Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Chương 187: Cùng nắm


Sáng sớm!

Ánh mặt trời khúc xạ vô cùng mãnh liệt! !

Bầu trời trong xanh, vạn dặm không có bóng mây, trên không trung thỉnh thoảng có máy bay bay qua, sức gió lớn, thậm chí có làm cho cây đa lay động!

Đồng hồ báo thức vang lên in ỏi !

Đường Khả Hinh ngã xuống giường, ngủ thật say, không quan tâm!

Nhã Tuệ đã đánh răng xong, đi ra liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức, 8 giờ 15 phút, cô đột nhiên tỉnh hẳn nhìn về phía Khả Hinh kêu to: "Khả Hinh! ! Hoàn Cầu mấy giờ làm việc?".

Đường Khả Hinh cầm gối đầu, che đầu của mình, giọng nói khàn khàn truyền đến: "Chín giờ. . . . . . sao vậy?"

Nhã Tuệ gấp gáp nói: "Ôi chao, tôi quên mất chín giờ cô đi làm! ! Bây giờ đã 8 giờ 15 phút! Cô không dậy sẽ phải tới trễ! !"

Lúc này Đường Khả Hinh đầu tóc rối bời, ánh mắt rời rạc từ trên giường nhảy dựng lên, liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức đã 8 giờ 16 phút, cô hét lên một tiếng ah, phát điên nhảy xuống giường, lúc phóng tới phòng tắm, mới nói: "Tối hôm qua uống quá nhiều!"

Nhã Tuệ cũng vội thay quần áo, cô đi làm 9 giờ 30 phút, còn nhiều thời gian nhưng vẫn muốn đi làm cùng bạn thân, cô vừa mặc áo lót, giật áo sơ mi màu vàng xuống mặc vào, cài cúc áo nói: "Chúng ta phải mua một chiếc xe chạy! Như vậy mỗi ngày không cần chen lên xe buýt nữa !"

Đầu kia Phòng tắm truyền đến âm thanh rào rào.

Đường Khả Hinh nhanh chóng đi ra khỏi phòng tắm, vội cởi áo khoác của mình ném lên giường, cởi áo ngủ xuống, nhanh chóng mặc đồng phục vào!

"Tối hôm qua uống quá nhiều còn có thể tinh thần như vậy! Thật là kỳ tích a!" Nhã Tuệ cười thuận tiện trêu chọc cô!

Khả Hinh không lên tiếng, nhanh chóng cài cúc áo, sau đó đứng ở trước kính toàn thân, nhìn mình đã chỉnh tề rồi, ngay lập tức đi vào phòng bếp, quỳ xuống sàn, cầm giỏ rượu lên, đem chai rượu đỏ đã uống thả vào trong giỏ, sau đó ôm lấy tài liệu, nhét vào trong túi xách của mình, cắn răng ôm giỏ rượu nói: "Được rồi! Đi thôi!"

Nhã Tuệ cũng vội nhắc túi xách, vọt ra cửa phòng, ngay cả bữa ăn sáng cũng không ăn, chạy về phía xe buýt, vừa lúc nhìn thấy một chiếc xe buýt chạy về phía khách sạn, đang chậm rãi rời trạm, hai người bọn họ kêu to một tiếng, lập tức dùng hết sức lực mang giày cao gót, phát điên đi đuổi theo phía trước, vừa đuổi theo vừa kêu to: "Chú tài xế! ! Đợi một chút...! !"

Tài xế tay nắm tay lái, cũng nhìn thấy Khả Hinh và Nhã Tuệ trong kính chiếu hậu, nở nụ cười, cho xe ngừng lại mở cửa xe!

Khả Hinh và Nhã Tuệ Khí thở gấp thở gấp lên xe!

Tài xế nhìn về phía bọn họ cười nói: "Tại sao lần nào cũng đuổi theo xe như vậy! Mau tìm chỗ ngồi!"

"Cám ơn. . . . . ." Đường Khả Hinh thở hổn hển nói cám ơn, sau đó cùng Nhã Tuệ tìm chỗ ngồi phía trước, ngồi chung xuống, nuốt một ngụm nước bọt.

Xe buýt nhanh chóng chạy đi! !

Đường Khả Hinh hết sức hết sốt ruột nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã tám giờ ba mươi phút rồi, cô gấp gáp nói: "Trời ạ? Làm thế nào đây? Ngày thứ nhất đã đi làm trễ rồi?"

"Sẽ không, sẽ không! ! Bình thường chúng ta ngồi 25 phút đã đến khách sạn! !" Nhã Tuệ vội vàng an ủi bạn thân.

Điện thoại di động vang lên.

Nhã Tuệ tò mò cầm điện thoại di động lên, thấy số điện thoại của khách sạn, ngay lập tức nhận, đáp lời: "Alô?"

