Người Chồng Máu Lạnh - Chương 337

Edit: Ốc Sên

————–

Sau đó, cô khẽ gật đầu, “Chỉ cần anh đồng ý cứu nó, em sẽ từ bỏ nó, cảđời này sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa, chỉ cần nó có thể sống tốt.” Cô nghẹn ngào nói, không biết là mưa hay nước mắt lăn trên mặt cô, gương mặt ướt đẫm, đứa bé trong lòng cô không biết vì sao lại bật khóc, tiếng khóc buồn bã trong mưa khiến người khác đau lòng.

“Thần, anh không phải muốn nhận đứa con hoang kia chứ?” Cô gái đứng cạnh hắn mất hứng, dùng sức kéo kéo tay áo hắn, hắn không phải thực sự muốn đứa bé kia, “Nhận đứa bé cũng được, nhưng em không muốn làm mẹ kế,” Cô gái không vui giậm giậm chân, lại không phát hiện sự chán ghét trong mắt hắn, cho dù cô có muốn làm mẹ kế, cũng phải xem hắn cóđồng ý không, hắn cũng đâu nói sẽ lấy cô, hắn còn chưa điên tới mức kết hôn với một cô gái như vậy.

Nhưng hắn lại cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô gái đó, giống như hắn đang muốn thể hiện cái gìđó, nụ hôn nóng bỏng, khiến cô gái như bị mất hết sức lực dựa vào người hắn, hắn biết, hắn đã chinh phục hoàn toàn cô gái này.

Hắn hôn cô gái trong lòng, nhưng ánh mắt lại nhìn về cô gái chật vật đứng đó, nhìn thấy đôi tay côôm lấy đứa trẻ, trong mắt thoáng hiện nét trào phúng, đưa tay ôm chặt cô gái trong lòng.

Một lúc sau, hắn mới rời khỏi bờ môi cô gái đó, lạnh lùng nhìn cô.

“Con gái của cô, tự cô chăm lấy, tôi còn không muốn thay người khác nuôi con hoang.” Nói xong, hắn ôm cô gáo trong lòng đi vào nhà, tiêp đó là một màn nóng bỏng mãnh liệt, hắn thật không muốn phí thời gian ởđây.

Cô mở to mắt, không tin những gì hắn vừa nói. Hóa ra, hắn luôn lừa cô… Luôn lừa dối cô…

Cô vội vàng bước lên, đưa tay ra, kéo lấy tay áo hắn.

Người đàn ông chán ghét nhìn bàn tay cô.

“Buông tay…” Hắn không kiên nhẫn mím môi, hắn chán ghét bị phụ nữn dây dưa.

“Nóđúng là con gái anh, anh nhìn nóđược không, em cầu xin anh…” Đứa bé trong lòng không yên cựa người, lại không cách nào hấp dẫn ánh mắt người đàn ông kia, người đàn ông nhìn thẳng vào đôi mắt sưng đỏ vì khóc, trong lòng lại cảm thấy khó chịu.

“Thần đã nói rồi, cô mau tránh ra đi, cô không hiểu tiếng người sao?” Cô gái không khách khíđưa tay, cũng không thèm đểýđứa trẻ trong lòng cô, liền đẩy cô ra, cô bước lùi về sau mấy bước, ngã trên mặt đất, nhưng cô vẫn cố gắng che chở cho đứa trẻ trong lòng, phịch một tiếng, cô cảm giác đau đớn từ khuỷu tay, sắc mặt cô tái đi.

Hắn kéo cô gái kia đi vào trong, chỉ là không ai nhìn thấy, đôi môi hắn mím chặt lại, vẻ mặt khó chịu.

“Nóđúng là con gái anh, anh cứu nóđược không, em cầu xin anh… Cầu xin anh…” Giọng nói của cô không ngừng từ trong mưa truyền đến, đáng thương bất lực, chỉ là mặc kệ cô có nói thế nào, có cầu xin thế nào, thì cánh cửa trước mặt côđãđóng lại và không bao giờ mở ra giành cho cô.

