Trữ San nói chiếc nhẫn đó là do Lê Duệ Húc thiết kế giành riêng cho cô ấy, vốn là của cô ấy, chiếc nhẫn rất vừa vặn với ngón tay của cô ấy, cái này chứng minh điều gì,cô còn muốn lừa người dối mình sao? Tô Tử Lạc, cô còn muốn tự thương hại mình tới khi nào. Cô hít một hơi thật sâu, từng bước bước lên bậc thang, cản nhà to lớn này, chỉ có tiếng bước chân của cô, vang lên đều đều lại có chút nặng nề. Cuối cùng, cô cũng bước lên được bậc thang cao nhất, giống như đi qua một con đường dài đau khổ. Cô đứng ở trên tầng hai, một lời nhắc nhở vô thanh vô thức vang lên bên tai, “Tất cả những phòng ở đây cô đều có thể ở, trừ bỏ căn phòng này,” cho tới bây giờ cô chưa bao giờ muốn mở cửa căn phòng này, cho tới bây giờ đều không nghĩ tới những bí mật trong căn phòng này, cô chỉ muốn sống thật tốt, muốn mọi thứ bình yên. Tay cô chạm vào nắm cửa, nhẹ nhàng xoay cổ tay, cô cảm giác mình nghe được tiếng chốt cửa từ từ chuyển động, cánh cửa này không bị khóa, có lẽ hắn luôn cho rằng sẽ không có ai lại gần cánh cửa này. Tuy nhiên, cô lại không như thế. Trữ San nói, nơi này là một bí mật, cô không nên nhìn, nhưng hiện tại cô rất muốn nhìn, bất kể là cái gì, cô cần phải biết, cần phải biết tất cả mọi chuyện. Cạch .. Khóa cửa vang lên, cô biết cửa đã mở ra, tay khẽ dùng lực, mọi thứ dần hiện ra trước mắt, căn phòng này khá lớn, mơ hồ cô có thể nhìn thấy trần nhà màu trắng, cũng có thể cảm nhận ánh sáng bên trong. Cửa mở lớn, cô giống như kẻ ngốc đứng ở đó, cô không dám bước vào, sắc mặt trắng bệch, cô ngồi bệt xuống đất, xung quanh im lặng tới đáng sợ, hàng lông mi dài khẽ chớp, giống như cánh bướm dịu dàng nhẹ nhàng, trong nháy mắt tất cả đều vỡ nát, tất cả đều là giả, đều là sai. Bức tường, nơi sáng nhất trong căn phòng, có rất nhiều bức ảnh, mỗi bực ảnh đều là một người – Tề Trữ San. Tề Trữ San… Cô ấy nói nơi này là một nơi chứa rất nhiều bí mật, cô nên biết và cô đã biết. Tay cô đặt trên ngực, dùng sức nắm chặt mảng áo trước ngực, ngón tay cũng tái đi, thật đau, trái tim cô như bị xé nát, cô đứng lên, khẽ ngẩn đầu. Mỗi bức ảnh đều rất đẹp, mỗi bức ảnh đều thể hiện rõ tâm tư của người chụp, mỗi góc độ chụp đều xinh đẹp tuyệt trần, người trong tất cả bức hình đều là cùng một người nhưng được chụp vào các thời điểm khác nhau, từ lúc còn ngây thơ đáng yêu cho tới khi thành thục như hiện tại, thậm chí còn có bức hình Trữ San mặc áo cưới, khóc, cười, thậm chí tức giận, không cần hỏi vì sao nơi này lại có nhiều bức ảnh chụp Trữ San như vậy, cô cũng chẳng có tìm ra lí do gì để thuyệt phục chính mình, hắn chỉ thích sưu tập những bức ảnh này, cô không phải kẻ ngốc, không phải kẻ ngu. Cô đưa tay cầm lên một tấm hình, khi cô buông tay, tấm hình từ từ rơi xuống như bông tuyết trắng rơi xuống sàn nhà, chân cô vô thức bước về phía trước, trên tấm hình có một dấu chân, ánh mắt cô mở to vô hồn trống rỗng, nhìn tất cả mọi thứ trước mặt… Trái