Truyện tranh >> Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc >>Chương 114: Điện thoại di động vang lên

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Chương 114: Điện thoại di động vang lên


Tô Thụy Kỳ nhìn thấy Khả Hinh do dự, liền cười nói: "Đi thôi. Đừng đứng dưới trời quá nắng."

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, đành phải mỉm cười vươn tay, mới vừa muốn đưa bàn tay nhỏ bé của mình bỏ vào trong lòng bàn tay anh, không ngờ Tô Thụy Kỳ đã dịu dàng vươn tay, nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, dắt cô đi về phía trước.

Khả Hinh mỉm cười, di chuyển bước chân, đạp lên cầu treo, nhất thời cảm giác thân thể chợt đong đưa, không nhịn được đôi tay nắm chặt cánh tay khỏe mạnh của anh, hoảng sợ hít một hơi, sắc mặt có chút trắng bệch nói: "Tôi có chứng sợ độ cao, rất sợ mọi thứ không bằng phẳng."

Tô Thụy Kỳ mỉm cười, vừa tiến tới phía trước, vừa nói: "Đi cầu treo phải có kỷ xảo, nếu có nhiều người cùng đi, bước chân không thống nhất sẽ làm cầu treo không ngừng lắc lư, thậm chí vì không ổn định mà rơi xuống, cho nên bước chân nhất định phải thống nhất, bây giờ cô nghe theo tôi, cùng nhau bước chân trái, chân phải, chân trái, chân phải. . . . . ."

Khả Hinh nghe lời Tô Thụy Kỳ, liền ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, sau đó dưới ánh nắng hè chói chang, trong khung cảnh hồ sen xinh đẹp, tay nắm tay, cùng bước chân đi về phía trước, cô vừa bước đi, vừa ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng Tô Thụy Kỳ, dưới ánh mặt trời, càng trở nên sáng chói, thậm chí có thể nhìn đường nét nửa khuôn mặt của anh, rất đẹp trai và hấp dẫn, cô ngây ngốc nhìn ngây anh.

Tô Thụy Kỳ đang dắt Khả Hinh bước đi, đột nhiên quay đầu lại nhìn cô.

Sắc mặt của Khả Hinh ửng đỏ, vội vàng rũ mí mắt tiếp tục bước đi.

Bàn tay to nắm chặt bàn tay nhỏ bé, đột nhiên nhẹ nhàng bóp một cái.

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tô Thụy Kỳ, hai mắt chứa đựng dịu dàng nhìn mình, chính cô cũng dịu dàng mỉm cười với anh.

Hai người cùng nhau cười, tiếp tục bước đi qua cây cầu treo thật dài, đi tới trước cánh cửa trên boong thuyền rộng gần trăm mét vuông, xung quanh boong thuyền đều là lá sen um tùm vây kín, thậm chí có thể nhìn thấy mấy con chuồn chuồn nhỏ màu đỏ, ở trên đỉnh hoa sen, bay tới bay lui, nơi xa xa nước hồ trong vắt và cành lá Phong lay động trong gió, càng làm nổi bật cảnh sắc xinh đẹp này, cô cảm thán nói: "Nơi này thật xinh đẹp a."

Tô Thụy Kỳ mỉm cười đi tới trước cửa kính ngôi nhà, đè xuống mật mã mở khóa, vừa bấm con số trên ổ khóa, vừa mỉm cười nói: "Vậy cô có rãnh rỗi tới chỗ này, mật mã là SYJ1218, chữ cái đầu tiên tên tiếng anh của tôi và dãy số sinh nhật của tôi, cô đã biết rồi."

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, cười nói: "Cái gì anh cũng nói cho tôi biết, anh không sợ tôi len lén tới nơi này, dọn nhà của anh đi sao?"

Tô Thụy Kỳ đứng ở bên cửa, quay đầu lại dịu dàng nhìn về phía Khả Hinh, mỉm cười, đè xuống tay cầm màu xanh lá cây, hai cánh cửa kính mở ra, anh nói: "Vào đi. Bên ngoài nóng lắm."

