Toàn bộ phòng làm việc đều yên tĩnh! !
Đường Khả Hinh sợ đến mức thở dốc vì kinh ngạc, con ngươi căng ra nhìn Tưởng Vĩ Quốc, mặt đỏ hoảng loạn gọi: "Giám đốc, chủ tịch..."Trang Tĩnh Vũ cũng nhịn không được nữa kinh ngạc nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc.Tưởng Vĩ Quốc nghiến răng, hai tròng mắt thâm thúy nhìn về phía Đường Khả Hinh, tức giận nói: "Thảo nào sư phụ của cô nói cô chỉ làm được vài chuyện nghiêm chỉnh còn đâu toàn là gặp chuyện rắc rối! Làm việc bồng bột, nếu cô muốn làm con dâu nhà họ Tưởng ta, còn sớm lắm! Trước tiên cô nên xem xét lại tính cách và hành vi của cô sửa lại đi!"Mặt của Đường Khả Hinh lại đỏ bừng lên, không dám lên tiếng.Trang Tĩnh Vũ trầm mặc nhìn về phía Đường Khả Hinh giống như là đang xấu hổ nhưng rất khả ái, nghiêng người cười rộ lên, nói: "Được rồi, mau đi ra ngoài đi, sau này làm việc cẩn thận một chút.""Mặc kệ cô ta là con dâu nhà họ Tưởng hay là nhà họ Trang, nói điều đó còn quá sớm!" Tưởng Vĩ Quốc tức giận, vẫn muốn tiếp tục giáo huấn: "Cô ta đã gây ra biết bao nhiêu rắc rối ngay trước mặt tôi rồi? Còn không biết tự kiểm điểm! Tôi nói Thiên Lỗi và Hạo Nhiên, thật là chưa từng thấy qua phụ nữ, chỉ có đối với người có chiều cao chưa đủ 1m61 này, lại nhất kiến chung tình. Mạn Nghi ở nhà, vẫn còn cảm thán chuyện này! Tiêu chí chọn con dâu của chúng tôi, phải là gia thế, diện mạo, thông tuệ hạng nhất."Trong lời nói thập phần tiếc nuối, cảm thấy hai đứa nhỏ này không có mắt nhìn người.Đường Khả Hinh có chút không phục ngẩng đầu lên, vừa nhìn Tưởng Vĩ Quốc vừa dùng khăn trắng lau mặt, nhịn không được, xấu hổ nói: "Tưởng... Tưởng chủ tịch... cháu cao 1m61..."Phốc!Mấy thư ký đứng bên cạnh, không nhịn được cười.Trang Tĩnh Vũ nghe thấy những lời này, cũng thực sự buồn cười, cười thầm trong lòng.Tưởng Vĩ Quốc nghe thấy lời này, tức khắc cắn răng, hơi nhíu mày ngẩng đầu nhìn về phía cô, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Thì ra cô cảm thấy, cô cao 161 cm là chuyện rất tự hào sao?"Đường Khả Hinh lập tức không dám lên tiếng, mặt đỏ hồng cúi đầu."Ha ha ha..." Trang Tĩnh Vũ nghe lời này, cười to không giữ hình tượng, nhìn Đường Khả Hinh nói: "Được rồi, đi ra ngoài nghỉ ngơi một chút đi, sẽ phải chính thức làm việc đấy, ta cùng với tổng giám đốc Tưởng đợi cháu ở trận chung kết của cuộc thi đấu rượi đỏ... Cố lên."“Vâng..." Đường Khả Hinh lời nói hổn hển, có chút xấu hổ khẩn trương đứng lên, nhìn về phía hai vị chủ tịch hơi gật đầu, tôn kính nói: "Hai vị chủ tịch, vậy cháu đi ra ngoài trước. Cám ơn hai vị đã chỉ bảo cho cháu, cháu nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng..."Cô nói xong, liền lập tức xoay người, mặt đỏ cắn môi đi ra ngoài .Cửa, nhẹ nhàng đóng lại.Tưởng Vĩ Quốc vẫn bộ dáng giận như cũ, con ngươi tối sầm, nhìn về phía trước.Trang Tĩnh Vũ nhìn hết sức sảng khoái, nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc cười nói: "Được rồi, ông cũng không cần nổi giận đâu. Đứa bé này thật không sai, tính cách kiên cường, tôi không thích cô bé quá hoàn mỹ, không có đột phá, có tinh thần tiến bộ, giữ được tâm hồn hồn nhiên, cũng tốt."Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng quay đầu, nhìn về phía Trang Tĩnh Vũ, nói: "Ông đương nhiên là thấy tốt! Mấy chục năm cũng như một ngày, có một người vợ xinh đẹp lúc nào cũng nhiều lời nhí nhảnh, còn nhìn thấy cái khó khăn của ai chứ?"Trang Tĩnh Vũ nghe Tưởng Vĩ Quốc nói những lời này, cũng trầm mặc cười cười, không lên tiếng.***Đường Khả Hinh mặt đỏ hồng đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, muốn phun một ngụm trà lên mặt Tưởng Vĩ Quốc, đành phải nhăn mặt lại đau khổ thở dài một hơi.Một vài thư ký đứng ở ngoài cửa, kìm lòng không được che miệng cười.Đường Khả Hinh xoay người lại liếc mắt nhìn các cô ấy một cái, đành phải tự giễu cười cười, mới chịu xoay người, không hiểu sao lại nhớ tới Trang Tĩnh Vũ đã từng nói đến tứ đức của một cây bút, cô sững sờ ở tại chỗ, dường như nghĩ tới điều gì...Tiểu Thanh để cô đi phía trước, lại nhìn thấy cô đứng lại, nghi ngờ ngẩng đầu, nhìn về phía cô hỏi: "Đường tiểu thư... Cô còn có chuyện gì sao? Chúng ta phải đi về, chuẩn bị phê duyện văn kiện cho tuần sau..."Đường Khả Hinh lại dừng tại chỗ, hai tròng mắt lóe lên một cái, nhìn về hướng xa xôi, yếu ớt nói; "Tôi nghĩ muốn đi một chỗ trước..."***Phía trân trời ánh sáng rực rỡ, trời đất di chuyển, bầu trời ở cái thành phố này, trao đổi cắt hình.Một chiếc xe nhỏ chạy nhanh hết mức, đón ánh nắng mãnh liệt, chậm rãi chạy về hướng nhà tù phía trước, tạm dừng lại.Tài xế nhanh chóng đi xuống xe, vòng qua cửa sổ xe, mở cửa xe cho Đường Khả Hinh , kỳ quái nghĩ: Sao cô có thể tới chỗ như thế này?Đường Khả Hinh mặc đồng phục pha chế rượu, vẻ mặt kích động run rẩy, hai tròng mắt hồng hào, ra khỏi xe, ngẩng đầu nhìn về phía tường đồng vách sắt của nhà tù, mỗi lần tới, cảm giác mạng sống cực khổ không có điểm dừng... Cô nhàn nhạt nói: "Anh ở nơi này chờ tôi...""Vâng..." Tài xế lập tức gật đầu.Đường Khả Hinh trầm mặc cất bước, nhấc giày cao gót, đi về phía hàng cây ngô đồng phía trước...Cảnh sát gác cửa giống như là có chút hiểu biết về Đường Khả Hinh, trầm mặc nhìn về phía cô.Đường Khả Hinh không lên tiếng, hơi thở trở nên nặng nề, đi tới chỗ đăng ký, cầm cây bút lên, viết tên của mình và tên của cha, nắm chặt cây bút, sinh mệnh dường như rất mỏng...Cửa sắt ầm ầm mở ra.Bóng hình của Đường Khả Hinh, chìm vào trong nơi sâu thẳm rồi quay về phía trước, chỉ có phòng thăm tù nhân kia, cô trầm mặc đi về phía phòng thăm tù đó như thói quen, nhìn về phía cái bàn loang lổ quen thuộc kia, hai mắt của cô rưng rưng, rất yên tĩnh mà có chút thành thục đi về hướng cái bàn, hai tay chống vào mặt bàn, chầm chậm ngồi xuống...Cảnh sát nhìn Đường Khả Hinh ngồi xuống, lập tức xoay người, mở một cánh cửa khác ra.