Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa - Chương 4


Edit: Lạc Thần

Lâm Lục Kiêu cúi đầu nhìn, thật đúng là.

Quần trắng đen, một cái dài một cái ngắn, Nam Sơ đội mũ lưỡi trai, nửa gương mặt bị nón che khuất, lại không che được khóe miệng đang giương lên của cô.

Cô gái mặc quần cụt, lộ ra một đôi chân dài mềm mại thẳng tắp, Lâm Lục Kiêu thu lại tầm mắt thản nhiên từ trên chân cô về.

Cô gái nhỏ quả thật đã trưởng thành.

”Ừ.”

Tiếng đàn du dương phụ hoạ, không nghe kỹ, căn bản là nghe không rõ âm thanh một âm tiết như có như không của anh.

Nam Sơ giống như được khích lệ.

Người bên cạnh vẻ mặt lạnh lùng, mặt không chút thay đổi.

Nam Sơ bắt đầu không chút kiêng kỵ quan sát anh.

Tóc anh ngắn mà đen, vĩnh viễn đều là tiêu chuẩn rất ngắn, cứng rắn đâm đâm giống như cương châm. Đôi mắt to, hốc mắt đen nhánh, đuôi mắt nhếch lên giống như đang cười, mũi cao như núi, cằm thẳng.

Vẻ mặt tẻ nhạt ngồi ở khán phòng, không nói một lời.

Phòng âm nhạc ánh sáng mờ mờ, chợt trên khán đài có ánh sáng quét qua khán phòng.

Chợt sáng chợt tối.

Ánh sáng quét qua anh thì cả người được chiếu sáng, tóc đen nổi bật trong ánh sáng trắng, trước mắt, có thể đếm rõ lông mi.

Mờ tối thì chỉ có thể nhìn thấy hình dáng thân thể cường tráng của anh.

Người đàn ông này, toàn thân đều lộ ra cốt thép kiên cường, bạn vĩnh viễn cũng không nghĩ ra, anh làm cho một người con gái động lòng thì nên là cái dạng gì.

”Gìa rồi nhìn tôi làm gì.”

Lâm Lục Kiêu nhìn thẳng phía trước, nhàn nhạt hỏi.

”Anh nhìn rất đẹp trai.”

Nam Sơ nghiêng đầu nhìn chằm chằm anh, không chút để ý nói.

”Tật xấu.” Lâm Lục Kiêu hừ một tiếng.

Nam Sơ dựa vào ghế, cố tự mình vui vẻ, thỉnh thoảng nghiêng đầu liếc anh một cái, chợt kêu anh một tiếng: “Ai.”

Rốt cuộc Lâm Lục Kiêu liếc cô một cái.

Nam Sơ hướng mắt lên trên khán đài chỉ, nhỏ giọng hỏi: “Anh cùng đứa bé kia quan hệ thế nào?”

Đứa bé? Lâm Lục Kiêu nhíu mày, đè thấp giọng: “Cô có vẻ không lớn hơn cậu ta bao nhiêu chứ?”

Nam Sơ nhíu mày, nghiêm trang: “Lớn hơn nhiều.”

Lâm Lục Kiêu châm biếm một tiếng, cầm chai nước bên cạnh lên, mở nắp đổ vào miệng: “Cô xem như cái gì?” Vặn nắp bình hỏi ngược lại.

Nam Sơ theo dõi hầu kết khẽ động của anh, trái tim nóng lên, nhìn chằm chằm nơi nhô ra, ra vẻ kinh ngạc: “Không phải là con trai của anh chứ?”

Lâm Lục Kiêu liếc cô một cái: “Tôi nhớ rõ trước kia đầu óc cô rất bình thường.”

Gãi đúng chỗ ngứa.

Nam Sơ thuận nước đẩy thuyền: “Tai sao sau đó anh lại dọn nhà?”

Lâm Lục Kiêu dựa vào ghế ngồi, thẩn thờ nhìn cô.

”Hả?”

......

Khi đó, Nam Sơ giữ chặt thì Lâm Lục Kiêu nhiều lần cân nhắc, Lâm Lục Kiêu vẫn là mang Nam Sơ về nhà.

Anh để choNam Sơ ở trong nhà, mình trở về trong đội, qua nửa tháng, lần đầu tiên nghỉ phép về nhà, thờì gian quá dài hoàn toàn quên trong nhà còn có một cô gái nhỏ, khi đó là một chiếc máy bay trinh sát 618 bốc cháy, yêu cầu hạ cánh khẩn cấp, nơi quân sự báo động, phòng cháy, cứu hộ, đội viên đột kích toàn bộ đi suốt đêm tới địa điểm hạ cánh, thế lửa ngất trời tình huống nguy hiểm, chờ cứu viện kết thúc, từng người một trên người trên mặt đều bẩn, tựa như từ vừa mới chui ra từ trong than đá.



