Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Chương 1129: Có anh


Editor: Ngày Đẹp Tươi

Ánh trời chiều nhanh chóng hạ xuống phía tây, mềm mại khắp núi rừng, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Thôn suối nước nóng ngay sát nhà khách suối nước nóng, tấp nập sáng lên đèn lồng đỏ lớn, chỉ thấy sương mù mờ mịt dâng lên, mỗi ghê ngồi kiểu Nhật của nhà khách suối nước nóng, đều lộ vẻ tinh xảo, nhưng chỉ có ghế ngồi thần tiên của Chu gia, xung quanh giữa nham thạch, là đủ loại những hoa lựu non mềm, hoặc đỏ tươi, mỗi đóa giữa hơi nước trong đêm, huyễn hoặc mà tươi đẹp, có vài đóa hoa tươi, cách hồ nước nóng không xa, càng có vẻ tình ý nồng đậm...

Một cánh cửa, chậm rãi được kéo ra!!

Bỗng nhiên bên trong cánh cửa hộp hiện lên hơi thở tôn quý, một cái hồ lô bằng vàng cao chừng một mét, dâng lên làn sương mù khiến nhân tâm dễ chịu, bên trái là một vách tường màu tím lớn, phía trên là bức họa quý phi say rượu, phía dưới bài trí một gốc gỗ lim trăm năm loại thượng đẳng nhất, điêu khắc thành ghế dựa hình phượng hoàng, trái phải hai bên, đặt chiếc bàn gỗ, chiếc khăn trải bàn màu vàng ròng thêu, nhẹ rũ xuống, một bên kia, là một chiếc giường noãn ngọc, đệm giường tơ tằm màu lam đậm trải ra trên chiếc giường noãn ngọc, bên cạnh giường cắm hai ống trúc xanh cao lớn tao nhã mà độc đáo, một cây dù giấy cổ, với họa tiết anh đào Nhật Bản, bung ra, che đậy một góc giường, đầy lãng mạn mà rung động...

Mấy người Nhã Tuệ cùng Tiêu Đồng, còn có Lâm Bạch Bạch tươi cười bước ra khỏi phòng, lại mỉm cười gọi: “Khả Hinh? Đi ra!”

Không bao lâu sau...

Một cánh cửa hộp khác nhẹ đẩy ra, truyền tới một thân ảnh dịu dàng... Đường Khả Hinh cứ như vậy mặc một chiếc áo tơ tằm trắng ngắn cùng chiếc quần ngắn cùng màu mà Trang Ngải Lâm đã chuẩn bị cho mình, lộ ra đôi chân thon dài cân xứng, đi chân trần đứng trên sàn nhà bóng loáng, bên ngoài khoác một chiếc váy tơ tằm hình hoa đỗ quyên màu hồng phấn kiểu Hàn Quốc, tóc búi cao lỏng lẻo, để lộ xương quai xanh đầy khêu gợi, mặt hơi bộc lộ nụ cười phiếm hồng mà khêu gợi, chậm rãi dời bước ra khỏi phòng, ôn nhu nhìn về phía mọi người...

“Đi thôi!” Lâm Bạch Bạch vươn tay, kêu Đường Khả Hinh, cười rộ lên nói.

Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu, liền dưới sự nâng đỡ của Nhã Tuệ cùng Tiêu Đồng, chân trần trên sàn nhà bóng loáng, cất bước đi về phía trước, một trận gió thổi tới, phất chiếc váy lụa mỏng màu hồng phấn kia lên, lại lộ ra đôi chân dài trắng nõn gợi cảm, đèn lồng đỏ dưới mái hiên, ánh lên khuôn mặt trái xoan của cô, ôn nhu mê người, tình ý triền miên, nhất là cặp mắt tựa như ba thu kia của cô, tin chắc rằng trên thế giới không có bao nhiêu người, có thể cự tuyệt được đôi mắt này...

Lâm Bạch Bạch trước một bước, bước nhanh đi về phía trước...

