái gì vậy?"

Tiểu Niệm Ngự lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người đối diện với mình, sau đó nhíu mày thật sâu, cuối cùng lại chỉ thở dài, nói: "Không có gì!"

"Có tâm sự à?!" An Tuyết Thần nhìn bộ dạng kia, hỏi lại lần nữa.

Tiểu Niệm Ngự chỉ lắc đầu,. Hôm qua cậu lên mạng tra hết một đêm, cái gì mà cách làm cho người mất trí nhớ nhớ lại được chuyện trước kia, cậu vì việc này mà đau đầu. Cậu làm sao biết được. Chẳng lẽ phải hỏi Phàm Ngự? Không, làm thế giống như đi tự sát không bằng. Nghĩ rằng anh sẽ cho cậu biết sao. Mình phải làm thế nào đây? Chỉ khi mama khôi phục trí nhớ thì mình mới có được những ngày hạnh phúc.

Tiểu Niệm Ngự cuối đầu, sau đó lặng lẽ bước lên lầu, tiếp tục bế quan tỏa cảng cho đến khi nghĩ ra được biện pháp mới thôi. An Tuyết Thần tịch mịch nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia, lo lắng hỏi Phàm Ngự: "Thằng bé sao vậy? Rầu rĩ không vui như thế."

Phàm Ngự hờ hững liếc mắt nhìn tiểu Niệm Ngự một cái: "Không sao, không cần phải để ý đến tiểu tử này, nó không sao đâu." Tiểu tử kia mưu kế một bụng như Chương Ngư, bề ngoài không thay cơm được.

An Tuyết Thần nhìn vẻ mặt Phàm Ngự như thế, cũng không hỏi nữa, hai người bắt đầu ăn sáng. Trên lầu, tiểu Niệm Ngự chăm chú nhìn màn hình máy tính, một hồi lâu sau, cậu đột nhiên nghĩ ra một cách, sau đó xoay người chạy ra cửa, đi vào bếp. Cũng may họ đã ăn xong và đến công ty rồi.

"Bà Trương, bà hết bận chưa?" Thanh âm non nớt của Tiểu Niệm Ngự truyền vào bếp. Vú Trương quay đầu lại nhìn cậu, sau đó ôm lấy cậu, nói: "Ừ, sao thế bảo bối?"



Tiểu Niệm Ngự nhìn vú Trương, nói: "Bà, bà tới phòng con đi, con muốn hỏi vài chuyện."

Vẻ mặt vú Trương thắc mắc: "Chuyện gì mà thần bí như vậy, còn phải về phong mới nói, ở đây không nói được sao?" Bộ dạng vú Trương sủng ái. Tiểu tử này đúng thật là nhân kiến nhân ái, hoa kiến hoa khai (đại loại là ai gặp cũng thích), duy chỉ có Phàm Ngự là không thích tiểu tử này thôi, kể từ ngày gặp mặt, Phàm Ngự cũng có thể nói là thấy được uy lực của tiểu tử này.

"Ừ, bà ơi, con có chuyện rất quan trọng muốn hỏi, là chuyện về baba và mama." Vẻ mặt cậu thành khẩn, nhìn lên gương mặt phúc hậu của vú Trương.

Vú Trương cười một cái, nói: "Được, về phòng con rồi nói." Vú Trương vừa nói vừa ôm cậu đi lên lầu.

Trong phòng, Vú Trương đặt tiểu Niệm Ngự đặt trên giường, sau đó nhìn cậu, hỏi: "Con muốn hỏi chuyện gì, lúc nãy con nói là chuyện của thiếu gia và Tuyết Thần?"

Tiểu Niệm Ngự gật đầu, sau đó nói: "Là như vầy, không phải mama mất trí nhớ sao? Tuy nói là tạm thời, nhưng mà mama nói nếu chưa hồi phục trí nhớ thì sẽ không gả cho baba, cho nên con mới lên mạng tra một chút về bệnh mất trí nhớ. Trên đó nói, muốn cho người mất trí nhớ nhớ lại chuyện trước kia thì phải gợi lại những chuyện đã xảy ra, nhất là chuyện kích động. Bà có thể nói cho con biết không?"

Vú Trương nghe không khỏi gật đầu, nói: "Đứa bé ngoan, suy nghĩ cho ba mẹ như vậy. Được, bà sẽ nói cho con biết."

Tiểu Niệm Ngự gật đầu, trong lòng cũng hồi hộp vô cùng." Dạ, vậy bà nói nhanh một chút, con muốn giúp mama."

Vú Trương gật đầu một cái rồi bắt đầu kể chuyện, tiểu Niệm Ngự chăm chú lắng nghe.

