Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa - Chương 62


Edit: windy

Anh là rất tức giận.

Hít vào một hơi, đều có thể nhận thấy được anh không thu liễm tức giận lại chút nào.

Từ khi hai người quen biết đến nay, ngày thường tính tình anh đều lãng đạm, ngẫu nhiên không để ý sẽ nói đùa một chút, ở trong đội huấn luyện cũng từng thấy lúc anh nổi cáu, cũng không thấy lửa giận cuồn cuộn trong mắt anh.

Anh đứng tại chỗ, như tượng khắc.

Nam Sơ nhìn ở phía xa, cảm thấu không phải như thế, quá xa lạ rồi.

Anh bỗng nhiên bước lên đứng ở trước mặt cô, hai tay để trong túi, cúi mắt lạnh lùng nhìn cô.

Ngoài cửa sổ gió tuyết thổi đến, cửa sổ bị mở ra, cửa gỗ cũ kĩ bị gió thổi kêu két két, bỗng nhiên lại thêm một trận gió to thổi tới, đem không khí tăng thêm vài phẩn khẩn trương.

Lâm Lục Kiêu hơi hơi cúi người, tay vẫn để trong túi quần, nhìn thẳng ánh mắt của cô, khóe miệng cười hừ, trước mắt châm chọc: “Nói đi, em muốn thế nào? Hả?”

Nam Sơ không chút sợ hãi, liền bình tĩnh nhìn anh, ánh mắt giống như nhìn đứa trẻ ba tuổi.

Bình tĩnh.

Giống như nói, em cứ nháo đi, nháo đủ rồi thì ngoan ngoãn về nhà.



Lâm Lục Kiêu tức giận không kích động được bất cứ cảm xúc gì của Nam Sơ.

Cô vẫn thủy chung bình tĩnh nhìn anh, nhìn anh nhìn chằm chằm cô, đôi mắt sâu đen, trong suốt hiện lên hình ảnh của anh, biểu cảm của cô triệt để chọc giận anh.

Khom lưng ở trước mặt cô, chợt quát một tiếng: “Nói chuyện!”

Anh quát như vậy, Nam Sơ cảm thấy phần thắng của mình càng lớn.

Giống như xem diễn trò.

“Mẹ nó...”

Câu sau trực tiếp bị ngăn lại, trên môi liền đụng phải gì đó mềm mại lành lạnh.

Anh khom người, hai người vốn là nhìn thẳng, Nam Sơ nghiêng tới trước, nhẹ nhàng chuồn chuồn lướt lên môi anh.

Trước lúc anh đẩy cô ra, Nam Sơ nhanh chóng đứng vững, mở to đôi mắt sáng ngời, nhìn anh, “Vật em cần tìm có rất nhiều, rất muốn anh, nói như vậy, hiểu chưa?”

Lâm Lục Kiêu theo bản năng liếm liếm khóe môi, mang theo vị hoa quả, đánh son rắm chó gì vậy?

Một giây sau, đem người dồn đến chân tường, tay đặt trên eo, thở hắt ra, “Tiếp, nói lại một lần nữa, muốn cái gì?”

Nam Sơ ngoan ngoãn đứng ở góc tường, theo dõi ánh mắt anh, đuôi mắt cắn câu: “Anh.”

Anh lớn tiếng: “Nói hẳn hoi.”

Nam Sơ rũ mắt xuống, không lộ biểu cảm gì, ít đi yêu mị, ánh mắt hoàn hoãn nói: “Chúng ta làm lành đi.”

Lâm Lục Kiêu lấy bao thuốc từ trong túi ra, rút ra một điếu, bỏ vào trong miệng, cúi đầu châm thuốc không chút để ý nói: “Anh không tin em nữa.”

Nam Sơ im lặng, người tựa vào lên tường, nhìn anh hút thuốc, hầu kết lên xuống, hầu kết theo khói phiêu tán, hơi hơi di động.

Anh thổi thổi khói, yên lặng nói: “Ban đầu ở bệnh viện, em nói chia tay, anh không đồng ý, em liền đi cho xong việc, thậm chí đến cả thông báo cũng không cho anh biết, nửa đêm anh trèo lên phòng bệnh, nhìn thấy cửa mở rộng, hộ sĩ nói cho anh biết, em đi Mĩ, khi đó anh ngồi ở trên giường bệnh nghĩ rốt cuộc em có từng thích anh hay không?”

