Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Chương 466: Bốn cầm thú


Nhà hát kịch!

Vỡ kịch "Lương Chúc" lại biểu diễn một lần nữa, vô số cô gái mặc váy dài trắng, múa vũ khúc "Hóa bướm" tuyệt đẹp, phất tay áo thật dài trắng như tuyết, lại xoay tròn 360 độ, hướng phía trước, gian nan tiến lên. . . . . .

Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, nghiêng mặt lắng nghe Cố Di ở bên cạnh nói lên cảm nhận vỡ kịch trên sân khấu, anh khẽ mỉm cười, lại nghiêng người ở bên tai của cô, không biết nói câu gì.

Cố Di thật dịu dàng nở nụ cười, vươn tay, đánh mạnh bờ vai của anh một cái.

Trên sân khấu, rốt cuộc nữ chính xuất hiện, đứng ở trong đám mây, thân thể chậm rãi bay lên, tay áo vung trên không trung, đôi chân dài vươn ra phía sau, bày hình mặt trăng rằm, mỉm cười nhìn đám mây ở dưới phồn hoa rực rỡ.

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Cố Di vừa thưởng thức vũ điệu tuyệt mỹ, vừa nghiêng người sang Trang Hạo Nhiên, nói khẽ: "Hôm nay, vốn muốn hẹn Như Mạt tiểu thư cùng đi, nhưng bởi vì thân thể cô ấy mới vừa vặn bình phục, tôi cũng đành chịu."

Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, không lên tiếng.

Cố Di nhìn vẻ mặt anh, liền hừ một tiếng, cười khẽ nói: "Lúc ấy muốn lặng lẽ dẫn cô ấy đi, thật may là anh không có! Nếu tôi biết rồi, không thể không bóp chết anh, chỉ là, trong khoảng thời gian này, thật xảy ra rất nhiều chuyện, hôn nhân của cô ấy và Thị Trưởng đã kết thúc, lại may mắn cùng Tổng Giám đốc Tưởng ở chung một chỗ, cô ấy thật sự rất hạnh phúc, rất hạnh phúc. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên giống như rất chăm chú xem kịch ở trên sân khấu.

Cố Di nhìn anh như vậy, liền làm nũng đưa ra quả đấm nhỏ, đánh mạnh trên lồng ngực của anh.

Trang Hạo Nhiên nhịn cười không được, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, bóp một cái.

"Tại sao không nói lời nào?" Cái miệng của Cố Di và Tử Hiền gần như giống nhau, một phút cũng không thể ngừng.

"Tôi nói, bây giờ không phải đang xem kịch trên sân khấu sao?" Trang Hạo Nhiên quay đầu, bất đắc dĩ nhìn Cố Di, cười nói: "Từ ngày trước cô đã ầm ĩ với tôi tới buổi chiều hôm nay, tôi thật vất vả sắp xếp thời gian đến xem biểu diễn kịch với cô, từ lúc mở màn đến bây giờ, cô vẫn không ngừng nói chuyện với tôi, tôi nên như thế nào? Tôi nên xem hay không?"

"Tôi hẹn anh ra ngoài, chính là vì nói chuyện với anh!" Cố Di nói thẳng thắn.

Trang Hạo Nhiên lập tức bất đắc dĩ nhìn cô, nói: "Cố tiểu thư, cô ngàn vạn đừng trở nên giống Tử Hiền cô cũng không thích hợp với tôi."

". . . . . . . . . ." Cố Di đột nhiên hơi dịu dàng, nở nụ cười nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên không muốn để ý tới cô, chăm chú xem kịch trên sân khấu, đúng lúc này, nhìn thấy đằng trước, có một bóng dáng rất quen thuộc, bóng lưng hấp dẫn lạnh lùng, còn có mái tóc dài quyến rũ, anh cau mày sững sờ, lại nghiêng người, nhìn tới trước. . . . . .

Có người rớt đồ.

Tinh Xuyên tỏ vẻ lễ phép, quay mặt sang, nhìn người kia, khẽ mỉm cười.

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên sáng lên, nhìn thấy Tinh Xuyên, cả người lập tức hưng phấn, đúng lúc này, liếc nhìn thấy Cố Di đang chăm chú xem kịch trên sân khấu, anh lập tức lén lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gửi một tin nhắn! !

Bên trong quán bar!

Âm nhạc mê người.

Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai, hai cầm thú đang cùng một đôi minh tinh vui cười trò chuyện, lúc này tin nhắn điện thoại di động vang lên.

Tô Lạc Hoành nói một câu sor¬ry, liền mở điện thoại di động ra vừa nhìn, thấy Trang Hạo Nhiên gởi nhắn tin nói: hết sức khẩn cấp! Nhanh chóng cứu giá!

"Shit. . . . . ." Tô Lạc Hoành đau khổ, lập tức kêu lên.

"Ai vậy?" Lâm Sở Nhai nâng một ly Whisky, vừa uống vừa quay đầu, nhìn Tô Lạc Hoành, cười hỏi.

"Anh xem ông chủ của anh đi! ! Anh ấy lại tới!" Tô Lạc Hoành tức giận đưa điện thoại di động, nện ở trước mặt của anh, nói.

Lâm Sở Nhai nghiêng người tới trước vừa nhìn, liền khổ não, hét lên: "Thật muốn đánh anh ấy! ! Tào Anh Kiệt cũng thế, anh ấy cũng thế !"

Nhưng hai người bọn họ rất nhanh chóng đứng dậy, nhìn hai minh tinh, xin lỗi nói: "Xin lỗi, bảo bối, bây giờ chúng tôi có chuyện đi ra ngoài! Mọi người từ từ chơi, nơi này chúng tôi tính tiền!".

"Em không muốn . . . . . ." Hai minh tinh tức giận nói xong, một người còn chưa từ bỏ ý định, chu mỏ nói: "Hôm nay người ta mới vừa tròn mười tám tuổi!"

"A, bảo bối! Thật xin lỗi!" Tô Lạc Hoành lập tức cúi người xuống, đưa hai tay ra, nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: "Lần sau anh bồi thường cho các em."

Bọn họ vừa nói xong, lập tức chạy đi khỏi.

Nhà hát kịch.

Trên sân khấu, Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài đã gặp nhau, cùng nhau phất tay áo lụa, nhìn nhau, xoay tròn, xung quanh vô số bươm bướm bồng bềnh bay đến, khói mù ở nơi này, tạo hiệu ứng giả tưởng, bay bay ở giữa hai người. . . . . .

"Nếu như tôi có thể ở bên anh, tôi tình nguyện làm Chúc Anh Đài. . . . . ." Cố Di nhìn đôi nam nữ si tình trên khán đài, mỉm cười nói.

"Tôi mới không muốn làm Lương Sơn Bá, tôi muốn sống thật tốt." Trang Hạo Nhiên cười nói.

Cố Di lập tức trừng anh.

Lúc này, điện thoại di động chấn động.

Trang Hạo Nhiên khe khẽ nghe điện thoại: "Alô? Có chuyện nghiêm trọng sao? Được, tôi lập tức trở lại! Mọi người mau tới đây cùng Cố Di xem biểu diễn! Tốt!"

Cố Di nghe xong lời này, lập tức da đầu tê dại, chỉ vào anh, tức giận nói: "Anh đừng nói với tôi, anh lại có việc gấp, sau đó để cho hai cầm thú đi theo tôi? Tôi cảnh cáo anh, Trang Hạo Nhiên! Nếu như anh còn dám gạt tôi, tôi sẽ bỏ thuốc mê ở trong rượu của anh, sau đó sẽ xảy ra quan hệ với anh, sau đó mang thai con của anh tuyên bố với mọi người, tôi là vợ của anh!"

Trang Hạo Nhiên khiếp sợ trợn to hai mắt nhìn cô.

Người xung quanh nghe cô nói này lời nói, rối rít kinh ngạc nhìn cô.

"Cô gái phải dè dặt một chút !" Trang Hạo Nhiên hoảng sợ, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, hạ thấp giọng, nói: "Tôi thật sự có chuyện. Cô xem, bọn họ cũng tiến vào. . . . . ."

Cố Di lập tức quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành đi vào nhà hát kịch, cô tức giận cắn răng.

"Cô từ từ xem, tôi đi trước!" Trang Hạo Nhiên lập tức đứng lên, soạt một tiếng, lập tức lách mình đi khỏi.