----------------------------

Công ty, An Tuyết Thần nằm ngủ trong phòng nghỉ, theo anh đi làm thật là chán. Lầu này cao như vậy, hay mình hay là mình đi một vòng xem sao, nghe nói có rất nhiều nghệ sĩ ở đây. Điều này làm cho mắt cô sáng rực lên. Lúc nãy đang đi trên đường, nhìn thấy màn ảnh rộng ở phía trên mấy tòa cao ốc có rất nhiều diễn viên, ca sĩ của Phàm thị. Nghĩ vậy, cô liền bước ra ngoài, vẫn còn buồn ngủ, chân cũng không mang giày mà đi tới chỗ Phàm Ngự, cũng không để ý thấy trong phòng có bốn người đàn ông và một người phụ nữ mà ngồi vào lòng anh, nghiêng đầu nói: "Chán quá đi, ngủ đến ngu người luôn rồi." Nói xong, đôi chân nhỏ cũng bắt chéo trên đùi Phàm Ngự.

Đột nhiên An Tuyết Thần xuất hiện, tất cả đều dồn mắt nhìn cô chắm chú. Nhìn hành động của cô, hơn nữa lại có thể thấy được chuyện khó tin này, hai mắt họ cũng không dám chớp. Rõ ràng, trong mắt Phàm Ngự đều là thâm tình sủng ái, gương mặt thoáng cái trở nên dịu dàng như nước. Phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là... cô gái này không phải là người bình thường. Thật ra tất cả bọn họ đều là người trong giới nghệ thuật, hôm nay đến đây là để báo cáo lại tình hình của các nghệ sĩ trong công ty.

Phàm Ngự cưng chiều nâng chân cô, mặc dù nhìn vào giống như đang khiển trách nhưng không phải: "Sao lại không mang giầy mà để chân không thế này."

An Tuyết Thần vùi đầu vào ngực Phàm Ngự, lười biếng nói: "Em chán, ngủ đến đần cả người rồi, em muốn ra ngoài đi dạo một chút, hay là đi xem mấy nghệ sĩ của công ty anh đi, em rất hiếu kỳ."

Phàm Ngự vuốt ve cái đầu nhỏ nhắn của cô, như nhận thấy được điều gì, cô ngẩng đầu lên, cười hì hì nhìn anh, hôn một cái lên cằm anh. Vốn là định hôn môi anh, nhưng vì không với tới cho nên đành chu miệng. Phàm Ngự dịu dàng nhìn cô, nhẹ nhàng như mặt nước, sau đó chủ động nghĩ trong đầu, An Tuyết Thần lúc này mới hài lòng cười một tiếng, nói: "Ngoan, như thế mới ngoan." Nói xong liền xạch--- một tiếng, đó là tiếng văn kiện rơi trên bàn.

An Tuyết Thần liếc mắt nhìn Phàm Ngự, sau đó quay đầu lại, hét lên một tiếng rồi vùi người mình vào lòng Phàm Ngự, không khác gì muốn nhập thân thể cô vào người anh.

"A-------" Vừa la vừa nắm chặt tây trang của Phàm Ngự, vùi mình vào trong trang phục của anh, ngượng đến mức đỏ cả mặt, thanh âm rầu rĩ: "Phàm Ngự, anh khốn kiếp, sao anh lại không nói với em là có người ở đây?!" Nghĩ gì nói thế.


Phàm Ngự cúi đầu nhìn An Tuyết Thần, cảm thấy cô đáng yêu vô cùng, cũng biết thể nào cô cũng sẽ như thế mà. Anh mạnh mẽ kéo cái đầu nhỏ đang nép trong ngực mình ra, sau đó nhìn vẻ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận của cô, nói: "Họ đã ở đây từ nãy rồi, lúc nãy em không thấy sao?" Anh biết cô mới ngủ dậy, vẫn còn trong trạng thái mơ mơ màng màng thì làm sao nhìn thấy được.

"Hả? Phải không, sao em không biết?!" Cô nghiêng đầu, len lén nhìn họ, mặt lại trở nên đỏ hơn. Phàm Ngự nhìn vẻ mặt xấu hổ hồng hồng kia, rất muốn cắn một cái. Vì thế, anh nâng cằm cô lên, cũng không màng tới việc đang có người trong phòng mà hôn lên môi cô. Tất cả mọi người trong phòng đều há hốc miệng. Phàm Ngự hơi hé hé mắt nhìn An Tuyết Thần đang kinh ngạc, trợn to mắt như trái trứng gà. Cứ như vậy mà cô bị cưỡng hôn trước mắt tất cả mọi người.

"Ưm...ưm..." An Tuyết Thần đẩy Phàm Ngự ra, mặt giống như bị luộc chín vậy. Cô cảm thấy có cái vật gì đó cứng cứng đang chỉa vào mông mình. Trong nháy mắt, cơ thể trở nên cứng ngắc, sau đó giật mình nhìn anh. Cô bày ra vẻ mặt vô tội nhìn anh, cũng đồng thời lấy lòng anh.

Phàm Ngự phát ra giọng nói trầm thấp như trong lúc làm việc: "Mọi người ra ngoài đi." Bọn họ liền hiểu, sau đó cũng gật đầu, cuối mình rồi rời đi. An Tuyết Thần biết tình hình đang trở nên không tốt, liền muốn nhảy xuống, nhưng Phàm Ngự đã kịp ôm lấy cô đi vê phía phòng nghỉ. Vào phòng, anh đặt cô lên giường, nhìn vẻ mặt hoang mang của cô, khóe miệng tà mị kéo lên: "Bảo bối, là em tự mình nhảy lên người anh, em đốt lửa, đương nhiên phải chịu trách nhiệm diệt nó, có phải không?"