Trên đời 97% bởi vì không hợp nhau mà chia tay.



Cái gọi là gương vỡ khó lành, cho dù đem mảnh vỡ ghép lại với nhau, không cách nào xóa bỏ dấu vết.

Bị hiểu lầm, bị kì thị, đều đã không liên quan.

Dù có mệt có khổ, có trải qua sóng gió lớn cỡ nào đều gặp qua.

Anh giận là thái độ dễ dàng rời khỏi của cô.

Anh ngậm khói, nở nụ cười châm chọc: “Đại Lưu nói tuổi em còn nhỏ, không đủ kiên định, gặp phải chuyện này dễ dàng chạy, em đoán anh nói với cậu ta thế nào không?”

Bây giờ nghĩ lại đều là mất mặt.

Anh hừ nhẹ, nửa điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay một hồi lâu không lấy ra, nghiêng người trực tiếp dập tắt ở bên trong gạt tàn.

Một tay ở trong túi, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Trở về đi, đừng tốn thời gian ở chỗ anh nữa, cũng đừng tìm anh, anh không tin em nữa đâu.”

Ngoài cửa sổ gió tuyết đầy trời, biến mất trong phòng, cũng không tìm thấy dấu vết.

Nam Sơ nhìn anh xoay người rời đi, nhìn anh ra ngoài đóng sầm cánh cửa, tấm lưng quyết tuyệt, giống như thật sự không quay lại nữa.


Lạnh lùng đáp lại.

Huyệt thái dương căng thẳng, từng chút từng chút đau đớn, Nam Sơ cảm thấy lần này bản thân mất thật rồi.



Lâm Lục Kiêu đi xuống lầu.

Dì đang đan áo len thấy anh xuống sớm quá, lại kinh ngạc, trước kia người nhà bộ đội tới, không phải là ở trong đó một hai tiếng sao.

Lâm Lục Kiêu không vội vã rời khỏi, mà đứng ở dưới lầu rút hai điếu thuốc lá, chú chó con ngồi chơi đùa ở ven đường, đó là của con trai của dì, anh ta đi học ở bên ngoài, liền đưa cho mẹ nuôi.

Lâm Lục Kiêu vừa hút thuốc, vừa gãi cằm nó, không chút để ý hỏi: “Sắp nghỉ rồi?”

Dì ấy nghe tiếng đáp: “Ừ, con dì sắp về rồi. Chắc là cảm giác thấy, mấy ngày nay no bắt đầu kích động lắm.”

Chú chó nhảy nhót lung tung chơi đùa rất vui vẻ với Lâm Lục Kiêu.

Dì nói: “Cậu huấn luyện chó rất giỏi.”

Lâm Lục Kiêu cười: “Trong đội có huấn luyện chó, trước kia thường xuyên huấn luyện, bọn nó rất trung thành với con người.”

Dì ấy gật đầu đồng ý.

Lâm Lục Kiêu hút thuốc xong, ngẩng đầu, thấy Nam Sơ dựa ở trên lan can, nhìn theo anh.

Anh nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, phất tay với chú chó, “Đi đi.”

Cứ như vậy một lát, chú chó như sinh ra ỷ lại với Lâm Lục Kiêu, hướng về phía anh kêu gâu gâu.

Lâm Lục Kiêu cũng không quay đầu lại, anh rời đi rất nhanh, giống như cảnh tuyết rơi quay chậm, cho đến khi bóng dáng biến mất ở xa xăm.

Chó sao có thể trung thành so với người?

Bóng dáng người đã không còn, Nam Sơ vẫn đắm chìm trong câu nói kia.



Trong khu dành cho người nhà có một người đẹp đến ở, chuyện này không đến ha ngày liền nhanh chóng truyền ra.


Lại nghe nói là tới thăm Kiêu gia, bọn họ lại càng kích động hơn.

Nhưng mà, ngoại trừ ngày đầu tiên, sau đó cũng không thấy Lâm Lục Kiêu đến khu này nữa, trong đội có người không tin, hỏi Triệu Quốc, “Thật sự là đến thăm Lâm Lục Kiêu?”

“Đương nhiên.” Triệu Quốc nắm giữ toàn bộ bát quái nơi này, mọi người đều vô cùng tò mò với người đẹp kia, nhưng không ai từng nhìn thấy mặt, lúc ra thao trường chỉ thấp thoáng thấy người đẹp dựa vào ban công ép chân thôi.