Đường Khả Hinh lập tức gật đầu, giống như một con thỏ nhỏ khéo léo đi theo sau lưng Tô Thụy Kỳ, cởi xuống giày của mình, chân trần trắng nõn đạp sàn nhà sáng bóng, đi vào nhà Tô Thụy Kỳ, nhất thời ngạc nhiên nhìn ngôi nhà Tô Thụy Kỳ khoảng mấy trăm mét vuông, thiết kế hiện đại, ấm áp, bốn phía tất cả đều là cửa sổ thủy tinh trong suốt, từ góc độ khác nhau bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài và hồ sen, bộ ghế sa lon tròn màu trắng đặt ở giữa phòng khách, đèn chùm màu xanh dương xoay xung quanh ghế sa lon, vị trí bên trái đặt một cái bàn làm việc màu trắng thật to, phía sau gắn một giá sách bằng gỗ màu trắng, để vô số bộ sách, hai bên giá sách, đặt hai bình sứ màu đen cao một mét, trong bình sứ cắm ba cành hoa điểu đỏ rực.

Bên phải, có ba bậc thang đi lên lầu, được thiết kế theo phong cách Châu Âu, bố trí một gian phòng ngủ, phòng làm việc, chính giữa sàn nhà màu trắng trải thảm da beo, ghế mây hình vuông, để chiếc gối màu đỏ thẫm, giữa bàn trà để một bộ dụng cụ trà cổ xưa, ba bức tượng ông thọ lớn cỡ bàn tay nặn bằng đất sét thượng đẳng, đang chống gậy với khuôn mặt tươi cười đón người, nhìn xa hơn bên trong, thấy hai cánh cửa kiểu Nhật, bên trong hẳn là phòng ngủ của Tô Thụy Kỳ. . . . . .

Đường Khả Hinh đứng ở bên ngoài phòng khách, nhìn bài biện xung quanh có chút ngây người, dường như đơn giản nhưng lại chứa đựng tấm lòng và tình cảm sâu sắc.

Tô Thụy Kỳ mang một đống lớn nguyên liệu đặt ở phòng bếp, hỏi: "Những thứ này làm như thế nào?"

Đường Khả Hinh lập tức xoay người nhìn về phía cánh cửa phòng bếp đã mở ở đầu kia, Tô Thụy Kỳ đang muốn giúp một tay, mở ra vài túi, cô vội vã chạy như bay ra khỏi phòng nghỉ, đi qua phòng khách to lớn, đi vào phòng bếp, giành lấy túi anh cầm trong tay, cười nói: "Những thứ này anh cũng đừng động tới. Tránh làm thay đổi mùi vị vốn có của thực phẩm, anh không biết thực vật trong quá trình sinh trưởng cho đến khi thu hoạch hái đi, mùi vị sẽ thay đổi đáng kể. Anh đi nghỉ ngơi trước một lúc, hay là đi tắm đi, tôi làm ."

Cô nói xong liền nhanh chóng nắm túi xách chuẩn bị đi cất, sau đó nhìn thấy Tô Thụy Kỳ nhìn mình mỉm cười vươn tay, cô sửng sốt nhìn anh.

Hai mắt Tô Thụy Kỳ lộ ra dịu dàng nói: "Đưa cho tôi."

Đôi tay Đường Khả Hinh nắm túi xách, suy nghĩ một chút rồi đặt túi xách vào trong tay của anh.

Tô Thụy Kỳ nhận lấy túi xách nhìn cô khẽ mỉm cười, sau đó cầm túi xách đi ra phòng bếp, đi về phía phòng khách, bên trái bàn làm việc có giá treo áo, cẩn thận cất xong túi xách của cô.

Đường Khả Hinh đứng ở phòng bếp nhìn Tô Thụy Kỳ nói: "Tôi nói, tại sao anh không có bạn gái?"

