Phàm thị ——
Phàm Ngự một bộ tư thái cực kỳ lười biếng ngồi trên xích đu, nhìn Lạc Trạch giao tư liệu cho mình, khóe miệng hiện ra nụ cười mị hả hê. Phàm Ngự liếc mắt danh sách mà Lạc Trạch đưa.
"Trạch, những thứ này, toàn bộ có thể thu mua được sao?" Giọng điệu của Phàm Ngự để cho người khác nghe không hiểu là vui hay là giận. Nhưng Lạc Trạch quả thật hết sức hiểu rõ, nhíu nhíu mày.
"Ngự, nhất định phải làm tuyệt như vậy sao? Những thứ cổ phần này cũng đủ rồi." Lạc Trạch bất đắc dĩ nhìn Phàm Ngự.
Phàm Ngự lạnh lùng liếc Lạc Trạch một cái, giọng nói tối tăm mị hoặc: "Trạch, tiếp tục, cậu biết, tớ làm việc đều không lưu lại đường sống cho người khác."
Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự, cũng chỉ có thể nhàn nhạt mở miệng: "Được, tớ tiếp tục."
Cốc cốc ——
"Vào"
Thư ký Trương hướng Lạc Trạch gật gật đầu, sau đó đi tới trước bàn Phàm Ngự .
Phàm Ngự nhìn cô một cái, lười nhác mở miệng: "Chuyện gì?"
Thư ký Trương nhàn nhạt mở miệng: "Tổng giám đốc, hôm nay Tuyết Lệ, một người cũng không có. Gọi điện thoại cho hai người bọn họ thì toàn bộ đều tắt máy, không liên lạc được người nào."
Phàm Ngự nghe thư ký báo cáo, trong nháy mắt sắc mặt biến thành mưa to gió lớn, một hồi lo lắng. Lạc Trạch nhíu lông mày nhìn Phàm Ngự, sau đó mở miệng: "Thư ký Trương, cô đi ra ngoài trước đi"
Thư ký Trương đối với lời nói của Lạc Trạch rất vâng lệnh nghe theo, bởi vì Lạc Trạch chính là Phàm Ngự. Sau đó gật đầu một cái, liền thối lui ra khỏi phòng làm việc, làm cho văn phòng chỉ còn sót lại hai người đàn ông, tâm tư riêng đăm chiêu.
Lạc Trạch nhìn vẻ mặt lo lắng của Phàm Ngự, không nhịn được nhạo báng mấy câu: "Ngự, tớ nói họ hẳn không phải chạy đi"
Phàm Ngự đối với nhạo báng của Lạc Trạch tuyệt không sợ, mà nghĩ tường tận, nở nụ cười, cười đến hết sức âm lãnh. Nhìn thẳng Lạc Trạch, không thoải mái.
"Chạy? Trạch, cậu cảm thấy cô ấy chạy thoát sao? Tớ cho cô ấy có cơ hội chạy nữa sao?" Phàm Ngự nói xong, khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh, thâm sâu ngoan độc tàn nhẫn.
Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự, lắc đầu một cái, mình không phải cũng giống như vậy sao? Nếu là mình, mình cũng sẽ làm như vậy chứ? Anh hoàn toàn ủng hộ cách làm của Ngự.
Tuyến phân cách ——
Giang Lệ Lệ nhìn An Tuyết Thần khóc mệt ngủ thiếp đi, trong lòng rất khó chịu, đắp chăn cho cô, sau đó cầm túi xách lên, đi ra ngoài. Hôm nay bọn họ vô cớ trốn việc, lại tắt máy, mình phải đi xin phép.
Giang Lệ Lệ nắm chặt túi xách trong tay, sau đó chờ thang máy, chỉ là quá nhiều người, liền tính đi thang máy chuyên dụng như Phàm Ngự. Không nghĩ tới cửa thang máy vừa mở ra, bóng dáng của Lạc Trạch rơi vào tầm mắt, Giang Lệ Lệ nhíu chặt khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, Lạc Trạch cũng có hứng trí nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Giang Lệ Lệ, Giang Lệ Lệ thấy anh không ra, không phản đối chính mình nhắm mắt đi vào, không để ý tới Lạc Trạch, cầm điện thoại lên.