An Tuyết Thần nuốt nước bọt, hối hận vì phản ứng vừa rồi của mình. Thế nhưng Phàm Ngự đang rất chắc chắn rằng, cái gì đó trong quần đang khao khát cô.

"Phàm Ngự, anh lưu manh." Tiếng kêu thảm thiết từ phòng nghỉ phát ra. Cứ như vậy mà An Tuyết Thần bị Phàm Ngự ăn sạch.

{Tự tưởng tượng đi nhá, ta đang bị cấm, cho nên miễn H.}

Một màn kích tình qua đi, An Tuyết Thần tắm ra liền thấy Phàm Ngự vẫn còn đang làm việc. Khi người đàn ông này làm việc, dáng vẻ thật đẹp trai, sao vậy a... so lại liên tưởng tới cầm thú vừa rồi chính là anh. Cô tức nghẹn họng, tức giận ngồi lên ghế salon, tóc vẫn còn chưa khô hoàn toàn. Phàm Ngự nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên. Vừa nãy giày vò cô thảm thương như vậy, ai bảo cô hấp dẫn như vậy chứ.

"Chán sao?" Phàm Ngự mở miệng hỏi.

"Rất chán là đằng khác." An Tuyết Thần hồi đáp.

"Vậy để anh cho người dẫn em đi dạo một vòng."

Quả nhiên ánh mắt cô sáng rực, nhưng liền thu lại, ho khan: "Khụ khụ. Ừm, vậy cũng được, 既然你邀请我的话"

Phàm Ngự nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô, cũng chiều theo ý cô, dù sao vừa rồi cũng làm cô rất thảm. "Được rồi, đích thân anh dẫn em đi."

Nói xong anh liền nhấc điện thoại nội tuyến, gọi đi: "Gọi thư ký Lâm tới phòng làm việc của tôi."

Một phút rôi qua, một cô gái đi vào, cô gái liêc mắt nhìn An Tuyết Thần, gật đầu với cô một cái. Nhìn tóc cô còn ướt là biết vừa mới xảy ra một cuộc chiến đấu ác liệt. An Tuyết Thần cũng gật đầu chào, có chút quýnh quáng a.

Phàm Ngự cũng thấy cô có chút không tự nhiên, sau đó mở miệng: "Đưa Phàm phu nhân đi xem phòng nghệ sĩ một chút, cô ấy đang chán." Một câu nói bình thường của Phàm Ngự như đang ra lệnh vậy, ngay cả An Tuyết Thần cũng thấy sự thờ ơ trong lời nói của anh. Chỉ có điều, thư ký Lâm hơi kinh ngạc, Tổng giám đốc kết hôn từ khi nào?

"Vâng, thưa Tổng giám đốc. Phàm phu nhân, mời đi theo tôi." Thư lý Lâm cười cười nhìn An Tuyết Thần, An Tuyết Thần liếc mắt nhìn Phàm Ngự, Phàm Ngự cũng nhìn cô, dịu dàng nói: "Đi đi. dạo một vòng, tan làm anh đón em."

An Tuyết Thần đứng lên, sau đó nói: "Vậy em đi đây." Xoay người bước đi, tới bàn làm việc của Phàm Ngự, lấy một cái máy ảnh từ trong hộc bàn của anh, sau đó cười cười rồi xoay người rời đi.

Phòng dành cho các nghệ sĩ----------

An Tuyết Thần vào phòng chụp ảnh, liền nhìn thấy rất nhiều minh tinh điện ảnh, mắt cô sáng lên nhìn thư ký Lâm, nói: "Thư ký Lâm, tôi có thể chụp hình không?"

Thư ký Lâm nhìn cô nói: "Dĩ nhiên có thể, Phàm phu nhân, cô có thể chụp thỏa thích."

Vừa nghe thế, An Tuyết Thần liền đi vào bên trong, dạo cả nửa ngày, cô cảm thấy hơi khát , sau đó nhìn thư ký Lâm nói: Thư ký Lâm, tôi hơi khát, có nước trái cây không?"

"À, có có, để tôi lấy cho cô." Thư ký Lâm nói xong liền rời đi, để lại An Tuyết Thần một mình. Cô đi dạo một vòng, sau đó cô đi ra sau khán đài, bên trong có âm thanh là lạ, không ngờ rằng đó lại là một màn không thể chịu nổi.

An Tuyết Thần sợ hãi la lên, quấy rầy hai người đang lăn lộn kia. Một người đàn ông to béo đang đè lên người một mỹ nhân xinh đẹp, thân thể đang ***. Hai người bị tiếng kêu sợ hãi của An Tuyết Thần làm cho giật mình, sau đó thấy cô đang cầm một cái máy ảnh.