Âm thanh của cái xích sắt phát ra.Đường Khả Hinh nghe thanh âm này, hai mắt nhanh chóng rơi lệ, không có ngẩng đầu lên...Rốt cuộc, một bóng dáng mờ nhạt, âm u đến gần.Đường Chí Long mặc tù phục mùa hè màu lam, đầu tóc rối bù, có vài nếp nhăn trên mặt, có chút ở trên khóe mắt, dường sinh mệnh đang từ từ rời khỏi ông, chỉ thấy hai cánh tay của ông sưng đỏ lên vì gọng xích, mu bàn tay khô ráp như vỏ cây, lòng bàn tay thậm chí có mấy miệng vết thương...Người đàn ông này vừa mới khỏi bệnh xong, nghe nói có người một người con gái tới thăm, cố chống thân thể, gương mặt tiều tụy cất bước ra thăm, khi ông đứng ở cửa phòng thăm tù bên này, ngẩng đầu nhìn vào bên trong...Đường Khả Hinh hai mắt đã rưng rưng, run rẩy kích động nhìn về phía cha...Đường Chí Long thần sắc kinh ngạc lệ nhòa hai mắt, nhìn về phía con gái đang mặc đồng phục pha chế rượi, đeo bảng tên của tập đoàn Hoàn Cầu, mặc dù hai mắt rưng rưng nhưng tinh thần phấn khởi như cũ, duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp nhìn về phía chính mình... Ông nhất thời không nói nên lời..."Cha..." Đường Khả Hinh nhìn về phía cha, nước mắt lập tức chảy xuống, đau lòng buồn bã gọi.Đường Chí Long vẫn kinh ngạc như cũ nhìn về phía con gái, có lẽ cảm nhận được cái gì, nước mắt lập tức chảy xuống, đi đến chỗ con gái, vươn tay ra, muốn nắm tay của con gái, run rẩy gọi: "Khả Hinh...""Cha! !" Đường Khả Hinh thoáng cái nắm tay cha, cả hai cha và con gái đều nhìn đối phương, kích động ngồi xuống."Khả Hinh... Con..." Đường Chí Long kích động nhìn về phía khuôn mặt trang điểm của con gái, muốn nói nhưng lại nói không nên lời..."Cha..." Đường Khả Hinh có lẽ hiểu được cha đang nghĩ gì, yếu ớt rơi lệ nói: "Con gái cảm ơn cha, cha đã ở trong nhà tù qua nhiều năm như vậy còn là nhà tù ngoài thành nữa nhưng cha vẫn dốc lòng giáo dục, nhường nhịn con gái, so với những người cùng tuổi, thì con sáng suốt hơn họ một chút, dũng cảm hơn họ một chút. Thời gian trước, con cũng từng oán giận, cuộc sống của mình sao mà khổ, cô đơn như thế, thế nhưng cho tới hôm nay con mới hiểu được nỗi đau trong quá khứ mà cha phải chịu thực ra đó cũng là một loại hạnh phúc, chỉ cần cha quý trọng mỗi cơ hội từ nỗi đau khổ và khó khăn, cha càng tiến gần hơn với giấc mơ của cha. Cũng là cha chỉ bảo cho con, không nên oán hận, không nên căm hận, phải hiểu được sự bao dung và thương cảm, thế cho nên những gì con làm được trên đường đi về phía trước đều được bạn bè trợ giúp... Hôm qua, con vừa được nhận chức tổng quản lý rượu nho, hiện tại giống như trong mơ, nhưng nhớ lại những điều cha từng nói với con, con biết là giấc mộng nhưng nhất định phải có dũng khí và trí tuệ để đi về phía trước..."