"Morey, cô qua nhà tôi một chuyến, mua chút đồ, Tuyết Thần ở nhà, hiện tại đang ngủ, lúc cô đi thì bước nhẹ một chút, chớ quấy rầy khiến cho bạn ấy tỉnh."
"Ừ, đúng, sau đó làm chút đồ ăn, một lát nữa tôi sẽ trở về. Vậy thì tốt, trước như vậy. Bái bai" Giang Lệ Lệ cúp điện thoại, thân thể tùy tiện tới gần thang máy, gương mặt mỏi mệt. Hoàn toàn quên sau lưng còn có một người.
Lạc Trạch nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Giang Lệ lệ, lông mày nhăn nhăn. "Thế nào? Mệt chết đi."
Giọng nói trầm thấp mị hoặc truyền vào trong lỗ tai Giang Lệ Lệ, mở hai mắt ra, nhìn gương mặt tuấn tú của anh, nhàn nhạt mở miệng: "Tổng giám đốc, đang ở văn phòng?" Giang Lệ Lệ không cho trả lời anh.
Lạc Trạch ngược lại rất có tính nhẫn nại : "Ừ, ở phía trên, anh mới rời khỏi."
Giang Lệ Lệ Lãnh liếc anh một cái: "Vậy sao anh lại lên đây?"
Gương mặt Lạc Trạch đùa giỡn nhìn Giang Lệ Lệ: "Em nói xem?"
Giang Lệ Lệ thật hối hận vì mình hỏi một vấn đề ngu ngốc như vậy, xem thường mình. Chờ thang máy.
Ding dinh ——
Ngay cả cửa Giang Lệ Lệ cũng không gõ liền bước vào phòng làm việc của Phàm Ngự, Phàm Ngự đang uống cà phê, để cho lửa giận của Lệ Lệ không có chỗ đánh tới. Phàm Ngự nâng tròng mắt đen nhìn Giang Lệ Lệ tràn đầy lửa giận, lại nhìn lướt qua Lạc Trạch theo sát sau lưng, khóe miệng kéo ra đường cong.
"Có chuyện gì sao?"
Giang Lệ Lệ hung hăng đem túi xách quăng lên bàn làm việc của Phàm Ngự. "Phàm Ngự, anh không phải là đàn ông, tại sao có thể khi dễ Tuyết Thần như vậy. Anh thật là hèn hạ, anh đừng quên, năm đó bạn ấy rời đi thế nào, anh vọng tưởng bạn ấy trở lại, Tuyết Thần và Liệt cũng sắp kết hôn, anh đừng có dùng thủ đoạn buôn bán để đùa bỡn, người đàn ông không từ bỏ ý đồ như anh, anh không ngừng động đến nên khiến tôi tới nhắc nhở anh một câu. Cách xa Tuyết Thần ra. Có nghe thấy không."
Giang Lệ Lệ nói một hơi xong hết sau đó thở hổn hển, Phàm Ngự căn bản là bị để ý tới cô, liếc Lạc Trạch, nhàn nhạt mở miệng: "Tôi có thể trả lời tất cả vấn đề của cô."
Giang Lệ Lệ mê muội nhìn Phàm Ngự : "Cái... cái gì?"
Khóe miệng Phàm Ngự khẽ động: "Có phải là đàn ông hay không, cô nên thấy rõ, tôi muốn đoạt lại cô ấy, về phần kết hôn, tôi cũng không đồng ý, giống như cô nói là thủ đoạn buôn bán, cảm ơn cô nhắc nhở."