"Trang Hạo Nhiên!" Cố Di cắn răng nghiến lợi nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên cảm thấy kích động đi ra khỏi chỗ ngồi khách quý, đi về phía bọn Tô Lạc Hoành, nói nhanh: "Tôi mới vừa nhìn thấy Tinh Xuyên rồi, mọi người mau giúp tôi ngăn cô ấy, tôi muốn nói chuyện với Tinh Xuyên."

Lâm Sở Nhai bất đắc dĩ nhìn anh nói: "Anh đừng làm ra vẻ Bát A Ca! Vừa nhìn thấy Tinh Xuyên, IQ của anh giảm thấp! Tại sao anh có tâm tư cùng cô ấy đến xem kịch, lại muốn tán tỉnh Tinh Xuyên, anh không đi thăm Tiểu Đường? Cô ấy đã giam mình bốn tháng rồi, hôm nay Nhã Tuệ đi gặp cô ấy, cô ấy vẫn không chịu gặp người, Nhã Tuệ trở lại chỗ của tôi, khóc bù lu bù loa, tôi không chịu nổi! !"

Trang Hạo Nhiên lập tức cau mày tức giận nói: "Các người nói với tôi chuyện này cũng vô dụng, tôi cũng đã từng muốn gặp cô ấy, nhưng cô ấy không muốn gặp tôi, cô ấy muốn giam mình lại, thì để cho cô ấy giam, liên quan gì tới tôi hả? Đây là vấn đề của cô ấy! Thật vất vả sống, khuôn mặt thật vất vả khôi phục, cô ấy cứ như vậy! Khiến Nhã Tuệ cũng mặc kệ cô ấy ! Tôi vừa nhắc tới cô ấy, tôi đã phiền lòng!"

"Đây là lời thật của anh sao! !" Tô Lạc Hoành chỉ vào anh, tức nói: "Nếu như sau này, anh còn dám nhắc tới cô ấy, tôi với anh không xong!"

"Đi!" Trang Hạo Nhiên lập tức nói: "Nhanh đi qua, giúp tôi trông chừng Cố Di!"

Hai người Lâm Sở Nhai không có cách nào, chỉ đành phải thật cẩn thận đi tới.

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi ra kịch trường, ngăn ở lối ra vào bữa tiệc khách quý, biết một chút nữa Tinh Xuyên sẽ phải đi ra ngoài từ nơi này, anh cảm thấy vui vẻ và hưng phấn đứng một bên, ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn bầu trời trong vắt, ánh sao nhấp nháy, sắc mặt hơi thu lại, nhớ tới khu rừng nhỏ ngoài thành, nơi đó có biệt thự nhỏ nóc màu đỏ. . . . . . lại nhớ tới Lâm Sở Nhai mới vừa nói: Cô ấy đã giam mình bốn tháng rồi, hôm nay Nhã Tuệ đi gặp cô ấy, cô ấy vẫn không chịu gặp người, Nhã Tuệ trở lại chỗ của tôi, khóc bù lu bù loa, tôi không chịu nổi. . . . . .

Anh tựa vào trên tường, ôm vai, lại nhớ tới lúc ấy Tô Thụy Kỳ ra tay phẫu thuật xong cho Đường Khả Hinh, chuyển qua biệt thự nghỉ ngơi, sau đó dùng đặc công xuất ngũ làm bảo vệ trông chừng, chính là vì phòng ngừa người khác quấy rầy và hãm hại, và để cho cô một mình ở hoàn cảnh thanh tịnh, bởi vì cô phẫu thuật mới có mấy tháng, thân thể vẫn hơi suy yếu, không chịu được đả kích quá lớn và tâm tình dao động, hoặc sự kiện quá mức nghiêm trọng, trừ khi Đường Khả Hinh tự nguyện, cho dù là ai cũng không gặp được!

Thời gian từng giờ trôi qua.

Rốt cuộc trên sân khấu đã biểu diễn xong, bọn Lâm Sở Nhai cùng với Cố Di tức giận đùng đùng đi ra, muốn tìm Trang Hạo Nhiên núp ở một bên, nhưng cái tên kia, anh có lý do trốn vào góc không gặp người, bọn họ lập tức sợ hãi kêu: người đâu rồi?

Bóng đêm rất sâu.

Mùa xuân cũng rất lạnh lẽo.

Huống chi, rừng cây này còn tọa lạc trên một ngọn núi nào đó, một trận gió lạnh lẽo quét đến.