tim, thật … Không sao? Bên ngoài có tiếng xe hơi đang tiến lại gần, cô không hề nghe được gì, chỉ ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt, có cơn gió từ đâu thổi tới khiến cả người cô lạnh như băng. Lê Duệ Húc mở cửa ra, hắn đưa tay lên trán, vừa rồi cùng Trữ San ăn cơm xong, trong tay hắn vẫn còn cặp tài liệu chưa làm xong, nói gần đây hắn rất vội cũng không hề là giả dối. Hắn đóng cửa lại. Trán nhăn chặt lại có chút đau, hắn đưa tay bóp nhẹ, phòng khách lạnh như băng, một chút ấm áp đều không có, cũng không có đồ ăn trên bàn, hắn có chút khó chịu mím môi, không biết sao lại để ý đến những thứ đó, hiện tại bụng hắn cũng đã no rồi, nhưng hắn vẫn nghĩ tới một bàn thức ăn đơn giản, cảm giác như đã lâu hắn không có ăn qua. Đột nhiên ngẩng đầu, cặp tài liệu rơi xuống đất, bởi vì căn phòng kia có ánh sáng. Nơi này không có người ngoài, trừ hắn ra chỉ còn Tô Tử Lạc. Trong nháy mắt gương mặt hắn biến thâm trầm, sự không hài lòng hiện rõ, còn có sự căng thẳn ngày càng tăng lên. Hắn đi nhanh lên tầng, Tô Tử Lạc, được, tốt lắm, từ lúc nào, cô cũng học được những thứ này, học được những thủ đoạn này, có lẽ trước kia hắn còn cảm thấy có lỗi với cô, hiện tại, hắn chỉ cảm thấy cực kì tức giận, hắn không thích cô như vậy, thực sự chán ghét cô như vậy. Hắn đứng ở cửa, nhìn cô đứng ở bên trong, tất cả đều rơi và ánh mắt đang khép hờ của hắn, hắn dùng sức nắm chặt tay. Thấy được bức ảnh rơi trên mặt đất, hai mắt trợn lên. “Tô Tử Lạc, cô đang làm gì vậy?” Hắn đi nhanh vào, cẩn thận nhặt lên tấm hình, cô gái chết tiệt này, cô muốn làm cái gì, cô có biết đây là bí mật sâu kín nhất của hắn, là người hắn luôn yêu say đắm hay sao? Tô Lạc đờ đãn quay đầu, thấy được Duệ Húc đứng sau lưng mình. Môi cô tái nhợt khẽ run lên, ánh mắt vẫn vô hồn. Bốp một tiếng, Tô Lạc đờ đẫn khẽ chớp mắt, đầu cô quay sang một bên, nhìn thấy bàn tay Duệ Húc còn chưa hạ xuống, một hồi sau, cô đưa tay đặt trên má, nhẹ nhàng xóa, thật đau… “Tô Tử Lạc, ai bảo cô vào đây?” Giọng nói Duệ Húc lãnh khốc, không ai chứng kiến bàn tay vừa tát Tô Lạc đang ở phía sau lưng hắn, dùng sức nắm chặt, không biết đang che dấu cái gì? Cả người hắn dường như đang run lên, hơi thở của hắn thật đáng sợ. Tô Lạc ngẩng đầu nhìn thấy sự lãnh khốc trong mắt hắn, khóe môi nhếch lên chua xót. Hóa ra, Trữ San đã nói đúng, cô chỉ là một quân cờ của hắn mà thôi. Cô có dự cảm, rất nhanh cô sẽ biết tất cả những chuyện này, thời khắc đó cũng chính là địa ngục của cô. Trong phòng khách, Tô Lạc co người ngồi trên sa lon, cánh cửa kia đã đóng lại, rõ ràng ảnh chụp đẹp như thế, vì sao phải cất giữ, vì sao phải che dấu. Hai tay cô ôm lấy đầu gối, quên vừa rồi hắn đã thô lỗ kéo cô ra khỏi phòng, hắn nói, cô dơ bẩn làm bẩn chỗ của hắn. Ngón tay cô khẽ động, mấy vết bỏng bị mưng lên bị hắn mạnh mẽ mài nát, hiện tại chỉ cần khẽ động, sẽ đau, cả người cô đều đau đớn.Cô nhìn hắn qua lớp