Truyện tranh >> Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc >>Chương 1062: Điệu valse công chúa

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Chương 1062: Điệu valse công chúa


Khắp mặt biển mênh mông sôi trào mãnh liệt!!!

Một chiếc ca nô chạy trốn như tên bắn trên mặt biển, mục tiêu là bờ biển đối diện, bên kia sẽ có người tiếp ứng...... lúc này gió lốc gào thét, giống như tất cả mưa gió giữa trời đất, vào lúc này bay rào rào ập đến, sấm sét muốn đánh trên không trung! Tất cả đều giống như ma quỷ rống giận!

Ba chiếc ca nô khác cũng như mũi tên lao về phía trước, đuổi theo đến, nhất là Thanh Bình và Mỹ Linh chia ra hai bên ca nô như mũi tên, nhìn chiếc ca nô phía trước mặt gấp trốn đi, đang hướng bờ biển tối đen phía trước, bọn họ lạnh lùng mỉm cười, lập tức từ phía sau lưng lấy cung tên ra, sau đó cầm năm mũi tên dài nhọn, chia ra đốt lửa, một cung, năm mũi tên nhắm ngay ca nô phía trước, đồng thời kéo dây cung cho mũi tên lửa vọt thẳng phía trước......

"Vèo......"Một âm thanh bén nhọn vang lên, mười mũi tên lửa sắc nhọn cũng bắn về phía chiếc canô chạy như bay ở phía trước, cuối cùng ở trên mặt biển tạo thành đoàn lửa, vây chiếc chặt ca nô! Lửa mạnh hừng hực lập tức chiếu sáng không trung, cảnh tượng kịch liệt chấn động!!

Trên ca nô, dạ hành nhân ngửi mùi thuốc súng nồng nặc, biết nếu như ca nô xông qua đoàn lửa, bom định vị lắp trong tên lửa sẽ nổ tung, bọn họ lập tức kéo ca nô yên ổn, muốn từ ca nô nhảy xuống biển thì Thanh Bình và Mỹ Linh giống như hai chim yến bay, tung người lên trên không trung vung ra dây thép, móc chặt xương sườn bọn họ, giữ chặt hai dạ hành nhân, hai dạ hành nhân lập tức xoay người lại xoay tròn 360 độ, tay kéo dây thép thật dài, muốn kéo hai người vào trong biển!!!

"A......" Thanh Bình và Mỹ Linh đồng thời kêu lên, không kịp buông tay, bị kéo sắp rơi người vào trong biển, một bóng đen bỗng nhiên xuất hiện, anh một tay vừa nắm chặt bả vai, một tay giống như móng vuốt chim ưng, nắm chặt bả vai hai người, giật mạnh các cô trở về trên ca nô!!

Thanh Bình và Mỹ Linh ngã lại trên ca nô, thở phào một cái, đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn anh!!

Khuôn mặt Lãnh Mặc Hàn đằng đằng sát khí, nhất thời xuất hiện tại trên mặt biển, nhìn cũng không cần nhìn, liền nghiêng mặt kéo chặt hai sợi dây thép, lấy sức mạnh ngàn cân, giữ chặt xương sườn hai dạ hành nhân, trực tiếp kéo lên ca nô, móc thép trực tiếp giật mạnh xương sườn bọn họ ra ngoài, ép bọn họ nằm ở trên ca nô, liên tiếp nôn ra máu, không thể động đậy!!

Năm nữ dạ hành, thấy đồng bạn bị thương, lập tức muốn tung người nhảy xuống biển, không ngờ lúc sắp xoay người huyệt vị bả vai bị đạn thép bắn trúng, bọn họ đau đớn kêu một tiếng, lúc mới xoay người lại đánh nhau, Thanh Bình và Mỹ Linh đã thừa dịp tung người lên, nhắm bọn họ bàn tay như tia chớp vỗ ra, từng chiêu chết người, năm cô gái cũng lập tức dùng chiêu hóa giải chiêu, cùng đánh nhau với các cô ở trên ca nô!!

Lúc này, mấy chiếc ca nô cũng đuổi nhanh đến, ở trong bóng tối, trên mặt biển bọt sóng bắn lên kịch liệt, như mũi tên xông về phía ca nô của dạ hành nhân, bắn liền phát mấy súng, có một cô gái kêu lên một tiếng, thân trúng đạn ngã xuống ở trên ca nô!!