Rừng cây ước chừng 10.000 km vuông, thuộc đất riêng của Tô Linh tiểu thư, cũng là vùng đất tương lai cô có thể sẽ dùng để xây dựng tất cả biệt thự tư nhân, bởi vì đây là nơi của cháu gái Thủ tướng, cho nên vùng đất này, cũng chẳng có bao nhiêu người dám tới. 

Hai người đặc cảnh, tượng trưng cho thân phận quốc gia đứng ở bên hàng rào, nghiêm túc nhìn tới trước.

Có một tiếng động nho nhỏ theo tiếng gió lớn thổi tới.

Hai người đặc cảnh cũng không nhúc nhích, tiếp tục đứng nghiêm.

Ở đầu hàng rào rừng cây thật xa, có một cái thang nho nhỏ, nhẹ nhàng gác ở bên ngoài tường rào.

Trang Hạo Nhiên thở một hơi, nghiên cứu cả một buổi tối, biết lúc này, bên trong vệ sĩ mới vừa đổi ca trực, vừa đúng có thể trèo vào, anh không ngừng thở ra khí lạnh, vừa mắng thời tiết quỷ quái, vừa leo lên cái thang, mới vừa muốn trèo vào bên trong đi. . . . . . Không ngờ chân bị người nắm chặt ! !

Anh hoảng sợ đến đổ mồ hôi lạnh toàn thân, xoay người, nhìn thấy Tô Lạc Hoành, Lâm Sở Nhai và Lãnh Mặc Hàn đều tới, anh lập tức tức giận nói: "Các người muốn hù chết lão tử hả?"

Vẻ mặt Tô Lạc Hoành rất hả hê, nhìn Trang Hạo Nhiên tức giận nói: "Không phải anh nói không để ý đến cô ấy sao? Không phải anh nói, nhắc tới cô ấy liền phiền sao? Anh tới nơi này làm gì? Anh xuống cho tôi ! !"

"Tôi . . . . . Tôi . . . . ." Trang Hạo Nhiên có chút lúng túng, nhưng khí thế vẫn hung hăng nhìn bọn họ, cắn răng nghiến lợi nói: "Chuyện của lão tử, các người đừng động tới! Tôi thích nói thế nào, liên quan gì đến các người? Đừng kéo tôi, thời gian sắp đến! !"

"Không được! ! Tôi tức giận! Mẹ kiếp, khắp thiên hạ, chỉ có một mình anh thoải mái! !" Tô Lạc Hoành vẫn muốn kéo anh xuống.

"Con mẹ nó, cậu muốn cút ra khỏi Hoàn Á đúng không?" Trang Hạo Nhiên quay đầu, liều mạng nhìn anh!

"Đúng vậy! ! Tôi đang muốn cút ra ngoài! Tôi đang tức giận!" Tô Lạc Hoành vẫn muốn kéo chân anh lại! !

"Được rồi, được rồi! Đừng tranh cãi nữa! Bây giờ không phải là lúc nội đánh nhau, tên đê tiện này đã tới, cho anh ấy vào đi!" Lâm Sở Nhai nói xong, đẩy tay Tô Lạc Hoành ra, nhìn Trang Hạo Nhiên nói khẽ: "Anh đi vào trước, chúng tôi sẽ vào sau."

Trang Hạo Nhiên mới vừa muốn mò tường đi vào, nghe được Lâm Sở Nhai nói anh như vậy, anh lập tức quay đầu, chợt nhíu mày lông, phách lối bá đạo nói: "Lão tử vào phòng của Khả Hinh, cậu dựa vào cái gì mà tới sau! ! Cầm thú các người, đừng cho rằng tôi không biết, mặt của cô ấy khôi phục, nửa người dưới của các người vui mừng ! !"

"Ôi chao, anh ! !" Lâm Sở Nhai nghe xong lời này, tức giận kéo chân anh một cái, anh ah một tiếng, cả người ngã trên cỏ! !

"Người nào?" Đặc cảnh được huấn luyện cấp bậc cao nhất quốc gia sau đó thống lãnh vệ sĩ, lập tức rút súng ra, bằng tốc độ nhanh nhất, giống như khỉ, mãnh liệt phóng qua tường, bật đèn cường quang, súng lục lên đạn, nhắm ngay bốn cầm thú trên đất, muốn bắn . . . . . . . . . .

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Chương 466: Bốn cầm thú