Đường Khả Hinh dáng vẻ dịu dàng, bước qua tầng tầng những cột gỗ kiểu Nhật, thỉnh thoảng gió nhè nhẹ phất qua, bộ ngực đầy đặn như ẩn như hiện, tỏa sáng từng đợt hương thiếu nữ...

Lâm Bạch Bạch phịch một tiếng, kéo mạnh một chiếc cửa trong số đó, một suối nước nóng lớn, thình lình hiện ra trước mắt, gợn sóng trên mặt hồ, bay ra những cánh hoa phấn hồng, hoa lựu giữa khe đá kia, theo trận gió này thổi tới, nhẹ lay động hỗn độn, từng trận sương mù từ cánh hoa bay lên, một loại mùi hương tuyệt mỹ trên thế giới, mang theo màu sắc truyền kỳ, nhẹ nhàng bay lên...

Trái phải hai bên hồ nước nóng, vẫn hai chiếc dù cổ màu vàng gần một mét, có hình thiếu nữ, đang trong trang phục trắng, cúi mặt thẹn thùng, sương mù lượn quanh mặt cô, trông sống động đến vậy.

Mấy người Nhã Tuệ cùng Tiêu Đồng, nhìn về phía ghế ngồi suối nước nóng, đều chợt cảm thấy một trận kích động.

“Vào đi!” Lâm Bạch Bạch trước một bước đi tới, hướng về phía Khả Hinh vẫy tay.

Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu, đi chân trần cất bước đi vào bên trong, Nhã Tuệ cùng Tiêu Đồng trái phải gỡ xuống chiếc váy ngủ trong suốt của cô, để cho Lâm Bạch Bạch dẫn theo thân hình gợi cảm của cô, từ từ đi vào dòng nước ấm áp, lúc cô gái này dọc theo thềm đã dưới chân, từ từ đi xuống dưới, từng dòng nước ấm hiền hòa bao bọc lấy, giống như tình nhân ôm ấp, cô lập tức cảm thấy thoải mái, đôi mắt hoán tán của cô, hiện lên tia nhìn đầy cảm động, vươn tay nhẹ vớt lên dòng nước ấm mang theo hoa lựu, lúc lướt qua bờ vai trắng tuyết của mình, cũng không khỏi ôn nhu cười ngọt ngào nói: “Thơm quá a... Thật thoải mái a...”

“Đương nhiên thoải mái!” Nhã Tuệ cùng Tiêu Đồng đồng thời đi tới, mỉm cười nhìn về phía bóng dáng dịu dàng của Đường Khả Hinh, ngâm mình bên trong suối nước nóng dưới những cánh hoa phấn hồng, sợi tóc giữa chiếc cổ trắng ngần, bỗng chốc thấm ướt cụp xuống, gương mặt nghiêng nước nghiêng thành say lòng người, cùng ánh trăng trên trời tôn lên, xinh đẹp như một mỹ nhân thời xa xưa, các cô cùng nhau ngồi xổm ở bên suối, cũng hắt nước ấm áp kia, lướt qua bả vai của cô, mới mỉm cười nói: “Tôi chỉ cần ngửi thấy mùi hương này, đều cảm thấy tinh thần sảng khoái gấp trăm lần! Chứ không cần phải nói ngâm mình trong đó!”

“Các cô cũng xuống đi?” Đường Khả Hinh cảm giác chính mình được đặt trong hoa viên ngàn hoa, tâm tình bỗng chốc vui vẻ, hài lòng cười ngọt ngào kêu lên.

“Thôi đi!” Nhã Tuệ vừa vẩy dòng nước ấm, vừa cười nói: “Em hãy ngâm mình cho tốt đi, bọn chị nhìn em là được rồi. Chị nghe Tiểu Vi nói với Tiểu Hà, ba chiếc máy bay trực thăng xoay quanh ở phía trên, ngại xuống ngâm mình. May mắn trong hồ này có cánh hoa, đẹp quá a...”