Nửa đêm Lâm Lục Kiêu về đến nhà, trực tiếp vào phòng tắm tắm rửa, chờ anh tắm xong ra ngoài, liền bọc khăn tắm ngang hông, cầm trong tay khăn lông lau tóc đi tới bên giường, đặt mông ngồi xuống mới nhận ra không được bình thường.

Trong chăn có cái gì đó mềm mại.

Theo bản năng quay đầu nhìn lại, một đôi tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy chăn bên cạnh, lộ ra một cái đầu bù xù, một đôi mắt vô tội lại sạch sẽ đang nhìn anh chằm chằm.

Chờ đến lúc anh ý thức được, đã là quá chậm.

Cô gái nhỏ mềm mại nói: “Anh ngồi lên chân tôi.”

Cô gái tuy nhỏ, ba điểm đều đủ cả.

Lâm Lục Kiêu tuyệt đối là nam nhân bình thường, khi anh phát hiện trong đầu mình thiếu chút có một ý tưởng không được thuần khiết thì lập tức bật trên giường dậy, đại khái động tác có chút lớn, khăn tắm ngang hông lỏng ra, rơi vào trên giường.

Bên trong chỉ mặc một cái quần lót góc bẹt màu đậm.

Nam Sơ nháy mắt mấy cái, lúc muốn nhìn kỹ.

Chăn bị người nhắc lên, che một cái toàn bộ khuôn mặt, trước mắt chỉ còn dư lại khoảng không gian đen kịt.

Lâm Lục Kiêu tùy tiện rút tùy tiện rút một chiếc áo sơ mi và quần đùi cỡ lớn từ trong ngăn tủ, đưa lưng về phía cô, vừa mặc vừa cứng nhắc nói với người trong chăn: “Không ngủ được lập tức trả giường lại cho tôi.”

Chờ tiếng đóng cửa truyền đến, Nam Sơ mới ngoan ngoan nhắm mắt lại.


Cứ như vậy không hề có chút nao núng hay sợ hãi được hơn một tháng.

Cho đến, Nam Sơ lần đầu gặp gỡ bạn gái lúc đó của Lâm Lục Kiêu.

Ngày đó Lâm Lục Kiêu mới vừa nghỉ phép, sau khi trở về từ trong đội, đã có người tới gõ cửa vang lên tiếng cốc cốc.

Nam Sơ mang theo bao khoai tây chiên đi mở cửa.

Tay cầm cửa vừa mới kéo ra, một cô gái vẻ mặt sững sờ, sau đó trên mặt nở nụ cười, dịu dàng nói: “Lâm Lục Kiêu có ở đây không?”

Nam Sơ nhét một miếng khoai tây chiên vào miệng, gật đầu, sau đó Lâm Lục Kiêu mới vừa tắm xong từ trong phòng tắm ra ngoài, cô gái biến sắc, Nam Sơ từ nhỏ đã nhạy cảm, cũng giỏi về quan sát chi tiết, lập tức giải thích với cô gái đó: “Tôi là em gái bà con xa của anh ấy, ở tạm.”

Khi đó Nam Sơ còn nhỏ.

Cô gái nhìn cảm thấy Lâm Lục Kiêu cũng không trở thành cầm thú như vậy, học sinh cấp ba đều xuống tay.

Vì vậy, trái tim lơ lửng sau đó hơi thả lỏng, nhưng trong lòng nghi ngờ nhìn đôi mắt của Nam Sơ.

Dừng cơm tối với nhau vui vẻ hòa hợp.

Lúc cô gái gần đi còn thêm thân mật với Nam Sơ: “Lần sau chị dẫn em đi dạo phố.”

Nam Sơ khôn khéo gật đầu.

Đêm đó, Nam Sơ nhận được điện thoại của trợ lý Nam Nguyệt Như, nói cho cô biết ngày mai mẹ cô trở về nước.

Buổi tối hôm đó Nam Sơ liền thu thập xong đồ đạc, chuyển ra khỏi nhà Lâm Lục Kiêu. Lâm Lục Kiêu lái xe đưa cô đi tới khách sạn gần sân bay, để hôm sau cô có thể dễ dàng đi đến sân bay đón Nam Nguyệt Như.

Lâm Lục Kiêu lái xe rất trầm mặc, từ trước đến giờ anh nói cũng không nhiều, lúc không kiên nhẫn cũng rất rõ ràng.