"Tìm Đường Khả Hinh!" Giọng nói rất nghiêm túc lịch sự của một cô gái!

Nhã Tuệ có chút lo lắng đưa điện thoại cho Khả Hinh nói: "À. . . . . . Tìm cô"

Khả Hinh ngạc nhiên nhìn bạn thân nói: "Tìm tôi? Gọi điện thoại cho cô, tìm tôi?"

"Đúng vậy! Điện thoại của khách sạn!" Nhã Tuệ liếc nhìn cô nói.

Trong lòng của Khả Hinh không khỏi căng thẳng, đầu ngón tay có chút run run nhận lấy điện thoại, alô một tiếng.

"Đường Khả Hinh!" Giọng nói nghiêm túc lịch sự của Tiêu Đồng truyền đến: "Chín giờ 15 phút tối hôm qua tôi gởi tin nhắn cho cô, nói thành lập trụ sở mới của công ty Hoàn Cầu, hôm nay nhất định phải trình diện trước 30 phút, tại sao bây giờ cô còn chưa đến công ty?"

Trong lòng Khả Hinh chợt lạnh, vội vàng nói: "Xin lỗi, xin lỗi, . . . . . Điện thoại di động của tôi không có ở trên người tôi . . . . . Cho nên tôi không xem được tin nhắn!"

Tiêu Đồng trầm ngâm trong chốc lát, mới nói: "Sau này mang điện thoại di động đi! ! Bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể có nhiệm vụ! Tôi cho cô mười lăm phút phải có mặt!"

Điện thoại di động tắt máy!

Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt kêu to: "Dừng xe! !"

Xe buýt thắng gấp ở ven đường, Đường Khả Hinh thở hổn hển ôm giỏ rượu đỏ, chạy như bay xuống xe, theo dọc đường nhìn thấy có xe tắc xi chạy qua, bên trong có người, cô nổi điên xông tới, cản lại trước mặt! !

Tắc xi thắng gấp, tài xế đưa đầu ra ngoài mắng to: "Cô không cần mạng hả! !"

Đường Khả Hinh nóng đến cả người đầy mồ hôi nhảy vào trong tắc xi, nhìn tài xế năn nỉ nói: "Xin lỗi, tôi có chuyện gấp, nếu thuận đường làm ơn chở tôi một đoạn! Tôi đi Khách sạn Á Châu!"

"Tôi có khách ở Phía sau! !" Tài xế tức giận nói.

"Để cho cô ấy cùng đi, chúng tôi thuận đường!" Phía sau là một cô gái còn trẻ tuổi.

Tài xế nhìn Khả Hinh cũng thật sự gấp gáp, đành phải đánh tay lái, cho xe chạy thẳng tới phía trước, Nhã Tuệ mới vừa xuống xe đã nhìn thấy tắc xi đã lái đi, cô dậm chân gọi: "Con bé chết tiệt kia! Chuyện gì gấp như vậy chứ?"

Tắc xi vọt đi, nhanh chóng chạy qua Đường lớn Tân Hải, thắng gấp ở trước cửa khách sạn Á Châu! !

Ầm . . . . . .. . . . . . một tiếng, rung trời chuyển đất! !

Đường Khả Hinh ôm giỏ rượu giật mình, trợn mắt há mồm đứng ở cách đó không xa, thấy khách sạn đang bắt đầu chào đón khách mời danh dự, ba khẩu pháo tượng trưng bắn về phía bên kia bờ biển, người chỉ huy vung thanh kiếm dài, quát lớn một tiếng! !

Tam người bắn pháo mặc đồng phục màu trắng, kéo mạnh! !

"Ầm . . . . . . " Bộ áo lễ phục bùng một tiếng, xông thẳng lên bầu trời, rất nhiều giấy bảy màu, tung bay trên không trung, rơi tán loạn!

Tiếng vỗ tay vang lên cuồng nhiệt!

Khả Hinh căng thẳng nhìn về phía trước cửa Khách sạn Á Châu, thấy trên thảm đỏ thật dài có rất nhiều ký giả trong và ngoài nước, rối rít xông tới cửa, lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Á Châu và Tập đoàn Hoàn Cầu đang vỗ tay cuồng nhiệt, rất nhiều nhân viên bảo vệ nghiêm túc phân chia ở khắp thảm đỏ bảo vệ chặt chẽ, Đội trưởng Đội bảo vệ dẫn nhân viên cấp dưới đến nơi quan sát hiện trường, hôm nay nhân viên lễ tân, mặc sườn xám màu trắng, tay nâng khay màu vàng, trên khay đặt từng bó hoa cầu tươi thắm đỏ thẫm chói mắt! !

