Tô Tử Lạc ôm Bánh Bao Nhỏ, cảm nhận độ ấm từ tay hắn, cô biết, cô luôn biết, hắn có một đôi tay rất ấm, chỉ là, hiện tại, vì sao lại trở nên lạnh lẽo như vậy, khóe môi cô run run, cô muốn hỏi hắn một câu, hắn có sao không?
Cô phát hiện ra, bây giờ cô như mất đi khả năng nói, cứ như vậy nhìn hắn, trên bàn tay hắn là những vết thương thật sâu.
“Tay anh… ” Tô Tử Lạc cảm giác trong cổ họng như có một thứ gì đó cản lại, thật khó chịu…
“Em đang quan tâm anh sao?” giọng nói Lê Duệ Húc dần dần yếu đi, chỉ có đôi mắt màu trà kia dường như càng sáng hơn, “Một chút là đủ rồi, Lạc Lạc. Nhớ, tất cả những vết thương này đều không thể so với những tổn thương em phải chịu…” tiếng nói ngày một nhot hơn, bàn tay ấm áp có chút không nỡ rời khỏi mặt cô, hắn cảm giác đầu ngón tay mình ngày một lạnh, hắn biết cô lại khóc, cô khóc, nhưng hắn lại nở nụ cười, nước mắt này chảy xuống vì hắn? Đáng giá, thật sự đáng giá.
“Vợ à… Xin lỗi..” Tay hắn buông xuống, trong ánh mắt hắn chỉ còn lại bóng dáng của cô, hắn cũng không có cách nào che dấu tất cả tình cảm đã chôn sâu trong suốt hai năm qua.
” Vợ, tin tưởng anh… Anh thật sự rất yêu em… Nếu có thể, những gì anh nợ em, anh sẽ dùng phần đời còn lại để trả lại, đau đớn của em, tổn thương nơi em, trái tim em, linh hồn em, tất cả anh sẽ trả lại cho em.”
“Chỉ cần em muốn, cái gì anh cũng có thể làm, thật sự có thể….”
“Hãy chăm sóc con chúng ta thật tốt được không? Em biết không, anh thật sự rất muốn nghe con gọi anh một tiếng cha… Anh biết anh không có tư cách, anh không ở cạnh khi nó mới ra đời, không ôm nó, không dạy nó nói chuyện, không dạy nó bước đi, cuộc sống của nó, vốn không có anh.”
“Nhưng đối với cuộc sống của anh, nó chính là món quà lớn nhất của ông trời giành tặng anh.”
“Anh..” Hắn còn muốn nói cái gì đó, lại thấy hình ảnh Tô Lạc trước mắt ngày một trở nên mơ hồ, hắn muốn nắm bắt cái gì đó, lại phát hiện mình không có cách nào khống chế được.
Hắn chỉ có thể nhìn tháy Tô Lạc kéo tay Bao Bao rời khỏi hắn, ngày một xa.
Hắn vẫn còn nhiều điều muốn nói lắm, thật sự còn rất nhiều, có khi dùng cả đời cũng không thể nói hết, chỉ là hắn có còn thời gian nữa không?
Bàn tay hắn vô lực muốn nắm lại, chỉ còn đôi môi trắng nhợt vẫn cố gắng mấp máy.
Phịch một tiếng, Tô Tử Lạc thấy người đàn ông ngã gục trước mặt mình, hắn là người đàn ông cứng rắn, chưa có ai nhìn thấy bộ dạng chịu khuất phục của hắn, cũng không ai có thể nhìn thấy bộ dáng hắn ngã xuống đất, người đàn ông này vĩnh viễn giống như một cây đại thụ to lớn giữa trời xanh, không bao giờ gục ngã.
Nhưng bây giờ, hắn lại gục ở đó, không hề nhúc nhích, trên tấm lưng rộng lớn, chiếc áo bị rách tả tơi, lộ ra khoảng lưng, máu hòa cùng nước chảy xuống, cả tấm lưng đã bị nhuốm máu.
Tô Tử Lạc đưa tay lên miệng, cảm giác trong đầu có âm thanh ong ong, trái tim như ngừng đập.
“Lê Duệ Húc… Chồng …” Cô muốn đưa tay, cũng phát hiện chỉ có như thế mà bản thân lại không đủ can đảm…
“Lê Duệ Húc..” Môi cô mấp máy, cô ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt mình, tay cô chạm vào lồng ngực, ngón tay khẽ động, âm thanh này là gì, cô chớp mắt, cô không còn nghe thấy gì nữa, xung quanh cô chỉ còn có người đàn gục trên đất, gương mặt tái nhợt, hình ảnh ngày một đâm sâu vào mắt cô, rồi ngày càng mờ nhạt, mờ nhạt…
Cả người cô khẽ run… Rất nhanh cô lao tới bên cạnh hắn… Cuối cùng cô đã ý thức được… Âm thanh đó là từ trái tim cô.
