Cô chỉ là lãnh đạm nhìn, lời đồn đãi trong công ty không phải cô không biết, nhưng biết cũng sẽ không có hứng thú tham gia, có khi, cứ giữ lại ình là tốt nhất, không thể không nói Duệ Húc chính là một người đàn ông cực phẩm, nhưng hắn không thuộc về cô, mãi mãi đều không thuộc về cô nên cô không muốn nghĩ, cái gì cũng không muốn. Điện thoại di động Trữ San vang lên, ở nơi này dám để chuông điện thoại cũng chỉ có mình cô. Quả là người có ô dù lớn, có tổng tài làm chỗ dựa, cho nên không ai dám chọc tới cô. Ánh mắt Trữ San sáng lên, vội vàng chạy tới cầm di động, nhìn thấy tên người gọi thì vừa yêu vừa hận, cô muốn tắt máy, rồi lại không nỡ, muốn nghe lại cảm thấy như thế mình sẽ không còn mặt mũi. Cuối cùng, cô cắn cắn đôi môi đỏ mọng, đưa điện thoại áp lên tai, cả gương mặt nhự bị mây mù che phủ. Cô bước đi trên đôi giày cao gót, dáng người hoàn mỹ khiến ai đi qua cũng phải liếc nhìn, phụ nữ thì ghen ghét còn đàn ông thì nhìn không chớp mắt, chưa nói tới thân phận của cô, thường xuất hiện trên tạp chí với thân phận Ôn phu nhân, nhưng cô lại … Ở công ty này làm người mẫu, thật khiến người khác mở mắt. Người phụ nữ này là một còn hồ ly, còn là một con hồ ly cực kì xinh đẹp kiều mị. Trữ San lấy chiếc gương nhỏ, nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của mình trong gương, xác định mình thật hoàn hảo, mới không coi ai ra gì đi vào văn phòng Duệ Húc, cô thư kí ngồi bên ngoài khẽ nhếch môi, không phải ai cũng thích Trữ San, so ra, cô vẫn thích tổng tài phu nhân đơn giản kia hơn, tối thiểu, cô ấy không vênh mặt đi qua cô. “Húc, “Trữ San đi tới, hai tay ôm lấy vòng eo Duệ Húc, “Húc, vì sao hôm nay anh không tới em?” Môi cô cong lên, trong mắt có chút mất hứng, cả trong lòng cũng thế, thật khó chịu, cô hẳn là người mà hắn quan tâm nhất, để ý nhất, bất kể là trước kia hay sau này, trong thế giới của hắn, cô được xếp hạng đầu tiên, khi nào thì địa vị của cô bắt đầu thấp đi, nhận ra điều này khiến cho Trữ San cảm thấy lo sợ về mỗi nguy trước mặt. Dường như có thứ gì đó rời khỏi cô, mà cô nhất định phải giữ lấy nó, nếu không, cô sẽ phải hối hận cả đời. Duệ Húc mặt cho cô ôm, tay đặt trên bả vai cô, một hồi lâu vẫn không có phản ứng gì, hắn nhìn Trữ San cúi đầu, trong mắt lại như xuyên qua người cô, thấy được hình ảnh của cô gái khác, còn có câu nói của cô. “Chồng…. Đừng đi… Xin anh… Đừng đi…” Tim của hắn như bị bóp nghẹn, thật khó chịu. “Húc, anh vẫn chưa trả lời em, sao hôm nay anh không tới đón em, có phải vì cô ta …” Trữ San không định bỏ qua nói, chỉ cần là liên quan tới Tô Lạc, cô không có cách nào để bình tĩnh, duy trì tính tình cô, lúc này cô giống như một người vợ hoài nghi chồng mình ngoại tình, mà sự thật, hắn căn bản không phải là chồng cô. “Cô ấy bị ốm,” giọng nói lãnh đạm vang lên, khiến cả người Trữ San khẽ run lên, cô