Ép vô cùng tiêu chuẩn, khí chất cũng có chút giống với nữ binh phía văn công.

Vì thế liền suy đoán là Lâm Lục Kiêu quen biết nữ binh trong đội? Lại nghe nói phía Bắc không thiếu gì, nữ binh mặc quân phục vào vẫn oai hùng hiên ngang như đàn ông.

Nhưng mà, chủ nhân bát quái lại làm như không có chuyện gì, vẫn luyện tập như thường, chạy bộ, chạy việt dã, huấn luyện leo cao tầng, giống như chuyện Kim ốc tàng Kiều kia không liên quan tới anh.

Mọi người tức giận.

Bên này, Nam Sơ ở trên sân thượng ép chân vừa nói với Nghiêm Đại.

Thân thể cô quá mềm, cong tới tận cuối, dì ở dưới nhìn thấy mà phát sợ, thắt lưng cô gái này không tồi nha.

“Nếu đội trưởng không đồng ý gặp cô, cô ở đó ngây ngốc cũng vô dụng. Nếu không cô trở về đi. Ta nghĩ cách khác.”

Nam Sơ không nhanh không chậm đổi tư thế, ánh mắt tiến về phía xa, một đám đàn ông to lớn mặc quân phục đang tổ chức huấn luyện leo cao tầng, ánh mắt cô nhìn bên đó, không cần tìm, liếc mắt một cái có thể thấy được Lâm Lục Kiêu.

Cái ót cực kì khí phách.

Động tác của anh vừa tiêu chuẩn lại nhanh, thang cuốn leo từ cửa sổ xuống, người liền nhanh chóng bắt lấy sợi dây rồi leo lên trên, một tầng lại một tầng rất nhanh liền lên tới trên, leo một cái 6 tầng cũng tầm mười giây.

Trên cửa sổ tầng 6, đeo thêm 50kg, trực tiếp treo lên eo, túm chặt ở bên cạnh, hai chân dẫm lên mặt tường, nhanh chóng hạ xuống mặt đất.

Quan sát vài ngày, mỗi ngày đều huấn luyện cùng một kiểu, rất buồn chán.

Nhưng lại tràn ngập hơi thở người lính.

Nam Sơ ngược lại cực kì hưởng thụ quang cảnh như vậy.

“Chờ một chút đi.” Ánh mắt cô dừng lại ở nơi xa xa, “Gió to tuyết lớn, không ra được.”

Nghiêm Đại trêu chọc: “Tôi thấy là lòng cô bị ngăn lại rồi, được rồi, cô ở bên đó chờ đợi đi, tốt nhất đưa cả con về luôn.”

“Ý hay.” Mắt Nam Sơ sáng lên, cẩn thận suy nghĩ một chút, cách này thật đúng là khả thi.


Dù sao Lâm Lục Kiêu cũng thích trẻ con.

Người ở đầu bên kia không chút lưu tình nào vạch trần cô: “Đừng trách tôi nói thẳng, giờ cô chính là nương nương ở lãnh cung, cơ hội gặp thánh thượng cũng không có đâu.”

Nam Sơ quay đầu nhìn đống đồ trong hành lý, không có cơ hội thì tạo cơ hội cũng được.



Hôm nay, sắc mặt Nam Sơ tái nhợt, môi cũng không có tươi tắn, lúc xuống lầu, dì nhìn thấy, cô bé này sao lại thành như vậy, vội vàng quan tâm hỏi hai câu, “Cháu bị sao vậy hả? Bị bệnh?”

Nam Sơ “mạnh mẽ” ho hai tiếng, không có sức nói: “Bị cảm chút, dì, gần đây có tiệm thuốc nào không?”

Dì nhiệt tình, thấy cô như vậy, sao có thể để cho cô ra ngoài, đem người kéo về, thân thể gầy gò, chống sao lại được dì khỏe mạnh được, khẽ chao đảo, vừa sờ trán, “Có chút nóng thật, cháu về nằm đi, ta đi mua cho cháu.”

Nam Sơ kiên trì: “Dì nói cho cháu đi, tiện đường cháu ra ngoài đi dạo chút.”

Kết quả dì ấy nổi giận lên, “Đã như thế rồi còn đòi đi đâu, đi lên nằm đi, ta đi mua cho cháu.”