Nếu hắn đã chết… Vậy Tô Tử Lạc cô còn có thể tiếp tục sống sao?
Hắn yêu cô… Mà cô… Cũng yêu hắn…
“Mẹ..” Bánh Bao Nhỏ khóc thật to, không ngừng kéo áo Tô Tử Lạc, mỗi tiếng khóc, mỗi tiếng gọi giống như sự tuyệt vọng không có lối thoát… Vệ Thần đi tới, ôm lấy Bánh Bao Nhỏ.
“Ngoan.. Cha mẹ con không sao, bọn họ chỉ ngủ một chút thôi,” Vệ Thần ôm Bánh Bao nhỏ ngồi tại chỗ, chờ người đến cứu. Tất cả sẽ không có việc gì, hắn cam đoan. Vệ Thần hôn nhẹ lên má Bánh Bao Nhỏ, ánh mắt ngập sự chua xót.
Bánh Bao Nhỏ đẩy cánh tay của Vệ Thần ra, chạy đến bên cạnh Tô Tử Lạc, ghé vào tai cô và nói “Mẹ, Bao Bao ở cạnh mẹ…”
Một nhà ba người, giữ nguyên tư thế nằm như vậy, trong gió biển, chỉ có tiếng khóc của đứa trẻ không ngừng truyền đến, khiến cho người ta thật đau lòng.
Trong bệnh viện, Đoàn Hạo vừa xong một ca giải phẫu lại tiếp tục một ca giải phẫu khác, vừa rồi là Đồng Đồng, bây giờ là Lê Duệ Húc, hắn nhìn thoáng qua tấm lưng đầy máu của Lê Duệ Húc, sau đó chuẩn bị một chút,vẻ mặt âm trầm, hôm nay với hắn quả là bận rộn.
“Anh yên tâm, tôi sẽ giữ lấy cái tay của anh, còn có mạng sống của anh nữa. Tin tưởng tôi…” Đoàn Hạo đi vào phòng giải phẫu, cánh cửa lập tức đóng lại.
Lúc này, chỉ có thể nói họ đã bị tổn thương quá nặng… Bệnh tim Đồng Đồng tái phát, nghe nói khi đưa tới bệnh viện đã muốn ngừng thở, nếu không cứu chữa kịp thời, cô bé đã mất mạng. Hiện tại Duệ Húc đang mổ, sống chết còn chưa rõ, Tô Lạc không chịu nổi áp lực lớn như vậy, hôn mê giờ còn chưa tỉnh, Bánh Bao Nhỏ cũng sinh bệnh, nó phát sốt, cả gương mặt đều sưng lên, chỉ có Vệ Thần và Thiếu Triết là bình an.
Hà Duyên nhìn nhìn đồng hồ, đi qua đi lại, gương mặt đầy vẻ lo lắng. Thiếu Triết cũng tạm ngừng toàn bộ công việc tới đây với Bao Bao là Tử Lạc… Đến nỗi Vệ Thần… Hắn chỉ ngồi trước cửa phòng giải phẫu, chờ cuộc phẫu thuật kết thúc. Hắn tin vào y thuật của Đoàn Hạo, cũng tin tưởng Duệ Húc, Húc không phải là một người dể dàng buông tha như vậy, vì con hắn, vì người phụ nữ hắn yêu, hắn nhất định phải cố gắng, hắn sẽ không lảng tránh.
Hắn lấy ra di động, cuối cùng vẫn lựa chọn cất nó đi, chờ Húc mổ xong rồi tính, con trai bị trọng thương, cháu trai cũng vào viện, không biết hai người già như họ có chịu nổi không, đáng thương cho bậc cha mẹ, hôm nay hắn đã cảm thấy rõ.
Chỉ là, hắn cũng muốn.. Có một đứa con của chính mình, nhưng đây chỉ là giấc mộng của hắn mà thôi… Một phút trôi qua, mười phút trôi qua, một tiếng trôi qua, ba tiếng cũng đã trôi qua, trời tối dần. Ngày hôm nay quả thật là một ngày khủng khiếp.
Đèn đỏ trên cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, cửa mở ra, Vệ Thần vội vàng đứng lên, hắn đã gần một ngày không có ăn gì, nhưng tinh thần lúc này so với bất cứ thời điểm nào đều tốt hơn.
“Hạo, thế nào, hắn không có việc gì chứ?” Vệ thần lo lắng hỏi.