Thanh Bình và Mỹ Linh cùng dừng tay, nhìn các cô bị bao vây, tức giận trừng mắt! Bọn họ đồng thời cũng tay vịn thân thể bị thương, cũng tức giận ngẩng đầu lên nhìn về phía các cô! Mặc dù đã bị bắt, nhưng hai tròng mắt vẫn xoay tròn kế hoạch ám toán và tàn nhẫn, chuẩn bị thừa cơ hành động!!

Trên mặt biển lửa mạnh vẫn cháy hừng hực, vây thật chặt chiếc ca nô ngay chính giữa, rất nhiều ca nô cũng từ từ chạy tới gần, lúc này, một bóng đen, từ ca nô vòng bên ngoài lạnh lẽo chậm rãi cất bước xuyên qua đám lửa cháy hừng hực, bước lên ca nô bên này, lửa mạnh hừng hực giống như ở trên người anh, không có chút tác dụng làm đau đớn và uy hiếp, chỉ thấy nửa khuôn kiên nghị của anh, lộ ra hung ác tràn đầy sát khí, hai mắt run rẩy, thậm chí lộ ra cảm giác khát máu giống như thần chết, tay cầm một viên đạn thép cuối cùng, cầm xoay tròn......

Trên ca nô, dạ hành nhân, trợn mắt giận dữ nhìn Lãnh Mặc Hàn!!

Lãnh Mặc Hàn đón gió bước qua ca nô bên này, hai mắt lóe lên vẫn nhìn ca nô trống rỗng, giống như mấy người đứng trên ca nô cũng không phải là sinh linh, mặt của anh có chút vặn vẹo, trở nên hết sức tà ác kinh khủng, tay cầm viên đạn này càng bóp càng chặt, khí thế trong thân thể cũng bộc phát, cuối cùng anh đè nén khí thế mãnh liệt này, tận lực để cho giọng nói của mình bình tĩnh, vẫn lạnh như lưỡi dao, từng chữ từng câu hỏi: "Cô ấy ở đâu?"

Năm nữ dạ hành đứng vững ở trên ca nô không lên tiếng, nhìn chòng chọc Lãnh Mặc Hàn!! Ngược lại hai người đàn ông té nằm trên ca nô, xương sườn bị móc, không thể động đậy!!

Lãnh Mặc Hàn biết thời gian không nhiều lắm, anh muốn đè nén lửa giận, nhưng đè nén không được, nhất thời mạnh mẽ cúi đầu, một tay níu bả vai một người đàn ông bị thương, đẩy cả người anh ta tới bên ngoài ca nô, để cho lửa mạnh cháy hừng hực, hưng phấnđốt vết thương bả vai nứt ra, anh vừa nghe tiếng kêu gào khổ sở của dạ hành nhân đó, anh lại tức giận bóp vỡ viên đạn thép trong tay, bột thuốc nổ ở bên trong, rắc lên trên vết thương kia, tức giận như thú đêm gào thét: "Tao hỏi mày cô ấy ở nơi nào? Bây giờ không phải tao đang đàm phán với mày.......... "

"A......... " Người đàn ông kia điên cuồng la hét, bột thuốc nổ rắc vào trong vết thương, bắt đầu tách tách thiêu đốt dữ dội, thậm chí lúc bọt nước bắn ra, lại đâm vào thân thể tiếp tục thiêu đốt nổ tung, thân thể anh ta giống như chịu đựng khổ sở lớn nhất, gào thét, rít lên, đau đến đại não muốn nổ tung, gần như ngất xỉu, thậm chí thuốc nổ này làm cho thân thể anh ta tan ra như axít, anh ta càng gào lên thê lương, càng oán hận hơn!!!

Trên ca nô, dạ hành nhân thấy thế, trợn to hai mắt, thở dốc, nhìn cảnh tượng này!!!

Mỹ Linh và Thanh Bình nhìn người đàn ông kia bị thiêu ở trong lửa như vậy, một mặt cảm thấy đáng đời, nhưng vẫn có chút không dám nhìn, nhanh chóng quay đầu đi, ngược lại Giang Thành và Tiêu Yến lạnh lùng theo ánh lửa nhìn cảnh tượng này, bọn họ là người đi theo Lãnh Mặc Hàn thời gian dài nhất, thậm chí là ông chủ trước kia tự mình nuôi dưỡng lớn lên!!