Nam Sơ giống như bị dì ấy kéo lên lầu.


Dì ấy đi xuống, vừa đi vừa nghĩ chuyện này phải nói cho Tiểu Lục, nếu không thì cô gái kia thật đáng thương.

Vì thế mua thuốc xong lại đi ra sân huấn luyện tìm Lâm Lục Kiêu.

Bọn bọ đang nghỉ ngơi, một đồng ngồi cùng một chỗ, Lâm Lục Kiêu đứng, ôm cánh tay dựa vào thân cây nghe bọn họ nói hưu nói vượn, đề tài chính của bọn họ đơn giản là quân sự, trò chơi, phụ nữ, anh không nói nhiều năm, thỉnh thoảng phối hợp nói mấy câu, phần lớn đều trầm mặc.

Triệu Quốc đã chạy tới trước: “Lục Kiêu, dì tìm anh.”

Lâm Lục Kiêu ngẩng đầu, híp mắt thuận thế qua xem, trong tay dì mang theo một túi thuốc, vẻ mặt sốt ruột nhìn anh.

Anh cảm thấy trầm xuống, đứng dậy chạy tới.

“Cô gái kia bị bệnh, còn rất nghiêm trọng, ta thấy bộ dáng của cô ấy, đi đường cũng không nổi, cậu tới nhìn xem, để cho người ta đến bệnh viện hay là…” Dì thấy anh mấy ngày nay chưa tới, tưởng rằng hai người cãi nhau, lòng tốt nói khoa trương chút.

Dù sao dẫn người đến rồi thôi, cũng quá đáng thương rồi.

Còn chưa nói xong với dì, Lâm Lục Kiêu liền chạy về phía khu nhà, tốc độ rất nhanh, dì ở phía sau đuổi cũng không kịp.

Trong lòng là rất lo lắng.

Càng nghĩ càng cảm thấy anh là một tên hư hỏng, tốt xấu gì người ta vượt ngàn dặm xa xôi tới tìm anh, không cho sắc mặt tốt thì thôi đi, lại còn làm người ta bị bệnh, vừa chạy vội vàng, cũng tự trách mình.

Nhưng vừa đẩy cửa ra, liền ngây người. Bị ép rồi.

Đạo hạnh của cô rất cao, đã biết giả vờ bệnh rồi.

Trong lòng giống như có một sợi dây buộc căng, trong lúc mở cửa nháy mắt liền đứt ra, khẩn trương vừa rồi liền có vẻ ngu ngốc bao nhiêu, Lâm Lục Kiêu mạnh mẽ khắc chế tức giận, xoay người liền muốn sập cửa rời đi.

Bị Nam Sơ ôm cổ, ngửa đầu hôn anh, “Em sai rồi.”

Cô nhỏ giọng nhận sai.

Lâm Lục Kiêu lạnh lùng cúi mắt nhìn cô, đôi mắt còn lạnh lùng hơn gió tuyết, “Buông ra.”

Nam Sơ ôm chặt hơn, cắn cắn cằm nhọn hầu kết của anh, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, “Buông ra anh bỏ chạy mất.”

Công lực cũng tăng lên rồi.

Lâm Lục Kiêu bất động như cũ.

Nam Sơ nhún lên hôn môi anh, kết quả người nào đó cao hơn, cằm hơi hơi nâng lên, cho dù cô nhún lên cỡ nào, cũng chỉ hôn lên cằm.

Cô dứt khoát ngậm cằm anh.

Có chút đau.

“Râu anh không cạo sạch sẽ.”

Trước kia mỗi lần gặp cô, Lâm Lục Kiêu sẽ vô cùng sạch sẽ, bởi vì sợ lúc gần gũi sẽ chọc vào cô, bây giờ, không có phụ nữ, cũng không gần gũi ai, trong đội đều là một đám đàn ông thô kệch với nhau.

Cạo qua cho xong, sẽ không soi gương sửa lại.

“Nhưng mà em thích, như vậy cũng được, thô cũng được.”

Lâm Lục Kiêu quay đầu, tay đẩy trán cô ra, đẩy về sau, đẩy cô từ trên người mình ra, cười lạnh: “Có ý gì?”

“Mấy năm nay, ở bên ngoài có phải cũng tiến bộ rồi phải không, còn học cách lừa gạt người khác rồi hả? Hả?”


Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa - Chương 62