nước mờ ảo, ánh mắt hắn lạnh như băng, nhìn cô không có chút cảm tình nào. “Nếu không yêu, vì sao phải tiếp cận?” Cô nghe được giọng nói run run của mình, cảm giác thê lương không thể nói hết. Không yêu, cô không có cách nào tự lừa gạt mình nữa. Cho tới bây giờ hắn chưa hề yêu cô. Duệ Húc đột nhiên đứng lên, bàn tay lớn đưa ra, dùng sức nắm chặt người cô, Tô Lạc bị bắt phải nhìn hắn, còn nhìn thấy chính mình trong mắt hắn, thật chật vật, thật đáng thương. “Nếu không có cô, cô ấy đã có được hạnh phúc,” Giọng nói lãnh khốc truyền tới, nháy mắt làm trái tim cô đóng băng. Cô khẽ nắm tay lại, một chút thần thái vừa rồi đã hoàn toàn biến mất. Chỉ có trái tim, bắt đầu vỡ vụn, lần đầu tiên cô biết, cái gì gọi là thương tâm muốn chết, cái gì gọi là đau tới tận cùng của đau, cô hạ tầm nhìn xuống, khẽ chớp mắt, mọi thứ như bị nghiền nát. “Anh có yêu em không?” Cô hỏi, cô biết mình không thể thay đổi được cái gì, sự cảnh cáo của Vũ Nhiên, sự khiêu khích của Trữ San, còn có cả sự vô tình của hắn, tất cả đã nói cho cô biết, cô không muốn tiếp tục như thế này nữa, cô chỉ muốn biết, hắn có yêu cô không? Chỉ cần một chút, một chút, cô sẽ cảm thấy mình không còn đáng thương như lúc này, chính mình có thể sống tiếp, có một lí do để sống. Có lẽ, hắn yêu cô, không bằng một phần vạn cô yêu hắn. Như vậy, cô vẫn có thể mỉm cười. Duệ Húc buông cô ra, đứng lên, sự u tối bao quanh, âm trầm, lạnh lẽo. “Cô nói xem?” Hắn nghiêm mặt, mỗi một câu một chữ, đều là sự khởi đầu, hắn nhất định cố chấp phá tan cô, cũng hủy đi tất cả những gì cô có, tình cảm của cô, trái tim cô và cả hi vọng của cô. Ánh mắt Tô Lạc như đã hiểu nháy mắt trở nên mịt mù, sau đó cô như nhìn thấy giọt nước mắt của mình, từ đôi mắt cô lưu lại trong trái tim cô, chua xót như vậy, đau đớn như vậy. Hắn không cần phải nói, cái gì cũng không cần, trong mắt hắn chứa đầy sự châm chọc và khinh thường, đã cho cô biết toàn bộ đáp án, hắn không hề yêu cô, một chút cũng không có. “Đối với anh, em là cái gì?” Cô nhìn theo thân ảnh hắn bước lên tầng, giọng khàn khàn, làm cho cả người hắn cứng lại, ngoại trừ hắn là một người đàn ông sắt đá, còn là một người đàn ông đới với người phụ nữ mình yêu thì sẵn sàng nắm lấy bàn tay đau của cô ấy, còn đới với người phụ nữ hắn không yê, dù thế nào vẫn ra tay rất tàn nhẫn. Bước chân của hắn chậm lại. ”Quân cờ…” Lời vừa ra khỏi miệng, bước đi lại vững vàng như cũ, còn Tô Lạc đã không còn nghe thấy bất cứ cái gì nữa. Quân cờ, ha ha, Tô Lạc cô đúng là một quân cờ, hắn thực sự yêu cô ấy sao? Yêu, thậm chí nguyện vì cô ấy mà chính mình phải chịu thiệt thòi, lấy một người mà bản thân không yêu. Cả người cô co thêm một chút, toàn thân tỏa ra sự lạnh lẽo, gắt gao nhắm mắt lại, không ai nhìn thấy, linh hồn cô vết thương chồng chất vết thương, hai đoạn tình cảm, hai người đàn ông, đều rời bỏ cô. Trong mắt bọn họ, Tô Lạc chỉ là một quân cờ, chỉ là một