Đường Chí Long run rẩy rơi lệ, nhìn về phía con gái khổ sở, mặc dù rơi lệ, nhưng vẫn giữ bộ dáng khôn ngoan hiểu chuyện như cũ, nhất thời kích động vui sướng thiên ngôn vạn ngữ nghĩ ra cũng không nói hết được, mà bây giờ cái gì cũng không nói lên lời, chỉ là nắm chặt tay của con gái, rốt cuộc điều mà bản thân luôn đau lòng đến hôm nay đã có thể mỉm cười gật đầu rồi."Cha... Có phải con rất ích kỷ hay không?" Đường Khả Hinh nắm chặt tay loang lổ của cha, xoa từng ngón tay của cha, khóc nói: "Con không muốn cha chết... Con biết cha bây giờ rất đau khổ... Thế nhưng con không muốn cha gặp chuyện không may... Bởi vì cha ở trong lòng con, vẫn là cả bầu trời quý giá, bởi vì có cha, đã trải qua bao nhiêu khổ và đau, đều cảm thấy rất ấm áp, tinh thần của cha, tất cả tất cả, tựa như mưa xuân, nắng sớm, cho con dưỡng khí sống... Cha... Cám ơn cha..."Đường Chí Long nghe lời này, cố nén thân thể không thoải mái, hơi thở gấp gáp lên mấy phần, mới rơi lệ nắm chặt tay của con gái nói: "Cha sẽ không có việc gì, không cần lo lắng... Con có thể đi cho tới ngày hôm nay, tất cả đều dựa vào chính bản thân con, bởi vì con từ nhỏ chính là một người khôn ngoan hiểu chuyện, có tính kết giao với bạn bè, đối lại một loài hoa một loại cỏ, đều duy trì một phần tâm trí linh lung như vậy, cho nên mới có thể có kết quả như ngày hôm nay... Rất tốt...""Cha..." Đường Khả Hinh lại nắm chặt tay cha, che mặt đau lòng nói không nên lời.Đường Chí Long chậm chạp ngẩng đầu, nhìn về phía con gái, mang theo vài phần khẩn trương hỏi: "Con hôm nay mới nhậm chức tổng quản lý, hai vị chủ tịch có nói cho con cái gì hay không..."Đường Khả Hinh rơi lệ nói: "Họ và sư phụ dạy cho con bốn đức tính của cái bút..."Đường Chí Long nghe lời này, nội tâm ấm áp, nhẹ giọng nói: "Tứ đức, tiêm, đủ, viên, kiện..."Đường Khả Hinh tức khắc nhìn về phía cha, gật đầu.Đường Chí Long nghe lời này, an ủi gật đầu, cúi đầu nói: "Tiêm chỉ nhạy bén, làm người nhất định phải có nhuệ khí cùng phong thái, nhất là người trẻ tuổi, không thể trì độn không cầu tiến tới. Đủ chỉ công bằng, tính tình phải công bằng liêm chính chi tâm, muốn dùng ánh mắt bình đẳng, đối đãi chuyện thế gian, thuộc hạ mới dám thể hiện tài hoa trước mặt của con. Viên chỉ xử sự êm dịu dàn xếp, không cố chấp, không lợi dụng, vì viên chi cảnh giới cao nhất, của tổng giám đốc Trang, cái chữ viên được viết kỳ xinh đẹp. Kiện: Chỉ co giãn và thích nghi, không ngừng vươn lên và tiếp nhận các khó khăn. Con phải nhớ kỹ, triết lý nhân, huyết mạch tương liên, sinh mệnh nơi chốn, cũng đều có thể mang cho con sinh mệnh cảm ngộ triết lý. Hôm nay hai vị chủ tịch, có thể tặng cho con tứ đức của bút, có vẻ họ đối với con có sự chờ mong cực cao, con nhất định không được phụ sự kỳ vọng của họ đối với con. Chỉ là ở chuyện này, cha còn có một câu muốn nói với con...""Cái gì ạ?" Đường Khả Hinh phấn khởi nhìn về phía cha.