Khuôn mặt cô đỏ lên, nói: Thật xin lỗi, tôi không cố ý, tôi đi ngay đây." Vừa định xoay người đi tới chỗ có nhiều người. Mới vừa đi được vài bước thì hai người phía sau đã mặc đồ chỉnh tề. Cô gái kia đến bên cạnh An Tuyết Thần, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, nói: "Cô mới tới, không hiểu quy tắc à?"

An Tuyết Thần gật đầu, đúng là mới tới. Cô gái nhìn cô, nói: "Vậy cô thấy gì rồi?"

Giờ cô mới hiểu được đây là ý gì, sau đó lắc đầu một cái nói: "Không có, tôi không thấy gì hết."

Cô gái hài lòng gật đầu một cái, sau đó nhìn máy ảnh trên tay An Tuyết Thần, nói: "Đưa tôi."

An Tuyết Thần thấy cô ta muốn lấy máy ảnh của mình, nhưng trong máy có rất nhiều hình mình mới chụp, dĩ nhiên cô cũng quên mất chuyện không mấy tốt đẹp vừa rồi, ôm chặt máy, nói: "Không muốn, đây là của tôi."

Cô gái kia liền thay đổi sắc mặt, tên đàn ông to béo cũng đi tới. Cô ta vừa thấy liền dính chặt vào người ông ta, nói: "Đạo diễn Trương, tối đi đâu?"

Ông ta nhìn cô gái một cách dâm tặc, sau đó vuốt ve bộ ngực của cô ta, vỗ cái mông của cô ta: "Tao Dạng, chưa thỏa mãn sao?"

Cô gái rên rỉ một tiếng, An Tuyết Thần nhìn chỉ muốn ói, nhất là cái tên kia, dáng vẻ thật ghê tởm. Cô định rời đi thì cũng đúng lúc hắn ta nhìn thấy cô thanh thuần, hắn liền lộ bộ mặt háo sắc; hắn ta nhìn An TUyết Thần từ trên xuống dưới một lượt, sau đó nói: "Mới tới?"


An Tuyết Thần mặc kệ, nhất là cái ánh mắt lõa lồ đó, liền muốn rời đi. Cô gái kia tiến tới kéo cô, gương mặt âm ngoan: "Đưa máy ảnh."

"Không muốn" An Tuyết Thần ra sức bảo vệ máy ảnh của mình. Tên đàn ông to béo kia thấy An Tuyết Thần lộ ra khuôn mặt trắng thuần, sau đó thèm thuồng nhìn cô, khiến cho cô ghê tởm đến phát ói. Nhưng mà cô gái kia cứ lôi kéo cô không buông, cho nên cô nhìn xung quanh tìm kiếm thư ký Lâm.

"Em gái nhỏ, có muốn nổi tiếng hay không, chỉ cần em bỏ ra một chút, anh có thể thỏa mãn giấc mộng minh tinh của em. Sao nào?" Nước dãi như muốn chảy khỏi miệng của hắn ta, An Tuyết Thần rùng mình.

"Buông ra." An Tuyết Thần giãy dụa. Cô gái kia thấy dáng vẻ mê đắm của cái tên gọi là đạo diễn Trương, sau đó nhìn vẻ mặt thất kinh của An Tuyết Thần.

"Thật sự là một hồ ly tinh quyến rũ đàn ông." Cô ta hung tợn quát vào mặt An Tuyết Thần.

An Tuyết Thần vừa nghe liền nổi giận. Hồ Ly Tinh? "Cô nói ai là hồ ly tinh, cô là hồ ly tinh mới đúng." An Tuyết Thầ sôi máu đáp trả.

Chát---------

Cô gái giơ tay cho An Tuyết Thần một bạt tai, cô ngã ngồi trên mặt đất ôm gò má nóng hực, nước mắt trực trào. Cô chưa bao giờ bị hạ nhục như thế này, nhưng vẫn quật cường ngẩng đầu lên, đôi mắt to trong veo như nước. Đạo diễn Trương dương dương tự đắc, đi tới chỗ An Tuyết Thần, ngồi xổm xuống nhìn cô, cô cảnh giác lùi người về sau.

"Tiểu mỹ nhân, em thật là xinh đẹp, ngủ cùng anh một đêm, anh sẽ để em làm diễn viên chính. Thế nào?" Đạo diễn Trương mê đắm, thèm thuồng được ăn cô.

Cô gái kia nhìn đạo diễn Trương, thanh âm mị hoặc nói: "Đạo diễn Trương, anh đồng ý cho em làm diễn viên chính rồi mà."

Đạo diễn Trương sốt ruột nhìn cô ta, sau đó liền muốn đi về phía An Tuyết Thần. Đúng lúc vừa chạm vào người An Tuyết Thần, liền nghe thấy tiếng đàn ông la lên kêu đau, sau đó mặt cô liền áp vào vòng ngực quen thuộc, khiến cho cô thả lỏng tâm tình, nhưng lại vô cùng ủy khuất. Dù sao cô cũng chỉ là một cô gái mới qua tuổi đôi mươi, nước mắt liền trào ra, thấm vào áo Phàm Ngự, chậm rãi áp sát vào người anh. Thư ký Lâm bước nhanh tới, liền nhìn thấy cảnh tượng này, thời điểm nhìn thấy dấu tay 5 ngón rõ mồn một trên mặt An Tuyết Thần, trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài, sau đó run rẩy nói: "Tổng...tổng giám đốc, phu nhân."