Đường Khả Hinh nghe, đành phải mỉm cười, lại ngồi một mình trên tảng đá trong hồ, nhẹ nâng chiếc chân dài gợi cảm trong nước, bướng bỉnh mà đập nước, lại giữa trời đêm tịch mịch này, nghe từ xa xa truyền đến từng đợt thanh âm đàn ông tục tằn, cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng cha Tiểu Nhu, liền có điểm nghi ngờ nói; “Nơi này cách nhà Tiểu Nhu không xa sao? Sao lại có thể nghe thấy tiếng bên kia?”

“Không xa không xa!! Qua sau núi là đến rồi!” Giọng Tiểu Nhu, lúc này truyền đến.

Mọi người cùng nhau quái dị xoay người, quả nhiên thấy Tiểu Nhu vẫn mặc quần áo hôm nay, mặt bộc lộ nụ cười vui vẻ, ngọt ngào đi chân trần bước tới, cứ như vậy quen thuộc phương hướng đứng bên cạnh suối nước nóng, tưới nước cho Khả Hinh, xối lên trên vai trắng tuyết của cô, mới vui vẻ cười nói: “Khả Hinh!! Ngâm mình có dễ chịu không? Nếu như cô thích, mỗi ngày đến đây ngâm! Tôi mỗi ngày đều cùng với cô!”

Đường Khả Hinh tức khắc ngọt ngào tươi cười, ở trong nước xoay người, chuẩn xác nắm lấy tay Tiểu Nhu trong nước, cảm kích nói: “Không cần. Cám ơn cô. Chỉ là hôm nay, đã đủ để chúng tôi lĩnh hội, cô thật là dọa chết chúng tôi, thì ra nhà cô lại giàu có đến như vậy!”

“Đừng nói như vậy!” Tiểu Nhu vén váy ngắn, thò đôi chân trắng nõn của mình vào trong nước, thật chu đóa tưới nước cho Khả Hinh, vừa tưới vừa nói: “Cô cứ thong thả mà ngâm mình! Ngâm đến khi mắt nhìn thấy mới thôi, tôi sẽ cùng cô ngủ! Buổi tối, cây long nhãn bên ngoài phòng tôi, sáng lên rất nhiều những ngọn đèn nhỏ màu xanh, rất đẹp nha! Giống như sao vậy!”

“Ôi! Giống như sao!” Tiêu Đồng cùng Lâm Bạch Bạch còn có Nhã Tuệ cùng nhau đứng dậy, dự định chuẩn bị thuốc thang mà bác Phúc nói cho Đường Khả Hinh, vừa đi vừa cười nói: “Khả Hinh người ta đêm nay sao lại cùng cô ngủ chứ?”

Đường Khả Hinh mặt xôn xao đỏ, lập tức hơi ngửa đầu, hướng về phía Tiêu Đồng, hờn dỗi xấu hổ nói: “Thật là! Đừng nói như vậy! Đáng ghét! Tôi đêm nay chính là cùng Tiểu Nhu ngủ!”

Tiểu Nhu hì hì hi cười, lại thật vui vẻ tưới thủy, xối lên vai Đường Khả Hinh, không hiểu bỗng nhớ tới lời hôm nay Lãnh Mặc Hàn nói với mình, câu nói đi thôi, nhớ tới một lần, trái tim lại bị nện mạnh một lần, khiến cô bỗng trầm mặc... Bỗng khó chịu...

Đường Khả Hinh vừa ngâm mình, vừa cảm giác được Tiểu Nhu bên cạnh, dường như có tâm sự, liền hơi ngưng mặt, nhẹ giọng gọi: “Tiểu Nhu?”

“A?” Tiểu Nhu tức khắc mở to đôi mắt, nhìn về phía Đường Khả Hinh, hỏi: “Sao vậy?”

“Cô có tâm sự a?” Đường Khả Hinh mềm giọng hỏi.

“Không... Không có a!” Tiểu Nhu vội vàng nói.