Lãnh Mặc Hàn thở phì phò, quay mặt sang tức giận trợn to hai mắt, tà ác vô tình nhìn bọn họ, trong tay xuất hiện thêm mấy viên đạn thép, từng bước từng bước tiến tới gần bọn họ, hung ác như muốn giết người, từng chữ từng chữ nói: "Tôi cho các người một cơ hội nữa!! Cô ấy ở đâu? Sống tôi muốn người, chết tôi muốn xác! Món nợ này, tự nhiên tôi muốn tìm Hách Dục Hải đòi lại!!! Mà hiện tại tôi muốn cô ấy!! Lập tức muốn!! Các người dám nói dối một chữ, tôi làm cho các người sống không bằng chết!! Giống như cùng năm đó, đào hố để cho các người từ từ chịu đựng, đổ đầy độc trùng, giày vò các người thật tốt! Cô ấy ở đâu?!"

Anh lại đè nén tàn nhẫn nhìn bọn họ, lại bóp vỡ đạn thép trong tay, rắc vào người đàn ông trong đống lửa, mặc cho thuốc nổ thiêu đốt thịt anh ta, lại rống giận: "Cô ấy ở đâu.........."

"A......" Người đàn ông kia cảm giác thịt của mình bị lửa mạnh nhanh chóng cháy sạch, lại phát ra tiếng kêu thảm!!

Một trong nữ dạ hành nhân, hai mắt nóng lên, lập tức ném tới anh vài tấm hình!!

Lãnh Mặc Hàn lập tức tiếp được, mở ra năm tấm hình, lập tức thấy hình Tiểu Nhu bị bỏ vào bao bố, thậm chí thấy hình cả khuôn mặt cô bị khoan điện khoan máu thịt be bét, bị ném vào trong biển, anh cảm giác máu tràn lên não, hai mắt bạo liệt trừng to, nhìn từng tấm hình, trái tim đau đến muốn nổ tung..........

Năm nữ dạ hành nhân nhìn Lãnh Mặc Hàn kích động tức giận, thừa dịp, lập tức tung người nhảy xuống biển!!

"Muốn chạy!!?" Thanh Bình giỏi bơi lội, lập tức trong miệng cắn dao sắc bén, tung người xuống, lúc lao vào biển, không ngờ nhìn thấy nơi xa lái tới mấy chục chiếc ca nô, giống như chờ Lãnh Mặc Hàn rơi vào bẫy rập, nhanh chóng nâng súng máy, nhắm về phía bên này bắn càn quét!!!.

"Lão đại, cẩn thận! Thì ra bọn họ sớm có mai phục, biết chúng ta sẽ đến, nghĩ một hòn đá hạ hai con chim!!" Mỹ Linh không nói hai lời, ngăn ở trước mặt của Lãnh Mặc Hàn, cùng đám người Giang Thành và Tiêu Yến, đồng thời nâng súng máy, hướng về phía mười mấy chiếc ca nô, bắt đầu chiến đấu kịch liệt ở trên biển! Lãnh Mặc Hàn vẫn một mình, đội mưa to gió lớn, rừng mưa đạn, cả người ướt đẫm, hai mắt vẫn chăm chú nhìn chằm chằm tấm hình Tiểu Nhu bị khoan qua má trái, hai tròng mắt anh lóe lên, chợtnhớ lại lúc mới vừa vọt vào căn phòng bí mật thì mặt đất ướt đẫm, anh đột nhiên thở dốc, nói: "Giả!! Đây là giả!!"

Mỹ Linh vừa nhắm phía trước nổ súng, che chở Giang Thành chuẩn bị lên ca nô đối phương, lại nghe được lời của Lãnh Mặc Hàn, ngạc nhiên hỏi: "Cái gì? Cái gì là giả?"

Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng lóe lên, mặt lộ ra ngưng chặt, nhìn Tiểu Nhu trong hình, lập tức nói: "Má trái bị khoan như vậy, hẳn là khuôn mặt đầy máu thịt, máu tươi đầy đất mới phải!! Nhưng hôm nay lúc chúng ta vọt vào, căn phòng bí mật này rõ ràng sạch sẽ! Coi như sau khi bọn họ chạy trốn, mới tổn thương Tiểu Nhu, cũng tuyệt đối không thể nhanh như vậy!! Lúc nảy chúng ta theo dõi lúc đi ra, bên bờ và trên biển cũng không có vết máu!!"

Mỹ Linh cũng nâng súng lục, quên bắn, ngây người nhìn Lãnh Mặc Hàn nói: "Ý của anh là....."

"Đây là hình làm giả!! Cố ý làm giả hình Tiểu Nhu rơi xuống biển!! Dùng cái này để đánh thẳng vào Khả Hinh thi đấu!! Tiểu Nhu còn sống!! Nhất định còn sống!!" Lãnh Mặc Hàn gần như khẳng định đáp án này, nhất thời ngẩng mặt lên, nhìn phía chân trời tối tăm, hai mắt nhanh chóng xoay tròn, ép buộc mình bình tĩnh nhớ lại, nếu Tiểu Nhu rơi vào trong biển, sau khi bò lên, như vậy cô sẽ ở chỗ nào?