Tất cả mọi người có mặt đều há hốc vì kinh ngạc, cô gái cho An Tuyết Thần một bạt tai cũng đơ người, từ lúc nhìn thấy Phàm Ngự, trong mắt đều là ái mộ, nhưng khi nghe thư ký Lâm gọi An Tuyết Thần là phu nhân, cả người như đông cứng lại.

An Tuyết Thần ôm chặt Phàm Ngự, sau đó nức nở: "Tiểu Ngự, sao giờ anh mới đến?!" Giọng nói đều là ủy khuất và trách cứ, nhất là một tiếng "Tiểu Ngự" kia, cô nói mà tim anh cũng muốn vỡ ra. Anh dịu dàng nâng mặt cô lên, liền nhìn thấy dấu tay chói mắt trên gương mặt trắng nõn của cô. Ngay sau đó cuồng phong bão táp cuộn đến, Đôi mắt dịu dàng liền trở nên âm lãnh, cương quyết quét qua hai người kia; gương mặt mù mịt cùng với giọng nói lạnh đến cực hạn, tất cả mọi người đều rùng mình, coi như không nhìn thấy vẻ mặt của Phàm Ngự, người phía sau cũng cảm giác được đó là hơi thở nguy hiểm của một con dã thú.

"Cô làm?" Thanh âm của Phàm Ngự như Satan đến từ địa ngục, nói ra như một lời nguyền xuyên qua lòng cô gái bẩn thỉu kia, khuôn mặt từ trắng trở nên xanh tái, nhìn ánh mắt Phàm Ngự liền sụi lơ trên mặt đất.

Tên đạo diễn kia thấy vậy, ôm bụng quỳ xuống trước mặt Phàm Ngự, trán đầy mồ hôi, nói: "Phàm tổng, là tôi có lỗi với nữ của anh, nếu cho tôi ăn gan hùm tôi cũng không dám. Phàm tổng, anh tha cho tôi đi." Hắn ta vừa dập đầu vừa cầu xin

Cô gái kia thấy thế cũng bò qua, khóc lóc cầu xin tha thứ: "Tổng... tổng giám đốc... , thật xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi không biết cô ấy là phu nhân Tổng giám đốc, thật sự không biết, tha cho tôi đi." Cô ta khóc lóc cầu xin, lớp trang điểm đẹp đẽ cũng trôi hết đi, bộ dạng thật thê thảm.

Phàm Ngự nhìn hai người, sau đó nhìn cô gái nhỏ trong lòng đang giữ chặt máy ảnh trong tay. Vừa nhìn đã biết, sắc mặt càng đen hơn, vô cùng u ám.

"Cô đánh cô ấy, vợ của tôi một chút tôi cũng không đành lòng, ai cho cô có cái quyền đánh cô ấy. Phàm Ngự nói ra giống như đang tuyên án tử vậy. Cô ta khóc lớn, Phàm Ngự cũng không them nhìn, mà chỉ kiểm tra gương mặt sưng đỏ của An Tuyết Thần, lửa giận trong lòng hừng hực. Anh nhìn nam thư ký của mình, anh ta liền nói: "Các vị ở đây, hễ ai có ý định đánh cô gái này một cái tát thì sẽ trả lại gấp đôi." Sau đó anh ta cho cô gái kia hai bạt tai, từng tiếng từng tiếng giòn tan, An Tuyết Thần nghe cũng không đành lòng, cô ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ, ý nói: đừng đánh nữa.

Phàm Ngự nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt sưng đỏ của cô, sau đó nhẹ giọng nói: Ngoan, cô ta cũng nên nhận sự trừng phạt."

An Tuyết Thần cũng không nói gì, Phàm Ngự quét mắt qua người đàn ông đang quỳ, mồ hôi đầm đìa kia, cũng không dám nhìn tình huống thê thảm kia. Nhưng cảm giác được ánh mắt kia, chút can đảm cuối cùng cũng biến mất, mất hồn mất vía. Phàm Ngự nhẹ nhàng mở miệng: "Thiến hắn." Câu nói xém làm đạo diễn Trương bất tỉnh.

Hắn vội vàng ngẩng đầu xun tha thứ: "Phàm tổng, Phàm tổng, anh tha cho tôi đi, tôi biết sai rồi. Cứu tôi với, tôi sai rồi." Tiếng kêu cứu thê thảm của hắn ta càng ngày càng xa. An Tuyết Thần nhíu mày nhìn Phàm Ngự, sau đó khàn khàn nói: "Đừng, quá ác độc."