Mặt Giang Lệ Lệ không thể tin nhìn Phàm Ngự. "Trời ạ, mẹ của tôi. Tại sao có thể có người vô lại như anh. Hôm nay tôi tới để nói cho anh biết, chúng ta muốn hủy hợp đồng, tùy anh muốn làm sao thì làm, tôi chờ lệnh của tòa án, Tuyết Thần chính là quá vì tôi suy tính mới mắc bẫy của anh, lần này, anh đừng mơ tưởng." Giang Lệ Lệ nói xong cũng xoay người, trừng mắt liếc Lạc Trạch, sau đó lướt qua anh rời đi.
Phàm Ngự giống như xem diễn trò, nhìn Lạc Trạch."Trạch, phụ nữ của cậu và phụ nữ của tớ đều giống nhau, cậu nên phí tâm nhiều hơn đi, ha ha"
Lạc Trạch mắt lạnh liếc Phàm Ngự, sau đó xoay người rời đi. "Đừng làm cho tớ biết, người phụ nữ của tớ nhận được lệnh truyền của cậu."
"Hẳn không." Phàm Ngự nhìn Lạc Trạch mở miệng cười. Anh cũng không muốn chọc trợ thủ Lạc Trạch này.
Giang Lệ Lệ trực tiếp ấn thang máy chuyên dụng của Phàm Ngự, cũng không quan tâm người khác dùng ánh mắt gì nhìn cô. Đột nhiên Giang Lệ Lệ nhìn lướt qua bọn họ.
"Nhìn cái gì. Cẩn thận tôi móc mắt các người." Lệ Lệ sải bước đi vào thang máy, thang máy sắp đóng thì trong nháy mắt có một bàn tay to ngăn cản, không cần đoán cũng biết là người nào.
Mới vừa rồi Lạc Trạch nhìn thấy cô nổi giận, trong lòng không khỏi rất tốt, Giang Lệ Lệ nhìn anh, thật là âm hồn bất tán. Cũng không để ý tới anh.
Lạc Trạch đứng ở bên cạnh Giang Lệ Lệ. Không nói, chính là dùng ánh mắt nóng rực nhìn cô. Giang Lệ Lệ bị anh nhìn chằm chằm nên mất tự nhiên. Sau đó mở miệng: "Phàm Ngự, có động tác gì không."
Lạc Trạch sửng sốt, không nghĩ tới cô sẽ hỏi như thế: "Có"
"Cái gì"
Vẻ mặt Lạc Trạch buồn cười nhìn Giang Lệ Lệ. Khẽ động môi mỏng: "Em cảm thấy anh sẽ nói cho em biết sao?"
Giang Lệ Lệ nhìn Lạc Trạch. Thật muốn ăn anh, sau đó biển thành phân kéo ra ngoài, dám đùa cô. Lạc Trạch nhìn cô, khuôn mặt rất vui vẻ.
Tuyến phân cách ——
An Tuyết Thần tỉnh, đi đến phòng bếp tản mát ra mùi thơm. Nhìn thấy hai cô gái đang bận, trong lòng ấm áp, kể từ lần trước trở lại nhìn ba mẹ mấy lần thì không đi qua nữa rồi, thật muốn gặp bọn họ, vẫn còn có bọn Lệ Lệ.
Lệ Lệ nhìn An Tuyết Thần: "Tuyết Thần, cậu đã tỉnh rồi, một lúc nữa chúng ta sẽ ăn cơm." Lệ Lệ vây quanh bằng một cái tạp dề rồi vội vàng xử lý, mà Morey, cũng bận rộn.
"Tuyết Thần, cô đã tỉnh, một lát là có thể ăn."
An Tuyết Thần nhìn họ, trong lòng ấm áp, "Ừ, tớ chờ ở bên ngoài"
An Tuyết Thần ngồi ở trên ghế sô pha, mở TV lên, xuất hiện ngạch đồ, để cho hai mắt An Tuyết Thần trợn to, mà hai người trong phòng bếp cũng chạy tới.