Anh nói xong, hai mắt mãnh liệt lóe lên, lập tức nói: "Nhất định vẫn còn ở trên bờ!! Lập tức phái người trở về tìm bóng dáng của cô ấy!!"

"Vâng!!!" Mỹ Linh không nói hai lời, tay đè hệ thống định vị nơi cổ tay, gọi đồng nọn tập trung bên này, nhưng mới vừa gọi hết đồng bọn, một viên đạn phá vỡ áo da màu đen trên cánh tay cô, lộ ra một đường máu, cô kêu gào thống khổ một tiếng, Lãnh Mặc Hàn tức giận lập tức xoay người, nhìn mười mấy chiếc ca nô bên kia, súng đạn thật mạnh, anh tức giận cầm súng lục Desert Eagle, tay nhấn ngã Mỹ Linh, nhắm về phía ca nô phía trước, chuẩn xác bắn trúng ba chiếc ca nô khởi động máy, lại nắm chặt súng lục, liền nhanh chóng giải quyết mấy dạ hành nhân, vẻ mặt tức giận quát: "Bốc cháy!"

12 người áo đen, lập tức xếp thành một hàng, kéo tên lửa, bắn về phía mấy chiếc ca nô đằng trước, Giang Thành lập tức nhấn bom trên tên lửa, ầm, tiếng phá hủy từ trên biển truyền đến!!

Tám chiếc ca nô khác như mũi tên vọt thẳng đến, nhất định phải theo mệnh lệnh của ông chủ, giải quyết Lãnh Mặc Hàn!!

"Tiêu Yến......" Lãnh Mặc Hàn quát lớn một tiếng!!

"Vâng!!!" Tất cả ngón tay của Tiêu Yến lập tức kẹp đạn thép phát sáng, nhắm ca nô chạy như bay tới ném ra, khuôn mặt Lãnh Mặc Hàn lại tức giận nâng súng lục lên, kỹ thuật bắn súng thật chuẩn xác bắn rầm rầm rầm vang dội, bắn trúng viên đạn thép sắp rơi trên ca nô, ầm........mấy chiếc ca nô cùng va vào nhau đồng thời nổ tung, một ca nô khác tránh được nổ tung, sắp xông thẳng về phía Lãnh Mặc Hàn, sắc mặt của Lãnh Mặc Hàn cứng rắn, hai mắt sắc bén như mũi tên nhìn chằm chằm chiếc ca nô này...........

"Vèo......" Chiếc ca nô lập tức sắp xông thẳng tới Lãnh Mặc Hàn, nhưng lúc đang xông qua thế lửa trong thoáng chốc, một tiếng mèo kêu lập tức truyền đến, người trên ca nô cùng ngẩng đầu lên, cũng đã thấy một con quái vật đôi mắt xanh, từ máy bay trực thăng bay xuống, khi bọn họ còn chưa phản ứng kịp thì mặt đã bị xé nát, đau đến kêu lên một tiếng sợ hãi, ca nô nghiêng về một bên, hướng về phía trước lao tới!!

Giang Thành lại cầm súng bắn đạn ria trong tay, nhắm ngay chiếc ca nô này bắn ra!!!

Điệp Y trong tiếng nổ vang, lập tức đứng vững ở trước mặt của Lãnh Mặc Hàn, vội nói: "Biệt thự của Như Mạt, chúng ta đã nắm được, không thể theo dõi Hách Dục Hải!!"

Khuôn mặt Lãnh Mặc Hàn cứng rắn nghe nói như vậy, lại tức giận xoay người, nhìn ánh lửa cháy khắp nơi, hai mắt anh lóe ra ánh sáng mãnh liệt đau lòng, từng chữ từng chữ nói: "Tìm được Tiểu Nhu trước! Đã trễ thế này, cô ấy không về nhà, cha mẹ sẽ lo lắng!"