"Ngoan, không có gì." Phàm Ngự nhìn cô gái thiện lương bên cạnh, dịu dàng nói. An Tuyết Thần định quay đầu lại nhìn theo hướng tiếng kêu còn thảm hơn cả cô gái kia, vừa định xoay qua chỗ khác liền bị Phàm Ngự kéo tới, sau đó anh ôm lấy cô đi ra ngoài. Nếu như cô ấy xem, chắc chắn sẽ nằm mơ, đó chỉ là một khuôn mặt heo, sợ rằng khuôn mặt ấy không giữ được, phải huỷ a.

An Tuyết Thần mặc cho Phàm Ngự ôm, đến khi hoàn toàn không nghe được âm thanh thảm thiết kia nữa, cô mới ngẩng đầu nhìn anh. Người đàn ông như thế này thật tốt. Sau đó, cô không nghĩ ngợi gì, liền hỏi: "Phàm Ngự, cuộc sống sau này anh tính như thế nào?"

Phàm Ngự nhìn An TUyết Thần, sau đó nói: "Chẳng lẽ mất trí nhớ thì sẽ trở nên ngốc ngếch sao?!"

"Có ý gì?" an Tuyết Thần bất mãn hỏi, mình ngốc sao?

Anh nhìn cô, sau đó đi về phía thang máy, trở về phòng làm việc của mình, "Lúc nãy anh vừa công khai với mọi người em là vợ anh rồi."

Lúc này cô mới nhớ đến lời nói vừa rồi, sau đó nhếch miệng cười một tiếng: "Haha, à, ai da." Cười một chút mặt cũng đau. Anh đau lòng nhìn khuôn mặt vừa hồng vừa sưng của cô, cực kỳ đau lòng.

"Đau lắm hả?!" Ánh mắt của anh tất thảy là dịu dàng. Cô ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen dịu dàng, tựa như một cái đầm đầy rêu, một khi rơi vào thì có muốn cũng không rứt ra được.

"Ừm, đau chứ." Ma xui quỷ khiến cô trả lời câu hỏi của anh.

Anh ôm cô vào phòng làm việc, sau đó đi vào phòng nghỉ, đặt cô lên giường. Anh xoay người đến chỗ tủ lạnh, lấy vài viên đá thoa lên mặt cô.

"A, lạnh quá." Cô tránh né, nói.

Anh giữ cái đầu nhỏ của cô, nói: "Ngoan, chườm đá thì mặt mới không bị sưng lên, chẳng lẽ em muốn bộ dạng mình thế này, xấu chết được." Vừa nói vừa tiếp tục chườm đá cho cô, còn cô chỉ bĩu môi.

Chườm một hồi, mặt cô cũng hết sưng, bụng cô cũng hăng hái kêu lên, ọt ọt----


Cô đỏ mặt, nói: "Em đói, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, không muốn về nhà đâu, ra ngoài ăn đi, anh chưa đưa em đi ăn bên ngoài."

Anh thấy mặt cô đã hết sưng, sau đó thấy vẻ mong đợi của cô, gật đầu: "Được, chúng ta đi tới khách sạn, tối nay cũng không về, đi ngắm cảnh đêm một chút."

Nghe thế mắt cô liền sáng rực, sau đó cầm hai tay anh nói: "Thật chứ, vậy đi, bây giờ đi đi, em đói lắm rồi."

Anh nhìn cô làm nũng, đột nhiên nghĩ nếu năm mười tám tuổi, cô không gặp phải mình, chắc cô cũng sẽ như thế này. Nghĩ rồi nhéo cái mũi nhỏ của cô, đứng dậy nói: "Đi thôi."

Nghe thế cô liền đứng dậy, tiện thể kéo anh đi ra ngoài.

Khách sạn, An Tuyết Thần thấy cái khách sạn cao như vậy, xoay đầu nhìn Phàm Ngự. Phàm Ngự nhìn dáng vẻ tò mò của cô, sau đó nắm hai vai của cô, nói: "Đừng nhìn nữa, vào thôi, đứng trên đó nhìn xuống cảnh phía dưới là tốt nhất."

Hai người đi vào khách sạn, tất cả mọi người đều gật đầu chào anh, sau đó nhìn về phía thang máy V.I.P, cô hỏi, thay vì hỏi nhưng đúng hơn là tự mình trả lời vấn đề của mình: "Nó là của anh."

"Em biết rồi còn hỏi." Phàm Ngự nhìn cô gái nhỏ trong ngực, nói.

Cô đẩy anh ra, dựa vào thang máy, sau đó quan sát anh. Anh cũng tựa người vào thang máy, hai tay khoanh trước ngực đón nhận ánh mắt nghiền ngẫm của cô, thật tò mò lát nữa cô sẽ nói gì.

Cô nhìn anh, mở miệng: "Cuối cùng là anh có bao nhiêu tài sản?"

"Cũng có vài tỷ mấy trăm triệu." Anh thành thật trả lời, xém chút nữa là nghẹn chết cô. (Vài tỷ mấy trăm triệu nhân dân tệ mà đổi ra tiền Việt chắc cũng.... @@)

"Anh nói... là vài tỷ mấy trăm triệu?!" Cô hỏi lần nữa.