Đường Chí Long nhìn sâu về phía con gái nói: "Sự trải nghiệm của con còn hạn hẹp, hai vị chủ tịch cho con vị trí cao như vậy, một là vì muốn bồi dưỡng, hai là muốn con trải nghiệm. Lúc này, con sẽ phát hiện, người trung thực bên cạnh càng ngày càng ít, người tiếp cận con đều có mục đích càng ngày càng nhiều. Con nhất định phải nhớ kỹ, nhân sinh ngắn ngủi có mấy chục năm, có uy phong cùng quyền lực, đây là do con cố gắng, ông trời ban tặng, người mà trầm mê trong quyền lực cuối cùng sẽ bị quyền lực hại khổ chính mình. Cuộc đời trói buộc, rất đáng thương, người đời trói buộc, không thể yêu. Cho nên, con phải tìm được người có cùng lý tưởng, tin tưởng vào họ, nghe theo tiếng lòng của trái tim, tinh thần lạc quan, cất bước đi về phía trước."Đường Khả Hinh kích động nhìn về phía cha, rơi lệ gật gật đầu, lại vì nghe thấy những lời nói này, mang theo vài phần nghi ngờ nói: "Cha, con gái có câu này, không biết có nên hỏi cha hay không?""Con nói đi..." Đường Chí Long nhìn về phía con gái, mỉm cười nói.Đường Khả Hinh hai tròng mắt lóe ra tia sáng nhìn về phía cha, kìm lòng không được nói: "Con nghe nói lúc cha bỏ việc ở ở Hoàn Cầu, là bởi vì có nguyên nhân bất đắc dĩ, cha có ủy khuất gì sao? Mà nếu quả thật cha có ủy khuất, vì sao còn ở lại cái chỗ này, có nhiều người trợ giúp cha mà?""... ..." Đường Chí Long trầm mặc nhìn về phía con gái.Đường Khả Hinh cũng nóng lòng nhìn về phía cha."Khả Hinh..." Đường Chí Long đau lòng nhìn về phía con gái, yếu ớt nói: "Cha ở cái chỗ này, cũng không có hồi ức không tốt... Càng không có ủy khuất...""Nhưng..." Đường Khả Hinh kìm nén lời nói ở trong lòng, vừa mới muốn thốt ra, lại nhìn thấy cha tuổi đã già, gương mặt nhiều nếp nhăn, còn có đôi mắt già nua, sinh mệnh yếu ớt, dường như muốn tùy lúc mà biến mất, cô có lời muốn nói, nhưng lại không nói, chỉ là rơi lệ, kiềm chế một lúc, mới nhìn cha nói tiếp: "Sáng nay con gái nói chuyện với chủ tịch Trang, ông ấy nói với con, đã là người thành công, đều không nên bị ảnh hưởng bởi những người xung quanh ta, ông ấy nói con sẽ không cô độc, mặc kệ tương lai phát sinh bất cứ chuyện gì, luôn có những người lãnh đạo, đằng sau trợ giúp cho con, chỉ cần con dũng cảm không sợ, có tinh thần nghề nghiệp cao, con trong tương lai nhất định sẽ phát triển hơn... Hoàn Cầu là nơi như thế, mê người ở chỗ, có tinh thần hợp tác hoàn hảo, luôn tìm kiếm, trao cơ hội cho mọi người có giấc mơ, quyết tâm... Có phải cha bị các thế lực trong tập đoàn đâu đá nhau mà hại đến cha không?"