Đường Khả Hinh dừng lại một lát, hai tròng mắt sáng ngời hơi lóe ra, mới lại ôn nhu cười rộ lên, hỏi: “Cô nói đi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô tiền đủ xài, sự nghiệp không phải bận tâm! Chẳng lẽ là vì chuyện tình cảm? Không phải là bởi vì...”

“Không có!” Tiểu Nhu vội vàng đáp lại, mắc cỡ mặt đỏ bừng, khẽ cắn môi dưới, thầm thì nói: “Không có...”

Đường Khả Hinh cố ý nheo mắt lại, nhịn cười, nói: “Thực sự?”

Tiểu Nhu trầm mặc một hồi, chân đá chân, cảm giác được dưới suối gợn sóng, mới ôn nhu hỏi: “Khả Hinh... Có phải hay không mất đi người nhà, là một chuyện rất khổ sở, rất bi thương, rất cô độc?”

Đường Khả Hinh nghe lời này của Tiểu Nhu, nhớ lại cha mẹ mình từ lúc mình còn rất nhỏ đã rời bỏ mình, cô xúc động cười nói: “Đúng vậy... Mỗi đứa trẻ, từ lúc sinh ra, đều cho rằng mình giống những đứa trẻ khác, thế nhưng càng về sau, càng lúc càng phát hiện ra... Khác những đứa trẻ khác, chúng lại không có... Khác những đứa trẻ khác, xảy ra chuyện, có thể nhờ người thân giúp đỡ, nhưng chúng lúc còn rất nhỏ, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình... Loại cảm giác này, là một loại cô độc không thể tưởng tượng nổi, nhất là vào lúc đêm khuya yên tĩnh, chúng mở mắt ra, cả thế giới đều là sợ hãi cùng sợ hãi... Có đôi khi, chúng tôi rất khát vọng được đến gần người khác, thế nhưng có đôi khi... Chúng tôi lại rất sợ người khác hiểu chúng tôi...”

“Vì sao?” Tiểu Nhu hỏi.

Đường Khả Hinh cười rộ lên, dựa vào dòng nước ấm, mềm giọng nói: “Bởi vì... Chúng tôi không có cảm giác an toàn. Bởi vì chúng tôi đã sớm được tiếp xúc hiện thực. Không tin người khác có thể mang đến cho chúng tôi hạnh phúc, cũng không tin chúng tôi có thể mang hạnh phúc cho người khác, loại cảm giác trôi nổi này, phải rất lâu, mới có thể nhận rõ được thế giới này. Chúng tôi thường không ngừng trả giá, chỉ cần người khác đối với chúng tôi tốt một phần, chúng tôi liền sẽ đáp trả lại trăm phần... Dần dần, dần dần... Khi chúng tôi có được tình yêu, sẽ dần mở lòng mình ra... Tôi kỳ thực hoàn hảo, vui mừng vì Nhã Tuệ cùng chú Lưu vẫn cho tôi tình yêu thương, cho nên tôi trưởng thành, xem như bình thường và không lo lắng, tôi cũng cảm ơn cha tôi, sau khi tôi hiểu chuyện, đã dùng tất cả những ngôn ngữ tốt đẹp, bảo tồn tâm hồn đơn thuần của tôi. Nhưng mà có vài đứa trẻ, tất cả những thứ bọn họ trải qua, là cô đơn cùng bi thương mà người khác không thể tưởng tượng nổi... Có đôi khi, cô sẽ phát hiện, bọn họ chỉ là chính mình, thế nhưng có đôi khi, cô sẽ phát hiện, bọn họ bởi vì người khác mà trả giá, đối với sinh mệnh của người khác mà trả giá tất cả... Đây là một lòng phiêu bạt...”

Một giọt nước mắt trong suốt, rơi xuống hồ nước nóng.

Tiểu Nhu không hiểu sao bỗng chớp đôi mắt, mũi chua chua. Vội vàng lau đi nước mắt.

Đường Khả Hinh nói xong, cảm giác có một thanh âm, truyền đến một chút nghẹn ngào, liền kỳ quái gọi: “Tiểu Nhu?”