Tô Thụy Kỳ mở cúc cổ áo, đưa lưng về phía cô, đi về phía phòng ngủ của mình, nói: "Tôi không muốn."

"Lãng phí." Đường Khả Hinh a một tiếng, nở nụ cười, xoay người thuận tiện cầm nồi cơm điện, ở trong phòng bếp sang trọng làm cho người ta có chút giật mình, tìm xem thùng gạo khắp nơi, sau đó cô lơ đãng nhấn cái nút nhỏ lắp trên tường phía sau lưng, đột nhiên một cái tủ lạnh dài năm mét, chiều rộng ba mét, ầm ầm mở ra, tất cả thực phẩm quý giá, cái gì cần có đều đặt ở trong tủ lạnh, từ sữa tươi, đến nước trái cây, đến các loại món ăn ngon. . . . . .

"Trời ạ." Đường Khả Hinh thật sự giật mình ngẩng đầu lên, trừng lớn con ngươi, há to mồm, nhìn tủ lạnh quá lớn, nói không ra lời.

Tô Thụy Kỳ đứng ở bên cửa phòng ngủ nghe thấy tiếng động, vừa mở cúc áo áo sơ mi, vừa ghé đầu nhìn Đường Khả Hinh một cái, nhìn thân thể nhỏ nhắn đứng ở trước tủ lạnh khổng lồ, dáng vẻ trợn mắt hốc mồm, anh không nhịn được cười, xoay người đi về phía phòng tắm.

Đường Khả Hinh lắc lắc đầu, bình tĩnh một chút, chỉ cần nhìn thấy thức ăn, cô rất hưng phấn, lập tức cầm nồi cơm điện, xoay người, tìm nơi để gạo, nấu cơm, sau đó bắt đầu làm sạch bạch tuộc tươi thả vào một đĩa màu trắng, bỏ vào trong nồi nước sôi và trong tủ lạnh, lại bắt đầu rửa dưa chuột, cầm con dao sắc bén nhanh chóng gọt vỏ, sau đó đặt nó lên tấm thớt trắng tinh, cắt thành bốn lát lớn bằng nhau, cô lấy trước một miếng bỏ vào trong miệng, ăn thử, hài lòng mỉm cười.

Mở cửa tủ lạnh, Đường Khả Hinh đem các loại dưa chuột đã cắt xong, còn có cá hồi, củ cải chua ngọt ướp gia vị vài phút, chất đầy một đĩa trứng cá đỏ, trải rộng ra, toàn bộ đều cẩn thận vào trong tủ lạnh.

Nồi cơm đã chín.

Khả Hinh lập tức lấy cái bát lớn, dùng muỗng múc cơm ra ngoài, đặt ở bên cạnh tấm thớt, để cho nguội trước, lúc này, cô đã ngửi thấy mùi thơm bạch tuộc trong nồi, cô hưng phấn xoay người, mở nắp vung, thấy từng miếng bạch tuộc nho nhỏ ở bên trong nước màu hồng tỏa ra mùi thơm, mặc dù mình cũng không thích ngửi mùi này, cô thở nhẹ một hơi, chỉ cần không ăn là được. Nghĩ tới đây, cô nhanh chóng tắt lửa, cầm cái đĩa trắng tinh, dùng cái muỗng múc bạch tuộc ra ngoài, thả vào một bên.

Tô Thụy Kỳ đã tắm rửa xong, thay T-shirt tay ngắn màu trắng, quần thể thao màu đen, dùng khăn lông trắng, lau mái tóc ướt đẫm của mình, đứng ở bên cửa phòng ngủ nhìn về phía Khả Hinh, cô đang đứng ở cạnh cửa bận rộn, đôi mắt to tròn động lòng người nhìn chăm chú món ăn, rất hào hứng, anh yên lặng nhìn cô, chậm rãi nở nụ cười.

