Khi Hà Anh đến dạy thì phát hiện trên người Chí Kiên có nhiều vết thương, chỗ thì trầy sướt chỗ thì băng lại. Hà Anh hỏi:
– Làm sao bị thương nhiều vậy?
Chí Kiên chán nản nói:
– Em sơ ý bị té thôi, không sao đâu ạ.
Cậu nói là nói giảm như vậy, chứ mấy hôm nay không hiểu sao liên tục gặp tai nạn, một hai lần thì bảo là do bản thân sơ ý nhưng nhiều lần như vậy chính Chí Kiên cũng không biết thế nào.
Chí Kiên không thấy, nhưng Hà Anh thì lại thấy những quầng đen quanh người Chí Kiên. Cậu bé rõ ràng đang bị ma ám! Hà Anh khẽ liếc mắt nhìn sang Ba Xuyến đang đứng sau Chí Kiên, Ba Xuyến liền xua xua tay nói:
– Không phải! Không liên quan đến tôi! Là con tiểu quỷ kia…
Trông bộ dáng ngây ngốc của Ba Xuyến, có gan hại người cũng lạ, nhưng Hà Anh không hiểu vì sao con tiểu quỷ kia lại gây sự với Chí Kiên. Trước kia, nó chỉ dám bày những trò chọc phá này nọ, nhưng thôi, dù sao nó là tiểu quỷ bảo vệ nhà này, chắc có gì đang bất mãn với thằng nhỏ nên ra tay nặng chút, Hà Anh không tin nó dám làm hại Chí Kiên, không sợ bà Yến trừng phạt sao.
– Gặp xui xẻo nhiều quá thì nên đến chùa một chuyến xem có bớt được phần nào không.
Chí Kiên ngỡ ngàng, nó không nghĩ Hà Anh là người tín ngưỡng, Hà Anh thản nhiên nói:
– Tránh voi chẳng xấu mặt nào, phải không?
Chí Kiên gật gật đầu, không bình luận, thờ ơ đáp:
– Để lúc nào rảnh chắc em cũng đưa mẹ đi một lần, cho bà thư giản đầu óc vậy.
– Ừ, chí ít khi còn đang ở trong khuôn viên chùa thì đỡ phải nghĩ chuyện thị phi thế gian thật.
Còn ra khỏi thì… ai biết được. Đời này thật có bao nhiêu người thành tâm.
Hai người bắt đầu học, nhưng chỉ được một lúc thì Hà Anh ngừng lại, nói:
– Em không tập trung! Vì trên người còn đau sao?
Chí Kiên muốn lãng tránh, nhưng thật sự chẳng biết biện minh thế nào. Hôm nay không chỉ cậu, mà chính Hà Anh cũng khang khác thế nào ấy, cảm giác… như xa cách hơn hẳn.
Tính ra hai người quen biết chẳng bao lâu, dù bề ngoài thân thiện nhưng thật chất đều thuộc dạng khó gần như nhau, có vẻ như giống nhau như vậy nên hiểu đối phương nhiều hơn, cũng tin tưởng hơn người khác một ít.
– Chị, em thật sự rất ngưỡng mộ các bạn khác, có thể vô tư vui vẻ mà không phải suốt ngày cắm đầu vào học như mình.
– Tại em suy nghĩ quá nhiều rồi, bớt nghĩ một chút cho nhẹ đầu đi, mới bao nhiêu tuổi lại như một ông cụ non.
Chí Kiên bật cười, thật cậu cũng muốn bỏ qua lắm, nhưng cậu tự hiểu nếu bản thân cậu không cố gắng không lấy lòng bà nội thì mẹ cậu sẽ càng khó sống ở căn nhà này.
Tuy Chí Kiên không nói nhưng Hà Anh phần nào hiểu được nguyên nhân của cậu bé, cô nói:
– Vậy em có mơ ước gì không? Muốn làm cái gì?
– Em…
Không phải không có, chỉ là cậu không dám nói ra! Trong nhà ai cũng xem cậu là người kế thừa tiếp theo, ai cũng chú ý đến tình hình học tập của cậu, khiến cậu không dám lơ là, buông lõng.
– Thành tích của em rất tốt! Em cũng rất thông minh! Chỉ cần giữ vững như vậy, chị nghĩ nếu em muốn trích một ít thời gian riêng cho mình, mọi người cũng sẽ không ý kiến gì đâu! Đừng quá cứng ngắt khiến bản thân căng thẳng.