"Hôm nay, tập đoàn Lãnh thị gặp phải nguy cơ, nghe nói Phàm thị - Phàm Ngự trong một đêm thu mua cổ phần của những đồng nghiệp khác, bây giờ Lãnh thị đã biến thành Phàm thị rồi, Phàm Ngự, Phàm tổng có 55% cổ phần của Lãnh thị. Kế tiếp sẽ xem Lãnh tổng nói thế nào với chúng ta."
"Lãnh tổng, nghe nói Phàm thị muốn thu mua Lãnh thị, xin hỏi đây là thật sao?"
Gương mặt Lãnh mỏi mệt: "Không phải"
"Vậy xin hỏi, Lãnh tổng, đối với việc trên tay Phàm tổng có 55% cổ phần, ngài thấy thế nào?"
Lãnh không muốn trả lời ký giả, sau đó đi vào một chiếc xe con, nghênh ngang xuất phát, bản tin còn đưa lên báo. Ba người đều không thể tin nhìn tin tức.
Trong lúc nhất thời An Tuyết Thần quên hô hấp, Lãnh. Cô vội vã cầm điện thoại di động lên. Chỉ là, đáp lại cô là thanh âm khóa máy, cô sợ, làm thế nào đây?
Lệ Lệ nhìn hốt hoảng An Tuyết Thần, liền vội vàng tiến lên, "Tuyết Thần, cậu hãy nghe tớ nói, bây giờ ngàn vạn lần cậu không thể luống cuống, cậu phải trấn định, cậu là An Tuyết Thần, vì Liệt, cậu phải giữ vững tỉnh táo, biết không?"
An Tuyết Thần, cặp mắt trống rỗng nhìn Lệ Lệ, "Đúng, Lệ Lệ, cậu nói đúng, tớ phải tỉnh táo, tớ phải tỉnh táo." An Tuyết Thần vừa nói vừa gọi điện thoại, làm sao có thể tắt máy. Dứt khoát mặc quần áo xuống lầu, Lệ Lệ cũng đi cùng cô. Nhưng vừa mới xuống lầu đã nhìn thấy chiếc xe của Lãnh, An Tuyết Thần như thấy ánh sáng vậy, chạy như bay qua đó, An Tuyết Thần chạy bộ đến bên cạnh xe, không nhìn thấy người ở bên trong, nhưng người ở bên trong lại rõ ràng nhìn thấy gương mặt nôn nóng của cô. Lãnh mở cửa xe đi xuống xe, gương mặt mệt mỏi. Nhìn An Tuyết Thần.
An Tuyết Thần nhìn Lãnh, một ngày không thấy thế nhưng lại tiều tụy như vậy. Tay nhỏ bé của An Tuyết Thần đau lòng vuốt ve gương mặt mệt mỏi của anh. Lãnh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà ôm cô vào trong ngực. Hai người ôm ấp lấy nhau, Lệ Lệ mỉm cười nhìn bọn họ. Nhưng khi nhìn thấy nơi xa, mặt lạnh, lông mày chau lại vào nhau, vậy phải để cho anh ta nhìn Tuyết Thần và Liệt yêu nhau.
"Liệt, cậu có biết không, Tuyết Thần cho rằng cậu không cần bạn ấy, khóc cả một ngày." Lời nói của Lệ Lệ tựa như ủng hộ Lãnh.
An Tuyết Thần ở trong lòng anh, nước mắt rớt xuống, thanh âm nức nở nói: "Liệt, em nhìn thấy tin tức, thật xin lỗi, là bởi vì em."
Lãnh ôm cô chặt hơn, "Thần, thật xin lỗi, để cho em lo lắng, để cho em đau lòng. Thật xin lỗi, coi như không có công ty, anh vẫn muốn em."
An Tuyết Thần bị Lãnh làm cảm động một phen, chủ động ôm anh, hung hăng ôm anh, thế nhưng anh cảm thấy cô quan trọng hơn so với công ty, người đàn ông đáng giá để cho cô trả giá cả đời.
Giang Lệ Lệ liếc phía đối diện, sau đó nhìn miệng: "Lên lầu trước, sau đó từ từ thương lượng đối sách."