Đêm đó, có lẽ trong lòng của Lâm Lục Kiêu thật sự không động.

Nhưng làm cho anh lại càng không động là, trước khi xuống xe, Nam Sơ đưa một xấp tiền mặt thật dầy đã chuẩn bị xong trước đó cho anh, nói: “Trước đã nói rồi đấy, tiền mướn phòng tháng này.”

Cửa sổ xe mở ra, gió đêm thổi vù vù.

Lâm Lục Kiêu chống lên cửa sổ xe hút thuốc lá, anh nâng mí mắt, hút từng ngụm từng ngụm, khói mù dần tản ra, nhưng mà không có đưa tay nhận.

Sau đó Nam Sơ đặt tiền ở chỗ cạnh tài xế, liền xoay người xuống xe.

Nam Sơ đứng ở ngoài cửa xe, vẫy tay với anh: “Đội trưởng Lâm, trong khoảng thời gian này cảm ơn anh!”

Nói xong, xoay người rời đi.

Nam Sơ rời đi rất dứt khoát.

Dứt khoát đến mức Lâm Lục Kiêu ngồi ở trong xe hút hai điếu thuốc mới bừng tỉnh lại, sau đó cầm tiền chỗ tay lái phụ lên, xuống xe, ném vào thùng rác.

Đi hai bước trở về.


Đứng lại, cào tóc, lại đi trở về, lấy tiền ra ngoài, ném vào trong xe, nổ máy xe rời đi.

Đêm đó quả thật trong lòng khó chịu tới cực điểm.

Anh không cho là chính mình có tình cảm gì với cô gái nhỏ đó.

Đứa trẻ choai choai,

Chưa đủ lông đủ cánh, có thể có ý tưởng lộn xộn gì chứ.

......

Tiếng đàn du dương vang lên trong phòng âm nhạc, Lâm Khải nhắm hai mắt hết sức tập trung tinh thần.

Ánh đèn ngược dòng, lúc sáng lúc tối.

Nam Sơ nhìn vào mắt người bên cạnh, nhẹ nhàng nói bên tai anh: “Sau đó tôi có đi vào trong đội tìm anh.”

Lâm Lục Kiêu liếc mắt.

”Trạm gác nói anh được điều đến huyện thị khác.”

Anh thu ánh mắt lại, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Nam Sơ nghiêng đầu: “Bây giờ là gọi trở về sao?”

”Xem tổ chức an bài.”

”À” Nam Sơ gật đầu một cái, chỉ chỉ phía trước: “Nghe nhạc thôi.”

Tiếp theo, không ai nói chuyện nữa.

Cho đến nhạc hội kết thúc.

Đám người dần dần tản đi, phòng âm nhạc to như vậy, chỉ còn lại Nam Sơ và Lâm Lục Kiêu ở ngồi khán phòng.

Lâm Khải cùng người nói xong chuyện khí cụ, liền nhảy xuống từ trên đài, nhảy tới khán phòng bên này.

Thấy hai người ngồi chung cũng cảm thấy kinh ngạc: “Thế nào mà hai người các ngươi ngồi chung?”

Nam Sơ nói: “Tôi tới chậm, tùy tiện tìm một vị trí ngồi.”

Lâm Khải gật đầu, thiếu niên đơn thuần lại manh nha, chỉ chỉ Lâm Lục Kiêu đang ngồi thản nhiên một bên: “Đây là anh trai của tôi.” Sau đó lại nhìn Lâm Lục Kiêu, chỉ chỉ Nam Sơ bên cạnh: “Chị tiểu thư xinh đẹp này là người mẫu, Nam Sơ.”

Nam Sơ cố làm ra vẻ kinh ngạc, bừng tỉnh đại ngộ nhìn Lâm Lục Kiêu: “Thất kính thất kính.”

Lâm Lục Kiêu không cảm kích, liếc mắt một cái.


Lâm Khải quả thật ngốc,, không có nhìn ra đầu mối gì, còn giúp anh mình hoà giải: “Anh tôi cứ như vậy, tính tình rất thối, chị đừng để ý.”

Nam Sơ cười khẽ: “Làm sao có thể ——”

”Đi thôi, trễ rồi còn bắt chị tới đây.”

Lâm Khải nói xong, dẫn đầu đi ra ngoài.

Ba người mới vừa xuống lầu, Lâm Khải cùng Nam Sơ đi ở phía trước, hai tay Lâm Lục Kiêu bỏ vào túi quần lười biếng đi ở phía sau.