Tiêu Đồng dẫn một đám thư ký Hoàn Cầu và trợ lý quan trọng đứng ở trước đại sảnh khách sạn, nghiêm túc xử lý tất cả sự vụ, nhìn đồng hồ trên cổ tay, đúng tám giờ 50 phút! Liền nói với nhân viên bảo vệ đứng ở một bên: Tổng Giám đốc chuẩn bị đi ra! !

Đám nhân viên bảo vệ lập tức phân ra các nơi, đè bộ đàm truyền tiếp mệnh lệnh!

Đông Anh cũng bước nhanh đi ra trao đổi tình hình với Tiêu Đồng, Tiêu Đồng gật đầu, mới xoay người đã thấy Đường Khả Hinh đang đứng ở nơi xa xa, cô nghiêm túc nhìn về phía Khả Hinh, nói: "Còn đứng ở nơi đó làm gì? Sắp bắt đầu cắt băng khánh thành rồi! !"

"Vâng!" Đường Khả Hinh gấp rút ôm giỏ rượu mới vừa muốn đi qua, Thái Hiền lập tức tiến lên, ôm giỏ rượu của cô, đưa cho trợ lý, nói: "Nhanh lên! !"

"Vâng!" Đường Khả Hinh không khỏi căng thẳng đi theo Thái Hiền đi tới bên cạnh Tiêu Đồng, mới vừa đứng vững ở trên thảm đỏ, cũng đã nhìn thấy ở bên đường khách sạn, các nhân viên ưu tú của Tập đoàn Hoàn Cầu đến từ các quốc gia trên thế giới đi ra, bọn họ mặc đồng phục màu đen, vẻ mặt nghiêm túc chậm rãi đi tới, đứng trước cửa khách sạn, vẻ mặt giống như sắp tuyên thệ, 600 người, xếp thành 12 hàng, trật tự!

Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống khắp nơi! !

Đá cẩm thạch màu trắng, phản chiếu ánh sáng mạnh mẽ nóng rực! !

Đại sảnh khách sạn lúc đầu còn náo nhiệt, bầu không khí dần dần trở nên tĩnh lặng!

Ký giả vẫn không ngừng xông lên tại cửa, bởi vì nghe nói Tổng Giám đốc Trang của Tập đoàn Hoàn Cầu có hi vọng trở về nước đóng trụ sở, cùng Tập đoàn Á Châu triển khai dự án khách sạn dưới nước, tin tức vẫn chỉ là tin đồn, chưa được xác nhận, đêm qua nhân cuộc tranh tài đua ngựa, rốt cuộc Hoàn Cầu đã công bố với toàn thế giới, hôm nay Tổng Giám đốc Trang chính thức vào Khách sạn Á Châu, thành lập văn phòng Tổng Công ty quốc tế mới nhất! !

Đêm qua tin tức mới vừa truyền ra, hôm nay giá cổ phiếu của Tập đoàn Á Châu lao dốc một lần nữa! !

Đây là kích thứ nhất cho Tưởng Thiên Lỗi!

Đông Anh và Tiêu Đồng đứng ở một bên, nhìn đối phương một cái, biết vòng chiến tranh sắp bắt đầu!

Đường Khả Hinh lại bị cảnh tượng rầm rộ trước mắt hoảng sợ đến choáng váng, cô căng thẳng nhìn lãnh đạo cấp cao xung quanh, còn có đội ngũ ưu tú của Hoàn Cầu đứng không nhúc nhích ở phía trước giống như quân đội, nghe nói bọn họ đều là nhân viên đắc lực nhất mà Trang Hạo Nhiên ngàn dặm mới tìm được, đội ngũ được nhà họ Trang tin tưởng, vì Trang Hạo Nhiên hứng chịu khó khăn vất vả, nhìn thấy vẻ mặt bọn họ nghiêm túc và trung thành, cô không khỏi nghĩ tới ánh đầy mắt sắc bén của Trang Hạo Nhiên, cô thật sự không hiểu anh nhưng cảm thấy trong người anh ẩn chứa một nguồn năng lượng khổng lồ, vào lúc cần thiết, có thể hô mưa gọi gió, gào thét rống giận!

"Hai vị Tổng Giám đốc đến!" Có tiếng người hoan hô! !

Bên trong truyền đến một loạt tiếng bước chân nghiêm túc, rất có tiết tấu! !

Mọi người cùng nhìn về phía đại sảnh khách sạn, quả nhiên nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi hôm nay mặc đồng phục màu đen, áo sơ mi màu đen, cà vạt màu bạc, phong cách người thống trị, nghiêm nghị đi ra!