Nhất thời, trên mặt biển bùng lên ánh sáng, các nơi chó cảnh sát và đặc cảnh, ở gần nơi Tiểu Nhu rơi xuống biển, rối rít dùng mọi cách tìm kiếm, Lãnh Mặc Hàn đội mưa, ép buộc mình bình tĩnh chỉ huy thuộc hạ xung quanh, dọc theo đường dạ hành nhân có thể trốn thoát, tiếp tục truy tìm vị trí của Tiểu Nhu, anh vừa ở tìm người ở thôn gần biển, vừa đứng ở trong bóng đêm, kêu to: "Tiểu Nhu...... Tiểu Nhu...... "

Ngõ hẻm nối thẳng làng ven biển, khắp nơi là làng ven biển, còn có rất nhiều con đường nhỏ quanh co, bên kia chính là rừng cây rậm rạp, tất cả mọi thứ đều chìm trong bóng tối, lộ ra vô hạn bí ẩn và quỷ dị!!

***

Khách sạn Á Châu!!

Tối nay còn có một cuộc bữa tiệc quan trọng, khách quý giới chính trị, doanh thương đến từ các nơi trên thế giới đang nâng ly vui vẻ, trong đó còn có một cựu Thủ tướng nước Anh đã nghỉ hưu, còn có các phương tiện truyền thông lớn, còn bao gồm nhà khoa học, cùng con gái của ông trùm khách sạn thế giới, nơi này tập trung nhân vật đứng đầu nhất toàn thế giới, sảnh tiệc xa hoa, khắp nơi bay đầy mùi rượu đỏ cao cấp, thức ăn ngon tinh xảo nhất, một nhà truyền thông lớn khoảng bảy mươi tuổi, mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng vẫn thưởng thức một khối gan ngỗng nấm đen, giờ phút này, đứng ở nơi đây, hết sức hào sảng nói với ông trùm giới báo chí nước ta về truyền thông nước Anh và truyền thông Trung Quốc khác nhau, giờ phút này trên thế giới nhất trí cho rằng truyền thông Trung Quốc bị ảnh hưởng khá nhiều từ phía chính phủ, mà nước Anh và Mĩ đều sẽ có thêm một chút góc độ nghe nhìn.........

Ông trùm giới báo chí lập cầm rượu đỏ, cười đưa ra ý kiến của mình.

Mấy cái thiên kim, danh viện, bao gồm thiên kim của chuỗi tập đoàn khách sạn thế giới, cùng nhau nâng ly, mặc váy dài hấp dẫn, cùng nhìn bóng dáng trai đẹp hấp dẫn trước piano ba chân trong sảnh tiệc, đều có chút không tin tưởng, anh chính là Tổng Giám đốc Trang của Hoàn Cầu, bởi vì kể từ sau khi anh về nước, vẫn không có tham gia bữa tiệc lớn nhỏ, nghe nói anh bận trăm công nghìn việc, nghe nói trong lòng anh đã có người.....

Phía trước lại bay tới một chút tiếng đàn piano.

Bởi vì Tưởng Thiên Lỗi bị lạnh cảm, Trang Hạo Nhiên liền thay anh chủ trì bữa tiệc quan trọng, nhìn cả người anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây dài đen, nở nụ cười nhiệt tình, đẹp trai, ôm lấy cháu gái của truyền thông nước Anh, Elisa, một bé gái năm tuổi, ngồi chung ở trước đàn piano, dạy cô bé biểu diễn điệu Valse công chúa, ngón tay bật lên phải thẳng sau đó quay về, thậm chí giữ khuôn mặt cười nhẹ, tâm trạng vui vẻ là rất quan trọng...... Anh nói xong, ánh mắt dịu dàng nhìn Elisa lộ ra nụ cười ngây thơ đáng yêu, biết cô bé theo ông nội tới đây tham gia bữa tiệc có chút mệt mỏi, liền chủ động đàn giai điệu êm tai “điệu Valse công chúa” cho cô bé, anh vừa nói vừa nhìn bảo bối nhỏ đáng yêu, hát nhỏ một ca khúc, trêu chọc cô bé vui vẻ......

Elisa vừa nghe tiếng piano vui vẻ, vừa nở nụ cười ngọt ngào......

Lúc này Tiêu Đồng nhanh chóng đẩy cửa đi vào sảnh tiệc, đưa mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, rốt cuộc nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đang ôm lấy một cô bé người anh, nở nụ cười hết sức nhiệt tình, đang dạy cô bé luyện Piano, cô lập tức đi tới, nghe Trang Hạo Nhiên nhỏ giọng như nghệ sĩ, dùng tiếng anh hát nhỏ cho cô bé nghe, cô cũng không có cách nào, lập tức cúi người xuống, bàn tay che nhẹ, ở bên tai của anh nói một câu......

Trang Hạo Nhiên bình tĩnh nghe xong, sắc mặt từ từ thu lại, hai mắt phát ra ánh sáng có chút sắc bén......

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Chương 1062: Điệu valse công chúa