Đi ra rạp hát thì đường cái đối diện vừa lúc dừng lại một chiếc Audi màu trắng.

Lâm Khải mắt tinh, phát hiện đầu tiên, chỉ vào cô gái từ trên xe Audi bước xuống, giải thích với Nam Sơ: “Cô gái đó gọi là Hạ Vãn, là một bác sĩ.”

Nếu như là bạn gái, Lâm Khải giới thiệu phải là ——

Đây là chị dâu tôi.

Đó chính là bằng hữu bình thường rồi.

Nam Sơ nhìn thấy cô gái phía trước mặc một chiếc đầm màu vàng nhạt, tung bay dưới làn váy, một đôi chân hết sức nhỏ.

Như cũ là tiếng giày cao gót quen thuộc đêm đó.


Hạ Vãn giơ một cái hộp lên đi tới trước mặt ba người, vuốt vuốt mái tóc bị gió thổi bay, thở hổn hển nói: “Mới vừa chạy đi lấy bánh kem, nếu không còn có thể kịp nghe một bài cuối cùng của cậu......”

Nói được một nửa, chỉ nghe thấy Lâm Khải đứng bên người Nam Sơ, ồ lên một tiếng.

Lâm Khải vội nhận lấy bánh ngọt nói với Hạ Vãn: “Đây là người bạn tôi quen ở Milan, Nam Sơ.”

Hạ Vãn nhìn cô chốc lát, hào phóng cười một tiếng: “Tôi biết cô...cô đẹp hơn trên ti vi rất nhiều, dáng người cô thật tốt.”

Phụ nữ thấy lời khách sáo vĩnh viễn không chê nhiều.

Nam Sơ vừa muốn nói cảm ơn, cô cũng rất xinh đẹp.

Bị Lâm Khải kéo đi: “Chớ cảm ơn tới cảm ơn lui, cơm tối tôi còn chưa ăn đói dẹp bụng rồi!”

Dáng người của Lâm Khải không cao, nhưng sức lực lại lớn hơn Nam Sơ, túm cô một cái có chút lảo đảo, ánh mắt liếc về Hạ Vãn mặc váy nhỏ, đi tới phía sau hai người.

Bốn người hai đôi, một trước một sau đi.

Nam Sơ bị Lâm Khải lôi, lực chú ý vẫn còn ở phía sau.

Ánh trăng cong thành hình lưỡi câu, bỏ ra bụi ánh sáng.

Bóng dáng bị kéo dài thật dài.

Bên tai đều là gió.

Hạ Vãn đi chậm đến bên cạnh Lâm Lục Kiêu: “Hôm nay sao anh tan việc sớm vậy?”

”Nghỉ phép.” Bị gió thổi, giọng nói hiếm thấy có chút lười biếng.

Lâm Khải đi hai bước, phát hiện Nam Sơ không có đuổi theo, quay đầu lại túm: “Chân cô dài như vậy, Sao đi chậm như vậy?”

Nam Sơ không để ý tới anh, chậm rãi đi.

Phía sau lại đưa tới,

”Trong khoa chúng ta có một bác sĩ, hôm nay bị người thân bệnh nhân đánh, làm lúc tôi ở bên cạnh sắp bị hù chết.”

Hạ Vãn giống như con chim vàng anh, luôn có chuyện nói không hết, luôn có nguy hiểm dạng này dạng kia cùng với cô gặp thoáng qua.

Mà người đàn ông bên cạnh mãi không bắt được trọng điểm.

Ví dụ như ——

Hạ Vãn nói: “Hôm nay lúc tôi uống thuốc, nhìn thấy một cái tin tức, anh muốn nghe không?”

Lâm Lục Kiêu: “Tin tức gì?”

Hạ Vãn: “Chính là một cô gái đi đêm bị mất tích, về sau tôi cũng không dám đi đêm. Nếu không lần sau đi đêm, tôi tìm anh đi cùng được chứ?”

Lâm Lục Kiêu: “Tôi chưa bao giờ đi đêm.”

Hạ Vãn: “Tối nay lạnh quá nha.”

“......” Không có phản ứng.

Hạ Vãn lại nói một lần nữa: “Sao tối nay lạnh thế nhỉ?”

Lâm Lục Kiêu: “Không lạnh.”

......

Lâm Khải nhìn Nam Sơ bên cạnh: “Cô vui vẻ cái gì vậy?”

”Có sao?”

”Tôi đều nhìn thấy răng cấm của cô rồi!”

”Không hiểu sao cảm thấy tối nay cậu có chút đẹp trai.”

”Bệnh thần kinh à!” Lâm Khải mắng.


Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa - Chương 4