Bên cạnh Trang Hạo Nhiên mặc âu phục màu trắng, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài nơ hình bươm bướm được chế tạo ở Paris, vẻ mặt tươi cười, hai tròng mắt sắc bén, không lộ ra oai nghiêm nhưng giống như một ông vua tản bộ!

Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt!

Đường Khả Hinh cũng ngây ngốc vỗ tay, nhìn Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên, hai người đàn ông có thể làm rung chuyển thế giới cùng đi về phía băng khánh thành, ngẩng mặt lên nhìn đội ngũ ưu tú của Hoàn Cầu ở trước mặt sắp tuyên thệ để triển khai dự án 100 tỉ đô khách sạn dưới nước của Tập đoàn Hoàn Cầu và Tập đoàn Á Châu! !

Lâm Sở Nhai mặc đồng phục màu đen, tay cầm văn bản màu đỏ, đứng ở dưới ánh mặt trời rực rỡ, bắt đầu hướng về phía hai người Tổng Giám đốc đọc tuyên thệ!

Lúc này Đường Khả Hinh giống như nghe được một khúc nhạc đầy sức sống vang lên, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Sở Nhai, đột nhiên cảm giác có chút kích động và ý chí đang dần dần hợp lại! !

Lâm Sở Nhai tuyên thệ xong! !

Toàn trường lại vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt, rất nhiều đèn flash rối rít chiếu vào trên người Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên!

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, Tưởng Thiên Lỗi cũng mỉm cười nhìn về phía anh, hơi lùi lại một bước, bởi vì hôm nay. . . . . . Anh là chủ trì!

Ánh mắt sắc bén của Trang Hạo Nhiên chợt lóe, đứng ở vị trí giữa băng rôn, Tưởng Thiên Lỗi đứng một bên, đại diện Phó Tổng Giám đốc Tập đoàn Hoàn cầu Lâm Sở Nhai, Tập đoàn Á Châu Trần Tuấn Nam cùng đứng ra, phía sau chính là Hội đồng quản trị của Hoàn Cầu. . . . . . Mấy người phân chia nhau đứng. . . . . .

Mười cô gái lễ tân tay nâng khay màu vàng đựng cây kéo vàng, đưa tới trước mặt từng người.

Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi đồng thời cầm kéo lên, mọi người cũng cầm kéo lên, cùng cắt tấm vải đỏ thẫm, tấm vải đỏ chậm rãi rơi xuống!

Toàn trường lại vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt.

Ngay sau đó Trang Hạo Nhiên sảng lãng cười to, xoay người vươn tay về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: "Tổng Giám đốc Tưởng, sau này xin chỉ bảo nhiều hơn! Hi vọng khách sạn dưới nước có thể thuận lợi khánh thành!"

Tưởng Thiên Lỗi vừa nhìn nhìn anh, vừa vươn tay, chậm rãi nói: "Chỉ mong tâm nguyện chung của chúng ta, sớm ngày hoàn thành!"

Hai người cùng nở nụ cười!

Tiêu Đồng mỉm cười lập tức tiến lên nói với Trang Hạo Nhiên: "Tổng Giám đốc! ! Đã đến lúc vào công ty! !"

"Tốt!" Trang Hạo Nhiên mỉm cười xoay người, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh đang đứng ở sau lưng Tiêu Đồng, có chút căng thẳng, anh nhìn cô một cái, nói: "Đi theo!"

Trong lúc nhất thời Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên người đã xoay người đi về phía trước, Tiêu Đồng lập tức nháy mắt với cô nói: "Tổng Giám đốc bảo cô đi theo! ! Nhanh lên!"

"Vâng!" Đường Khả Hinh căng thẳng đi qua bên cạnh, Tưởng Thiên Lỗi bước nhanh theo sát ở sau lưng Trang Hạo Nhiên, Tưởng Thiên Lỗi nhìn bóng lưng cô vội vã, cũng chậm rãi bước đi cùng Trang Hạo Nhiên . . . . .

Tất cả nhân viên Khách sạn Á Châu kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh đã từng lặng lẽ vô danh, có thể lắc mình một cái trở thành thư ký Tổng Giám đốc? trên mặt bọn họ cũng mặt lộ vẻ kinh ngạc, thậm chí có vài người nói nhỏ ở nơi xa.

Dường như Đường Khả Hinh cảm nhận được vội cúi đầu, bước nhanh đuổi theo phía trước, không ngờ đi quá nhanh, giày cao gót hơi loạng choạng, cô ôi một tiếng, thiếu chút nữa ngã xuống!

Hai bàn tay giống như móng vuốt chim ưng cùng nắm chặt cổ tay của cô! !

Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi hai người mỗi người một tay nắm chặt cổ tay của mình, ánh mắt sắc bén nhìn mình, mặt của cô lập tức đỏ lên, làm thế nào?

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Chương 187: Cùng nắm