quân cờ không còn tác dụng. Hiện tại tình yêu của hắn đã quay trở lại, vậy còn cô thì sao, Tô Tử Lạc cô thì sao, coi cô là cái gì đây, cô là cái gì đây… Duệ Húc đóng cửa phòng lại, tay hắn đưa lên đầu, năm ngón tay cào cào tóc, ánh mắt u ám tối tăm, giống như vực sâu không đáy. Hắn đi tới bên cửa sổ, lấy trong hộp ra một điếu thuốc, châm lửa, phát hiện ngón tay hắn đang run lên, lòng bàn tay của hắn còn lưu lại độ ấm bất thường của cơ thể cô. Cô gái chết tiệt, hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, sau đó dùng lực hút một hơi thuốc thật sâu, không biết vì sao hắn lại buồn rầu, khó chịu như thế. Hắn lấy điện thoại di động, tìm một con số rồi gọi đi. “Húc…” Tiếng Trữ San mềm mại dịu dàng vang lên khiến tim hắn cảm thấy thoải mái hơn một chút. “Hôm nay anh muốn gặp em ở đó,” Hắn nghe Trữ San nói được, đột nhiên dập điện thoại, hắn thổi từng làn khói trắng ra ngoài, cả người giống như ác ma, không có một chút gì gọi là tình cảm con người. Hắn cầm áo khoác đi xuống tầng, Tô Lạc vẫn ngồi trên ghế sa lon. Cô không hề nhúc nhích nhìn hắn, giống như một con vật nhỏ bé bị bỏ rơi, sớm đã không còn linh hồn. “Chồng… Anh có đói bụng không, anh muốn ăn cái gi?” Cả người khẽ thả lỏng, cố gắng cười, muốn giống như trước đây, có thể họ không biết, không ai có thể trở về như trước, chân tương mọi chuyện cũng đã lộ ra, như vậy, việc làm trò, không ai còn có hứng diễn nữa. Nhưng tất cả đã qua thực sự chỉ là một vở hài kịch thôi sao? Duệ Húc mở cửa, ánh mắt tàn nhẫn nhìn qua cô, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, chứa đầy sự lãnh khốc,” Cô nên biết tôi sẽ ở đó, hơn nữa sau này cô không cần làm những món khó ăn như vậy nữa, tôi sẽ không ăn, thu lại cái bộ dáng đáng thương của cô lại, tôi sẽ không đau lòng…” Phịch, tiếng cửa đóng lại. Dường như cảm giác sự tàn nhẫn của mình là chưa đủ, có vẻ như cô vẫn còn chút hi vọng. Nhưng, hắn lại không hề biết Tô Lạc ngay cả linh hồn cũng đã không còn, bây giờ cô một chút hi vọng đều không có. Cô nhìn cánh cửa đóng lạnh lẽo, cố gắng nuốt toàn bộ nước mắt vào trong. Đôi mắt sưng đỏ, không khóc không được. Một căn phòng có màu sắc ấm áp, hơi thở gấp gáp nóng bỏng tràn đầy không khí, một đôi nam nữ đang ôm chặt lấy nhau, làn da màu đồng của người đàn ông, do vận động mà có mồ hôi chảy xuống lồng ngực đầy sự gợi cảm. “Húc, em muốn tới phòng thiết kế,” Trữ San vươn ngón tay chạm vào ngực Duệ Húc, hưởng thụ độ ấm trên người hắn, Duệ Húc mở mắt ra, sự mệt mỏi trong mắt khó mà giấu được. “Vì sao lại muốn tới đó?” Húc kéo tay Trữ San đang nghịch ngợm ở lồng ngực mình, ánh mắt càng ngày càng chìm xuống. “Anh không nhớ sao, trước kia em làm chuyên ngành thiết kế, tuy thời gian trôi qua đã khá lâu rồi, nhưng em tin tưởng em sẽ thành công, hơn nữa, nghề người mẫu không thể làm cả đời, nếu làm nhà thiết kế kiêm cả người mẫu sẽ làm em thấy em đạt được nhiều thành quả hơn.”