Lãnh ôm An Tuyết Thần sải bước đi vào nhà trọ. Giang Lệ Lệ hướng về phía chiếc xe kia, làm mặt quỷ, sau đó mới đi theo đám bọn họ rời đi.
Bên trong xe, Phàm Ngự và Lạc Trạch nhìn bọn họ ôm, nhìn thấy nét mặt lệ thuộc của An Tuyết Thần, khiến cho chỗ nào của Ngự thiếu chút nữa mất lý trí, cũng may có Lạc Trạch giữ anh.
"Trạch, quản tốt người phụ nữ của cậu." Phàm Ngự nhìn bóng lưng bọn họ biến mất tức giận điên cuồng. Anh tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ. Trong mắt cuốn sạch mưa to gió lớn, khởi động xe rời đi. Lạc Trạch nhìn vẻ mặt sương mù của Phàm Ngự, anh biết cuộc sống của bọn họ sẽ không tốt hơn rồi. Bọn họ đã thật sự giẫm vào ranh giới cuối cùng của Phàm Ngự.
Đế Vương ——
Phàm Ngự hung mãnh quá chén, nhưng mình uống bao nhiêu cũng không say, trong đầu tất cả đều là hình ảnh bọn họ ôm nhau, ánh mắt biến thành âm lãnh. Cứ như vậy muốn đem cô đá ra khỏi cửa có phải quá nhanh hay không, trò chơi bắt đầu và kết thúc phải do anh quyết định.
Lạc Trạch nhìn vẻ mặt sương mù của Phàm Ngự , không ngăn cản, bởi vì anh hiểu rất rõ bạn mình. "Kế tiếp làm sao đây?"
Ánh mắt của Phàm Ngự thay đổi trở nên khát máu. Nhếch miệng, phác họa độ cong của Satan. "Nguyên kế hoạch."
Lạc Trạch chau mày lại nhìn Phàm Ngự, vì một người phụ nữ? Đáng giá sao? Anh nghĩ không ra. { tác giả lên tiếng: chậc, cậu nghĩ không ra, sau này cậu cũng biết có đáng giá hay không rồi, ngày cậu mạnh khỏe còn ở phía sau?" Lạc Trạch: "Cút" }
Phàm Ngự nâng khóe miệng, An Tuyết Thần, em là của anh, chỉ có thể là của anh thôi, tất cả người đàn ông muốn đoạt lấy em, anh đều sẽ không bỏ qua, ai cũng vậy.
Tuyến phân cách ——.
Nhà trọ của An Tuyết Thần——
Ba người ngồi ở trên bàn ăn, nhưng mà không có tâm tình gì. An Tuyết Thần nhìn Lãnh Liệt. Rất đau lòng: "Liệt, anh mệt lắm đúng không? Ăn xong rồi nghỉ ngơi ở nơi này nhé?"
Lãnh rối rắm nhìn, buông bát đũa xuống: "Thần, nếu anh phá sản, trở thành hai bàn tay trắng, em có thể đi theo anh hay không."
An Tuyết Thần nhìn Lãnh, trong lòng thật là đau, đều là mình, An Tuyết Thần cầm tay Lãnh: "Liệt, mặc kệ anh thế nào, em đều sẽ đi theo anh."
Lãnh nhìn An Tuyết Thần, khóe miệng nở nụ cười vui mừng, Giang Lệ Lệ nhìn hai người, trong lòng rất không là tư vị, trời ạ, thực giày vò người.
"Liệt, Tuyết Thần, kế tiếp, tớ sao làm thế nào? Cổ phiếu trong tay họ Phàm nhiều hơn Liệt, nếu muốn mua rất dễ dàng, phải biết ở Trung Quốc công ty là Tổng Công Ty, nếu như công ty này của Liệt đóng cửa thì các công ty chi nhánh ở nước ngoài cũng đóng cửa theo đó." Mặc dù Giang Lệ Lệ không muốn nói, nhưng vẫn phải nói.