Đường Khả Hinh đang làm cuốn dưa chuột, bên trong thêm một chút củ cải chua cay, dùng rong biển bọc cơm lại, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Thụy Kỳ đã tắm xong, liền nhìn về phía anh nghịch ngợm ngoắc ngoắc tay, cười thật ngọt ngào nói: "Mau tới đây. Tôi làm xong một phần cuốn dưa chuột. Nếm thử một chút."

Tô Thụy Kỳ nghe vậy, liền mỉm cười đi tới trước mặt cô.

Đường Khả Hinh lập tức cầm lên một cuốn dưa chuột, đưa tới trước mặt của Tô Thụy Kỳ, ánh mắt lấp lánh, nhìn anh nói: "Nếm thử một chút?"

Tô Thụy Kỳ nhìn cô một cái, mỉm cười nhận lấy cuốn dưa chuột, nhìn xung quanh nó một lúc thật lâu, đột nhiên giơ tay lật cuốn dưa chuột, quả nhiên bên trong có một đống mù tạt, anh cố ý nhìn cô.

Phốc! Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn anh, có thể đoán được quỷ kế của mình.

"Loại đùa giỡn cũ rích này, ai bị mắc lừa chứ. Rất ngốc nghếch." Tô Thụy Kỳ cầm lên một cuốn dưa chuột khác bỏ vào trong miệng ăn, mỉm cười xoay người đi tới ghế sa lon trong phòng khách.

Đường Khả Hinh cố ý trừng mắt liếc nhìn anh, rồi bật cười xoay người, tiếp tục bận rộn.

Tô Thụy Kỳ ngồi ở trên ghế sa lon, vừa ăn thử sushi hương vị chua cay ngọt, vừa nói: "Ăn rất ngon"

"Đó là đương nhiên." Đường Khả Hinh nói xong, muốn tiếp tục làm sushi, nhưng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, kêu một tiếng, ném dao cắt sushi, bước nhanh về phía bên trái bàn đọc sách ở cửa sổ sát đất, đi ra sàn nhà bằng gỗ, rất hào hứng tìm kiếm.

Tô Thụy Kỳ nhìn bộ dáng của cô, cũng đứng lên đi ra boong thuyền, nhưng phát hiện, không biết từ nơi nào Khả Hinh lấy được một cần câu, đem cần câu cắm trên thành boong thuyền thả xuống mặt hồ, sau đó chăm chú nhìn xem có cá mắc câu hay không, anh không nhịn được bật cười nói: "Cô lấy cần câu ở đâu thế?"

"Tôi nhìn thấy bên cạnh bàn đọc sách của anh." Đường Khả Hinh đứng ở dưới nắng, hào hứng bật cười nói: "Anh biết không? Ở chỗ của anh chính là một kho thức ăn thiên nhiên, hoa sen có thể làm trà, có thể làm món ăn, lá sen có thể làm mấy trăm loại món ăn ngon, trong hồ có thật nhiều thật nhiều cá xinh đẹp, tôi nhìn hình dáng lá sen và hoa sen, vào mùa đông, ngó sen nhất định vừa ngọt lại vừa mềm. Nếu vào mùa đông anh không có thời gian, ngại bẩn, tôi có thể giúp anh xuống hồ hái. Sau đó làm rất nhiều rất nhiều loại món ăn để dành. Có ngó sen, có củ sen, hạt sen !"

Ánh mắt Tô Thụy Kỳ lóe lên, đứng dưới nắng nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhìn về phía Tô Thụy Kỳ nở nụ cười ngọt ngào, sau đó xoay người đi vào trong nhà, chuẩn bị làm sushi.

Tô Thụy Kỳ cũng chậm rãi đi vào trong nhà, nhìn Khả Hinh đang bận rộn, đột nhiên nghe thấy điện thoại vang lên, anh rất tự nhiên trở lại phòng ngủ của mình, cầm điện thoại Đường Khả Hinh, thấy số của Tưởng Thiên Lỗi gọi tới. . . . . .

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Chương 114: Điện thoại di động vang lên