Đường Chí Long trầm mặc nhìn về phía con gái, hai tròng mắt già nua lại tràn đầy lệ."Cha!" Đường Khả Hinh đau lòng nhìn về phía cha, rơi lệ nói: "Con không biết trong quá khứ rốt cuộc cha gặp phải chuyện gì, thế nhưng con gái gần đây thực sự xảy ra rất nhiều chuyện, có một số việc, xin cha tha thứ cho con không có cách nào nói cho cha được, thế nhưng những lời nói hôm nay cha nói, con gái nhất định sẽ ghi nhớ, vì Hoàn Cầu nỗ lực làm việc... Vì cái tập đoàn vĩ đại này, cũng vì chính con...nỗ lực hết sức... Bởi vì ở đó có tinh thần và tín ngưỡng của cha..."Đường Chí Long nghe lời của con gái, kìm lòng không được lại tràn đầy lệ, nặng nề vỗ vỗ tay con gái, gật gật đầu."Cha..." Đường Khả Hinh lại rơi lệ nhìn về phía cha, thật tình nói: "Có đôi khi, sinh mệnh có một chút duyên phận đáng quý, thực sự rất kỳ diệu, giả dụ như con và tập đoàn Hoàn Cầu, mỗi người đều có duyên phận riêng, dường như tất cả đều là đã được định trước. Thế nhưng con lại hiểu rõ, để thực hiện được mục tiêu đã định trước, nhất định có rất nhiều lo lắng, đấu trang nhiều mới được như hôm nay. Con gái từ hôm nay trở đi, muốn sống cuộc sống của mình, mang theo tình cảm của cha, theo đuổi ước mơ của mình. Xin hãy tha thứ cho con muốn tìm ra chân tướng.... Con vì hạnh phúc chung, vì hạnh phúc của mình, nhất định sẽ nỗ lực...Trong quá trình này, mong cha hãy chăm sóc tốt chính mình..."Đường Chí Long hơi có vẻ nghi hoặc khiếp sợ nhìn về phía con gái, trong lòng chấn động mạnh một cái, tức khắc hỏi: "Khả Hinh... Trí nhớ của con...""Con vẫn chưa nhớ được chuyện quá khứ, cũng không biết quá khứ xảy ra chuyện gì..." Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn về phía cha, nghẹn ngào nói: "Trong mắt của con, chỉ có tương lai... Cha, cho con một cơ hội, cho con một chút thời gian, vì con hãy nỗ lực chăm sóc tốt cho bản thân mình... mong cha chờ con... Cho con một chút thời gian, được không?"Cô bé này, cầu xin cha, đau lòng mà buồn bã rơi lệ.Đường Chí Long kinh ngạc mà đau lòng nhìn về phía bộ dạng này của con gái, kìm lòng không được vươn tay, run rẩy khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô...Đường Khả Hinh không nói nữa, chỉ là nắm nhẹ tay chai sạn của cha, nước mắt chảy xuống, lại mang theo nội tâm khát vọng, nói không lên lời-
Thể loại
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Cung Đấu
- Đam Mỹ
- Dị Giới
- Dị Năng
- Điền Văn
- Đô Thị
- Đoản Văn
- Đông Phương
- Gia Đấu
- Hài Hước
- Hệ Thống
- Huyền Huyễn
- Khác
- Khoa Huyễn
- Kiếm Hiệp
- Lịch Sử
- Light Novel
- Linh Dị
- Mạt Thế
- Ngôn Tình
- Ngược
- Nữ Cường
- Nữ Phụ
- Phương Tây
- Quân Sự
- Quan Trường
- Sắc
- Sủng
- Thám Hiểm
- Tiên Hiệp
- Trinh Thám
- Trọng Sinh
- Truyện Teen
- Việt Nam
- Võng Du
- Xuyên Không
- Xuyên Nhanh
- Dã sử
- Truyện HOT
- Truyện mới
- Truyện hoàn thành
- Blog Truyện