"Ừm hửm."

Cô ngậm miệng, sau đó gật đầu một cái, tỏ vẻ hiểu rồi, nói: "Em rõ rồi."

Anh nghiền ngẫm nhìn vẻ mặt hào hứng đã hiểu rõ mọi chuyện của cô: "Em rõ cái gì?"


"Em hiểu, chắc chắn anh là một phần tử khủng bố, anh nói anh không có liên quan gì đến Bin Laden sao?!" Cô chất vấn { Ặc, Bin Laden không phải là đã chết rồi sao?! Ai không biết có thể lên mạng tìm hiểu một chút về Bin Laden, thủ cấp của phần tử khủng bố.}

Bin Laden? Phàm Ngự co rút khóe mắt: "Trí tưởng tượng của em khá phong phú. Trước đây có gặp qua Bin Laden."

"Hả?" Hiển nhiên An Tuyết Thần thất kinh, qua nhiên anh rất nguy hiểm. Hai tay cô làm dấu X trước mắt anh.

Phàm Ngự buồn cười nhìn động tác của cô: "Em làm gì vậy?"

"Anh xem mà không biết sao? Ý là, anh là phần tử khủng bố, tránh xa đóa hoa của tổ quốc ra."An Tuyết Thần hất cằm, nói. {Ngất, mẹ của các loài hoa~}

Cơ mặt Phàm Ngự co rút, sau đó kéo cô qua chỗ mình, hơi thở ma quỷ vòng qua người cô: "Cho dù có nguy hiểm, em cũng phải xả thân nhảy vào."

"Tại sao?" An Tuyết Thần ngây ngô hỏi, lại nhận được nụ cười xấu xa của Phàm Ngự: "Bởi vì em là của anh."

An Tuyết Thần liếc mắt một cái, thang máy cũng mở cửa ra. Phàm Ngự ôm eo cô bước ra khỏi thang máy, rồi đi vào phòng ăn. Hai người ngồi vào vị trí trước đây vẫn hay ngồi, nơi có những ký ức tốt đẹp, cũng có những ký ức kinh khủng.

An Tuyết Thần ngồi xuống, sau đó nhìn anh nói: "Nơi này rất quen, trước kia em đã tới đây sao?"

Phàm Ngự chọn món xong rồi nhìn cô, nói: "Ừ, trước đây chúng ta đến đây rồi."

"Cảm giác rất quen thuộc, nhưng lại có chút bi thương, cái cảm giác đó." An Tuyết Thần rối rắm nhìn Phàm Ngự, giống như muốn anh cho cô lời giải đáp vậy.

"Được rồi, em đừng suy nghĩ nhiều, ngắm cảnh đêm đi." Phàm Ngự chuyển đề tài. An Tuyết Thần xoay đầu nhìn, thật là kinh ngạc, đẹp quá.

"Thật đẹp, tầm nhìn ở đây rất đẹp." An Tuyết Thần nâng cằm, nói. Gò má kia thật mê người, Phàm Ngự nhìn thôi cũng thấy say.

"Tổng giám đốc, có thể dọn bữa lên chưa ạ?" Một nhân viên hỏi.

"Ừ."

"Woaaaaaaaaa"

Nhìn một bàn toàn món ngon, An Tuyết Thần la lên, nuốt nước bọt, nghĩ thầm, phục vụ sao còn chưa đi? Rốt cuộc, họ vừa mới rời khỏi, cô cũng không cần để ý đến hình tượng mà ăn lấy ăn để, không quan tâm người khác nghĩ thế nào.

Sau khi chiến đấu hăng say, cũng được hơn phân nửa, cô dựa người vào ghế, ợ một cái thật to, vung tay nói: "Không được, em ăn không nổi nữa. Anh gọi nhiều như vậy, là anh muốn nghẹn chết em à, khôn ăn nổi nữa, không ăn."

Phàm Ngự nhìn dáng vẻ của cô, nói: "Em không cần ăn hết, ăn một chút là được rồi."

An Tuyết Thần trừng mắt với anh một cái, nói: ''Tiền rơi từ trên trời xuống à?!"

Phàm Ngự cũng không nói, chỉ cười cười. An Tuyết Thần đứng dậy, đi chậm chậm, tay vuốt ve bụng căng tròn của mình, nói: "XOng rồi, em sợ nó nổ mất."

Phàm Ngự lười biếng dựa vào ghế, nhìn cô. Anh cũng chẳng ăn bao nhiêu, nhưng mà thấy cô ăn ngon miệng như vậy, mình cũng ăn nhiều hơn.

"Đi thôi, em no rồi, mau đi thôi." Vừa nói vừa kéo anh đi ra ngoài, tiền cũng không trả, dĩ nhiên cũng không cần trả.

An Tuyết Thần ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Chúng ta đi đâu?"

"Anh đi mở cửa phòng." Phàm Ngự tà mị nói, nhìn là cô muốn nổi cả da gà.

"Nói cho anh biết, em... em bà dì đang đến thăm em (đến ngày đó mờ :]] )." An Tuyết Thần đỏ mặt nói.