Chí Kiên mở to mắt nhìn Hà Anh, trước giờ chưa từng có ai hỏi cậu muốn làm gì, theo đuổi ước mơ của mình.
– Nhưng… em không biết em muốn làm gì thì sao?
Hà Anh thản nhiên nói:
– Thì cứ thử thôi! Đâu phải ai mới bắt đầu cũng biết chắc cái gì phù hợp với mình. Cũng rất ít ai có thể theo đuổi một giấc mơ mãi mãi.
– Em có thể làm được sao?
– Một số người phải từ bỏ chuyện mình thích, điều mình muốn vì cơm áo gạo tiền. Em khác họ, không phải lo vấn đề vật chất, đổi lại, em bị ràng buộc bởi một thứ khác. Người ta có thể sống vì giấc mơ của mình, em chỉ có thể xem ước mơ thành một sở thích, một thú vui khi rảnh rỗi. Vậy, em có muốn tiếp tục mơ ước không?
Chí Kiên ngỡ ngàng trước lời nói của Hà Anh, cô đã vạch ra một sự thật rất phũ phàng cũng rất thực tế và… cũng đáng để thử.
– Em sẽ thử! Cám ơn! Cám ơn chị rất nhiều!
Hà Anh nhìn nụ cười của Chí Kiên mà thấy nặng nề vô cùng. Bà Yến là kẻ thù của cô, đáng lẽ cô phải xem cả gia đình họ Lê là kẻ địch nhưng cô không thể. Cô biết rất rõ kẻ vô tội đáng thương như thế nào. Cô không thể vì hành động của một mình bà ta mà thù hận tất cả mọi người, nhất là với một đứa bé vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương trước mắt.
Gánh nặng trong lòng được vơi bớt, Chí Kiên thoáng chốc trở nên có tinh thần hơn.
– Em thấy chị là lạ. Có phải chị đang gặp rắc rối gì không? Cảm giác không được bình tĩnh như thường ngày.
Bình tĩnh! Lúc này, cô chưa nổi điên lên đã là bình tĩnh lắm rồi.
Hà Anh rặn ra nụ cười xã giao, nói:
– Một ít phiền phức mà thôi! Chị có thể giải quyết được!
Chí Kiên gật gật đầu, cậu không có thói quen xen vào chuyện riêng của người khác, liền không hỏi nữa.
– Mà chị thật không muốn tiến xa hơn với anh của em sao?
Hừ, cô có thể không trở mặt với cả nhà họ Lê đã là quá mức chịu đựng rồi. Còn xem con trai nhà này trở thành đối tượng yêu đương? Cô không làm được!
Thấy Hà Anh không trả lời, Chí Kiên đã tự hiểu, cậu thở dài một cái, nuối tiếc nói:
– Nếu chị có thể ở bên cạnh anh hai thì tốt quá! Anh ấy… không khiến người khác yên tâm.
Ừ, đúng rồi! Con cả nhà họ Lê là kẻ tốt bụng quá đi, vô tư vô lự, đến mức để đứa em trai nhỏ tuổi của mình phải gánh vác trách nhiệm với gia đình mà không hề hay biết.
Thấy sắc mặt Hà Anh lạnh dần, Chí Kiên cảm thấy hình như mình càng nói càng sai nên im miệng không nói nữa, cầu phúc cho anh hai nhà mình.
Giờ học thêm kết thúc trong không khí quái dị như vậy.
Vừa mới ra khỏi phòng sách, Hà Anh đã thấy Chí Thành đang chờ sẵn bên ngoài.
– Để anh tiễn chị về cho, em đi nghỉ đi!
Chí Kiên nhìn Chí Thành rồi nhìn Hà Anh, khẽ gật đầu lãng đi chỗ khác.
Đáng thương cho Chí Thành, không hề cảm giác được cô gái bên cạnh đang bập bùng nổi bão. Suốt một đường đi, Hà Anh luôn im lặng, làm Chí Thành lúng túng không dám mở lời. Mắt thấy sắp tới cổng chính, Chí Thành lấy hết can đảm nói:
– Em không thích anh thật sao?
Hà Anh dừng chân, xoay qua nhìn Chí Thành. Càng lúc càng cảm thấy chàng hoàng tử trước mắt đáng ghét! Cô không phải người sống chỉ dựa vào tình yêu! Không có sự ngây thơ đó! Chính người bà đáng kính của anh ta đã cướp mất nó khỏi cô!
– Tôi nói rồi, tôi và anh không hợp nhau!
– Tại sao chứ?
Chí Thành hỏi dồn, nhưng đổi lại chỉ có sự im lặng của Hà Anh, im lặng tới đáng sợ.