“A!!” Tiểu Nhu vội vã đáp lại.

“Cô sao vậy?” Đường Khả Hinh kỳ quái hỏi.

“Không có việc gì không có việc gì! Tôi cảm thấy vẫn là Khả Hinh so với tôi biết nhiều chuyện hơn! Cô phải thật tốt! Thật khỏe mạnh! Mau mở mắt ra, nhìn chúng tôi!” Tiểu Nhu lại ngọt ngào cười rộ lên nói.

Đường Khả Hinh chỉ đành ngọt ngào cười.

“Tôi đi xem các cô ấy nấu thuốc có tốt không! Cô cứ từ từ mà ngâm mình... Tôi sẽ tới!” Tiểu Nhu vội vàng đứng lên, đi ra bên ngoài suối nước nóng, Đường Khả Hinh thì hưởng thụ sự thoải mái của nước ấm, một mình nhắm mắt lại, đầu như tựa vào hoa lựu, tùy ý sương mù cùng những sợi tóc ẩm ướt trên mặt mình, cánh môi đầy đặn phấn hồng hé mở, hàm rang tuyết trắng lộ ra, thỉnh thoảng đôi chân gợi cảm hắt nước suối, có thể thấy bầu ngực dần lộ ra...

Vài chiếc trực thăng, không dám dừng trên bầu trời suối nước nóng, mà đang quanh quẩn bên ngoài...

Thời gian từng chút từng chút qua đi, tiệc Chu gia, cư nhiên không hề yếu thế, trái lại càng lúc càng cao trào, tiếng cười Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai đều truyền đến... Đường Khả Hinh nhắm mắt lại, ngâm mình trong dòng nước ấm, nghe âm thanh phấn khởi kia, bỗng cười, lúc dòng nước kia hướng về phía lồng ngực mình, không hiểu lại nhớ tới hôm nay lúc Trang Hạo Nhiên xuất hiện trước mặt mình, lòng mình bỗng kích động, lúc này người đàn ông này, rất có khả năng còn đang trong tiệc rượu hưng phấn uống thả cửa, vô cùng yêu thích phong độ cùng vẻ tiêu sái, còn có tư thái của anh... Cô mỉm cười.

Một viên đá nhỏ, nhẹ rơi vào giữa dòng suối ấm áp kia.

Đường Khả Hinh thiếu chút nữa ngủ trong hồ nước nóng, nghe tiếng vật rơi xuống nước này, cô vô thức di chuyển thân thể, quay mặt sang, mềm giọng hỏi; “Ai?”

Xung quanh không có thanh âm...

Đường Khả Hinh vô thức cảm giác được có chút sợ hãi, cô hơi trồi khuôn mặt ẩm ướt lên khỏi dòng nước ấm, hai tay vô thức quét ngang gợn nước, trái tim khẽ đập gọi: “Ai? Đừng đùa như vậy! Tôi sẽ sợ...”

Một viên đá nhỏ, lại rơi xuống mặt nước, kích thích một chút gợn sóng!

“Rốt cuộc ai a? Đừng đùa!!” Đường Khả Hinh thật sự có chút sợ hãi, muốn khẩn trương hai tay chống mặt hồ, muốn đứng dậy, ai ngờ cái eo nhỏ nhắn của cô ở trong nước bị người nào đó nắm chặt, cô cả kinh quát to một tiếng, lúc sắp sửa phản kháng, cũng đã phát hiện mình bị một đôi tay mạnh mẽ, ôm vào trước lồng ngực nóng chay mà vững chãi, môi anh cưng chiều rơi vào trên vai cô, nhẹ mút da thịt ấm áp kia, mới xúc động mỉm cười nói; “Sợ cái gì? Anh không phải nói... Có anh rồi sao?”

Đường Khả Hinh mở to hai mắt, thân thể nhanh chóng cứng ngắc trong nước!!!

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Chương 1129: Có anh