Cô cúi đầu, vuốt ve đứa bé trong lòng… Trên mặt đất, cô chật vật gục ngã, bên trong căn phòng, lại là một tình cảm nóng bỏng mạnh liệt phát sinh. Cô lạnh, còn họ nóng bỏng….

“Bảo bối, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ cứu con, nhất định,” Cô hôn nhẹ lên trán con… Đứa bé trong lòng đã khóc không ra tiếng.

“Con ơi …” Tim cô như ngừng đập.. .Vội vàng bò dậy, đứa trẻ trong lòng côđã khóc không nữa, đôi mắt nhắm nghiền, vẻ mặt tím ngắt.

“Con ơi…” giọng nói vô thê lương vang lên trong mưa, lại không có ai giúp cô, không ai đểý tới cô, tình người nóng lạnh, lòng người đổi thay…

Thế giới này yêu họ chỉ có chính bản thân họ…

“Bảo bối …” Côđột nhiên mở mắt ra, một bàn tay nhỏ béđặt trên trán cô, thay cô lau mồ hôi trên mắt.

“Mẹ, Đồng Đồng bây giờđã lớn rồi, không được gọi là bảo bối nữa…” Đồng Đồng bò lên giường, cả người nhỏ bé chui vào trong lòng cô.

Hà Duyên ôm chặt lấy cô bé, tốt rồi, con gái cô vẫn ở cạnh cô, nó vẫn sống rất tốt.

Cô lại mơ thấy ngày đó, ngày mà cô như tuyệt vọng.

“Mẹ… Bánh Bao Nhỏ sao lại có hai người cha?” Đồng Đồng ngẩng đầu lên hỏi mẹ. “Không phải mỗi người chỉ có một cha thôi sao, cũng chỉ có một mẹ? Vì sao Bao Bao lại có hai người cha?”

Hà Duyên, vỗ về gương mặt con gái, khẽ cười, “Đó là vì Bánh Bao Nhỏ có hai người cha yêu thương. Ai bảo cậu béđáng yêu như vậy?”

Đồng Đồng khẽ gật đầu, thừa nhẫn Bánh Bao Nhỏ rất đáng yêu. Mặc dù hơi béo, cái gì cũng ăn, nhưng rất đáng yêu.

“Có phải do Đồng Đồng không đáng yêu, cho nên không có cha, cả mẹ cũng không có cha,” Đồng Đồng như nhớ ra điều gìđó, liền kéo chặt áo Hà Duyên, vì sao đứa trẻ khác đều có cha, Bánh Bao Nhỏ còn có hai người cha, vì sao chỉ có cô bé, một người cha cũng không có, mẹ cô bé cũng không có cha, cô bé không cóông bà, không giống như Bánh Bao Nhỏ, có rất nhiều người yêu thương cậu bé.

“Xin lỗi, Đồng Đồng,” Hà Duyên ôm lấy con gái, “Là mẹ không tốt, không thể cho Đồng Đồng một người cha,” cô nghẹn ngào lên tiếng, Tô Lạc đã nói đúng, cha và mẹ không giống nhau, cô bé cần mẹ, cũng cần một người cha.

Tình thương yêu của cha, không thứ gì có thể thay thế.

“Đồng Đồng không cần cha, Đồng Đồng chỉ cần mẹ làđược rồi,” Đồng Đồng ôm chặt lấy mẹ mình, dường như cảm giác mẹđang buồn, cô bé ngoan ngoãn khiến cho người khác đau lòng.

Cô bé ngồi dậy, đưa tay ra, bưng một cốc nước ở trên mặt bàn.

“Mẹ, đây là của Đồng Đồng, còn đây là của mẹ,” cô bé cẩn thận cầm cốc nước trên tay, ánh mắt cười cười, đáng yêu.

Đồng Đồng thật ngoan, Hà Duyên đau lòng hôn lên má con, một đứa bé bốn tuổi, đã phải làm rất nhiều việc rồi.

Côđón lấy cốc nước trong tay cô, nước vốn không có vị, lúc này lại giống như pha đường vậy, uống thật ngon.

Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, họ cũng đã không cần lo lắng cái rét lạnh của mùa đông nữa.

Người Chồng Máu Lạnh - Chương 337