Hà Anh không để ý Chí Thành nữa, đã xoay lưng đi mất.
…
Như thói quen, Ba Xuyến vẫn lẽo đẽo theo dọc hàng rào theo bước chân của Hà Anh, liên tục ca cẩm:
– Sao có thể tàn nhẫn như vậy chứ? Trông anh ta rất đáng thương…
Được một quãng xa, Hà Anh chợt dừng chân, quay quắt đầu qua nhìn Ba Xuyến bên hàng rào, làm Ba Xuyến sợ giật nẩy mình.
– Sao nhìn qua đột ngột vậy? Có thể hù chết người đó!
Hà Anh lạnh lùng tạt cho Ba Xuyến một gáo nước lạnh:
– Cô đã chết rồi!
Ba Xuyến chưng hửng, rồi co rúm người rất tội nghiệp.
Tới giờ, Ba Xuyến ngoài cái tên của mình ra thì chẳng nhớ ra được chuyện gì khác. Khi còn sống, cô là ai? Có quan hệ gì với nhà họ Lê và vì sao cô lại chết, xác của cô còn nằm sâu dưới nhà thờ tổ kia.
Hà Anh bước sát tới hàng rào, chằm chằm nhìn Ba Xuyến mà hỏi:
– Cô có muốn biết cô là ai không?
Ba Xuyến bị Hà Anh lúc này dọa sợ, nước mắt muốn trào ra, vô thức bước lùi về sau.
– Cô… sao lại đáng sợ như vậy chứ? Đang phát điên gì vậy?
Điên? Đúng là Hà Anh cảm thấy muốn điên lên thật rồi.
– Cô là Ba Xuyến!
Cái này Ba Xuyến đã biết rồi mà, có gì mới lạ đâu.
– Là bà Ba Xuyến! Vợ thứ ba của ông Tân, chồng của bà Yến!
Ba Xuyến sửng sốt, trố hai mắt nhìn Hà Anh.
– Bà Yến ghét cô vô cùng, xác của cô còn nằm dưới phòng bà ta, cô nghĩ vì sao cô lại chết?
Ba Xuyến run lên bần bật.
– À quên, linh hồn cô còn bị trói buộc với thân xác, không thể rời xa, không thể siêu sinh, mãi mãi bị nhốt trong căn phòng tối tăm đó!
Ba Xuyến càng run lên dữ dội. Biết những gì Hà Anh nói là đúng! Nếu không phải bùa chú kia theo thời gian trở nên yếu đi, Ba Xuyến mãi mãi không thể thoát khỏi cầm tù!
– Cô có muốn trả thù không? Tìm ra nguyên nhân cái chết của mình?
– Nhưng… tôi không biết!
– Nếu bà ta là kẻ giết cô thật, cô chấp nhận để yên cho bà ta? Để bà ta suốt kiếp giẫm trên đầu cô?
– Tôi… tôi…
– Để bà ta biết tình địch tốt bụng tới mức tha thứ cho kẻ đã giết mình, chắc bà ta sẽ rất vui vẻ đó!
– Không! Không! Tôi… không muốn!
– Ba Xuyến, rốt cuộc cô có muốn thoát khỏi cầm tù này hay không? Hay chấp nhận mãi mãi đau khổ chịu đói chịu khát?
Những lời dẫn dụ của Hà Anh còn khiến người bình thường rối trí, đừng nói tới Ba Xuyến, một con ma hồn phách không trọn vẹn. Rốt cuộc, Ba Xuyến cũng rơi vào cái bẫy của Hà Anh.
– Tôi… tôi phải làm gì?
Thấy Ba Xuyến đã chấp nhận với đề nghị của mình, Hà Anh thả lõng. Muốn đối phó với nhà họ Lê, chỉ một mình cô không thể làm được gì, cô cần giúp sức, cần rất nhiều người.
– Trước hết, tôi sẽ giúp cô thoát khỏi trói buộc của bùa chú đang giam hãm cô!
– Tôi sẽ được tự do sao?
Năm mươi năm trôi qua, bùa phép kia đang yếu đi, nếu không Ba Xuyến cũng không thoát ra được. Với sự giúp sức của hạt Xá Lợi, Hà Anh tin có thể giúp Ba Xuyến thoát thân. Nếu may mắn có thể giúp Ba Xuyến lấy lại hồn phách đã mất, đầu óc trở nên bình thường thì càng tốt. Như vậy, cô sẽ biết thêm càng nhiều thông tin!