nhìn xuống, không ai nhìn thấy sự ghen tị sâu đậm trong mắt cô. Là cô ta, quả nhiên là cô ta… Cô không nói gì thêm, chỉ ôm chặt lấy eo Duệ Húc, sợ hắn sẽ chạy mất. “Húc, anh thích cô ấy… Có phải không…” Một lúc sau, cô mới thì thào ra tiếng, giọng nói run rẩy, khiến người khác dễ dàng nhận ra cô đang lo sợ, còn có để ý, Duệ Húc khẽ nhíu mày, ngón tay trượt xuống trên lưng Trữ San. “Đừng nói linh tinh, làm sao anh có thể yêu cô ấy, cô ấy chỉ làm một quân cờ trong tay anh, cưới cô ấy, để tránh cô ấy phá hủy tình cảm của em,” nói tới đây, hắn phát hiện hình như mình đã nói thái quá, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng Trữ San, ôm cô chặt hơn. Hắn tự nói với mình, đây mới là cô gái hắn yêu, thậm chí không từ một thủ đoạn nào để yêu cô, thật vất vả, cô mới quay lại bên cạnh hắn, mặc kệ là nguyên nhân gì, hắn sẽ không buông tay cô. Hiện tại hắn, hiển nhiên đã quên một cô gái khác. Không biết là cố ý hay là hắn đang tự ép mình… Ánh mặt trời bên ngoài sáng ngời, dừng lại trên hai người nam nữ đang ôm nhau, họ thật xứng đôi, thật hài hòa, cũng ánh sáng đó xuyên thấu qua căn biệt thự bị cản lại ít nhiều. Tô Lạc cố sức mở mắt ra, cảm giác mắt mình thật đau, ánh sáng xuyên qua tấm màn khiến cô chói mắt, cô ngồi dậy, cả người đau ê ẩm, đưa tay đặt lên trán, cười khổ, hình như cô bị ốm, nhưng cô nhìn gian phòng quen thuộc, cô nhớ mình đang ngồi trên sa lon ở ngoài phòng khách, tại sao lại ở chỗ này. Ngồi dây, đặt chân xuống nền nhà, trong nháy mắt cảm thấy chóng mặt, tay đặt trên cửa sổ, thở nhẹ, không biết khi nào, cô thực sự cảm thấy mình yếu đi. Tô Tử Lạc chỉ giống như một ngọn cỏ, sẽ không yếu ớt như vậy. Cô mở mắt ra, đi ra ngoài, chỉ muốn biết, hắn… Đã quay lại chưa. Cả người động phải góc bàn, đau tới chảy nước mắt, cô xoa nhẹ cái eo, ánh mắt mờ mịt nhìn thấy tờ giấy trên bàn, không, phải nói là một mảnh giấy nhắn. Cô vội vàng cầm lên, vẻ mặt mơ màng, trái tim như bị đâm nhẹ để tỉnh táo, ánh mắt mơ hồ rồi nhìn rõ… Cảm giác giống như từ địa ngục tới thiên đường, thật đẹp, thật đẹp. Cô cẩn thận cầm tờ giấy áp vào lồng ngực, trái tim cô khẽ đau. Trên tờ giầy là vài nét chữ đơn giản, “Thuốc ở trên bàn, ăn xong nhớ uống,” chỉ có mấy chữ ngắn ngủi khiến cô hạnh phúc muốn chết đi được, cô vốn không phải một kẻ tham lam, thứ cô cần thật nhỏ bé. Cô cúi đầu, chớp mắt một giọt nước mắt chảy xuống rơi trên ngón tay cô, có chút lạnh, cô đi tới trước bàn, nhìn thấy mấy vỉ thuốc, có một vỉ đã bị bóc ra, cô cầm lên, nắm chặt, mở ra ngắn kéo, cất toàn bộ thuốc vào bên trong. Mở cửa, bên ngoài, đã tới giờ người giúp việc bắt đầu quét dọn, một người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi, nhìn thấy cô chỉ cười cười, nụ cười thật phúc hậu, “Lê phu nhân, cô tỉnh rồi, hôm nay hình như cô dậy hơi muộn, có phải cô bị bệnh không?”