Lời nói này, ánh mắt Lãnh mờ đi. An Tuyết Thần nhìn Lãnh, "Liệt, yên tâm, sẽ có biện pháp." An Tuyết Thần nói như vậy cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi, cô rất rõ ràng. Thủ đoạn của Phàm Ngự, vì đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn nào, mình lại thật sự đáng giá để anh phải phí tâm tư sao.
Ba người một đêm chưa chợp mắt ngủ, An Tuyết Thần nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Lãnh. Nhẹ giọng nói: "Liệt, yên yên tâm, em sẽ không để cho anh hai bàn tay trắng, tin tưởng em."
Lãnh gắt gao bắt lấy An Tuyết Thần giống như nằm mơ: "Thần, không cần, không cần, đừng rời xa anh."
An Tuyết Thần nhìn Lãnh, trong lòng đau xót, Liệt, cám ơn anh yêu em như vậy, nhiều năm qua anh biết em còn không bỏ được, anh vẫn ở bên cạnh em, không oán không hối, nếu như lần này em có thể bình an trở lại bên cạnh anh, em nhất định gả cho anh, nhất định. Mình sẽ ra sao đây.
Cuối cùng An Tuyết Thần liếc mắt nhìn Lãnh, lặng lẽ rời đi, trở lại phòng của Lệ Lệ, Lệ Lệ nhìn An Tuyết Thần , mở miệng: "Tuyết Thần, làm thế nào? Phàm Ngự sẽ không cứ như vậy bỏ qua đâu."
An Tuyết Thần vô lực than thở: "Tớ nghĩ ngày mai anh ta sẽ tuyên bố Lãnh thị biến thành Phàm thị"
Lệ Lệ nhìn An Tuyết Thần, biết cô đã quyết định rồi. An Tuyết Thần nhìn Giang Lệ lệ, sau đó mở miệng nói: "Lệ Lệ, về sau nếu tớ không ra được, điện thoại di động của cậu đừng đổi số, tớ tìm người gọi điện thoại cho cậu, cậu đi tới hậu hoa viên của Phàm Ngự, có người sẽ tiếp ứng cậu, cũng làm theo lời tớ bảo, chắc hẳn Phàm Ngự lấy được tớ sau đó sẽ nuôi nhốt tớ. Đến lúc đó cần cậu giúp, còn nữa, giúp tớ chăm sóc Liệt thật tốt. Chờ tớ trở ra, chúng tớ sẽ kết hôn, rời khỏi nơi này."
Giang Lệ Lệ nhìn An Tuyết Thần, nước mắt rớt xuống. "Ừ, được, tớ đồng ý với cậu. Chính cậu cũng phải bảo trọng, cũng phải cẩn thận."
An Tuyết Thần gật đầu một cái, mặc một thân váy áo màu đỏ đẹp, có vẻ cực kỳ đẹp đẽ. Câu người. Trang điểm nhạt sau đó liếc mắt nhìn cửa phòng khép chặt, xoay người rời đi.
An Tuyết Thần đi tới biệt thự của Phàm Ngự, nhìn tất cả nơi đây, tích góp đủ dũng khí để bước vào. Đã đứng một giờ.
Trên lầu một đôi mắt sắc bén như báo vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng màu đỏ. Cô bất động, anh cũng không động, anh muốn đợi cô chủ động.
An Tuyết Thần nhìn tất cả quen thuộc, hoa bách hợp trong sân, nhưng khi nhìn vào trong mắt cô lại cực kỳ châm chọc. Tự giễu cười ra tiếng.
"Ha ha, Phàm Ngự, những thứ dối trá gì đó anh sẽ làm sao đây? Tôi còn phải bước vào nơi này. Ha ha, thật đáng buồn."
Trên lầu, Phàm Ngự nhìn cô cười tự giễu, chói mắt như vậy, mình lại lấy loại phương pháp này đem cô giam cầm ở bên người. Quét xuống nụ cười giễu cợt, thật sâu đau nhói lòng cô.