Phàm Ngự nhìn cô, nâng cằm cô lên nói: "Phải không? Bảo bối, em biết gạt anh sẽ phải trả giá đắt không?'' Vừa nói vừa chậm chạp mơn trớn chân cô. Cơ thể cô run lên.

"Nhạy cảm vậy sao?" Phàm Ngự trêu chọc cô trog thang máy, sau đó bàn tay bao trùm lên đỉnh núi cao của cô. Cô đỏ mặt nhìn anh, nhưng cũng không lên tiếng, chỉ cắn môi. Anh nắm lấy tay cô, buộc cô cầm lấy Cự Long đã sớm kêu gào lên. Cô sợ hãi kêu một tiếng, liền muốn rút tay ra nhưng tay đã bị anh cố định lại, mặt cô càng đỏ hơn.

Phàm Ngự lộ vẻ mặt tà mị đẹp trai, khóe miệng cong lên tà tứ, sau đó nói vào tai cô: "Bảo bối, cảm nhận được nó không, nó gầm lên vì nhớ em, muốn vào cơ thể em."

An Tuyết Thần vứt sang một bên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Biến thái."

"Anh thích, lát nữa sẽ cho em biết thế nào mới là biến thái." Nói xong anh liền hôn lên đôi vai thơm của cô. Cô có chút khẩn trương đẩy anh ra, đỏ mặt nói: "Đừng ở chỗ này."

Anh nhìn đôi môi anh đào đang hoạt động của cô, cúi đầu ngậm lấy nó, bắt đầu mút, cạy môi cô ra, lưỡi thừa dịp mà chạy vào, sau đó bắt đầu lướt qua mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô.

"Ưm."

Phàm Ngự cố định gáy cô, tay còn lại đặt lên eo cô, chạy trên lưng cô. Cách một lớp áo mỏng,cảm giác thật khác.

Phàm Ngự hôn sâu cho đến khi thang máy mở ra, vừa hôn vừa tìm hướng đi về phòng. Anh áp cô lên cửa, vuốt ve thân thể của cô. Cô sợ sẽ có người đến, vì thế né tránh nụ hôn nóng rực của anh, thở hổng hển, thanh âm khàn khàn: "Đừng, chúng ta vào phòng, được không, sẽ có người thất đấy."

Phàm Ngự nhìn vẻ mặt thẹn thùng, vô cùng quyến rũ này, khóe miệng cong lên một nụ cười tà mị, sau đó hắc ám nói: "Cầu xin anh, em cầu xin anh hãy muốn em trong phòng."

"Anh... anh..." Khuôn mặt cô lại đỏ lên, nổi đóa. Chẳng qua là dùng đôi mắt to trong như nước nhìn anh.

Anh liếm qua mắt cô, thanh âm trầm khàn: "Em đừng nhìn như vậy, anh sẽ không chịu được."

"Anh... anh đừng có quá đáng." Cô tức giận nhìn anh, ánh mắt lành lạnh.

"Bảo bối, cầu xin anh." Nói xong liền đem hạ thân cứng rắn của mình mạnh mẽ chọt vào bụng cô, tay cũng muốn xé quần áo cô.

"Đừng... đừng như vậy." Cô bị dọa cho sợ liền nắm lấy bàn tay tác quái của anh.

"Vậy em cầu xin anh đi." Anh thế nào cũng muốn cô phải cầu xin mình.

Cô cắn răng, cúi đầu nói: "Cầu xin anh."

"Em nói gì, anh không nghe thấy, cầu xin cái gì?" Anh càng không kiêng dè gì nói. Tay còn vô cùng gây chuyện trêu chọc nơi mẫn cảm nhất của cô.

Cô cắn rang, rất muốn cắn đứt cổ của anh, uống máu anh: "Cầu xin anh, để em vào phòng rồi muốn.... muốn... muốn..." Nói nửa ngày đều là chữ "muốn", cũng không nói ra được hai chữ "muốn em" . Cô tức đến mức muốn chảy máu não.

Anh nhìn bộ dáng của cô, cuối cùng cũng chịu mở cửa, sau đó áp đặt cô lên mặt trong cửa, nói: "Quên đi, lần này anh sẽ tha cho em, có điều, em cũng phải làm chút gì cống hiến cho anh."

Cô nhìn chằm chằm anh, lườm một cái: "Anh mới vừa muốn lúc sáng mà." Thanh âm rất nhỏ nhưng anh vẫn có thể nghe được.

"Đó là buổi sáng, không phải buổi tối mới là bắt đầu sao?" Anh vừa nói vừa xé rách quần áo của cô.

Cô cũng không dám nói gì, giống như con cá đang nằm trên thớt, mặc cho người ta xâu xé. Anh ôm cô đi về giường, trên giường bắt đầu một cuộc đại chiến mới. Một đêm đẹp đẽ, bắt đầu một cuộc yêu ** say đắm đến rã rời xương cốt.

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi - Chương 130: Bị bắt, cảnh tượng dơ bẩn