Tô Lạc xuống xe, cô đang đợi hắn, nhưng vừa bước xuống xe Duệ Húc liền trực tiếp đi về phía trước. Cô cố gắng bước nhanh theo, từng bước từng bước, Duệ Húc không hề nhìn thấy, hoặc hắn không muốn thấy, không muốn không quan tâm, để ý tới cô. Duệ Húc cảm giác tay áo bị kéo lại, hay quay đầu, thấy được gương mặt nhỏ nhắn của Tô Lạc đang nhìn hắn, vẻ mặt cô không tốt, nhưng vẫn nở nụ cười, cười có chút khổ, cô kéo lấy tay áo hắn, nụ cười ngày càng chua sót. “Có thể đợi em không? Chồng, em đau chân…” Cô hít hít cái mũi, chân thực sự đau, đã bị sưng lên rồi, nhưng cô vẫn muốn đi cùng hắn… Có được không? Duệ Húc đưa tầm mắt xuống dưới chân cô, đưa tay hất tay cô ra, “Tô Lạc, cô đừng giở mấy trò này, chuyện như vậy không hợp với cô đâu.” Tô Lạc có chút ngỡ ngàng, gió lạnh không ngừng thổi tung tóc mái cô, lộ ra lấm tấm mồ hôi. Tay cô dừng giữa không trung, cô đưa tay ra, muốn nắm cái gì đó, cuối cùng phát hiện không thể nắm được gì. Cô nghẹn ngào một tiếng, lại cố gắng bước lên, đi theo sau hắn. “Chồng… Thực sự chân em rất đau, không phải là giở trò, nếu anh nói em không đau, vậy em sẽ không đau nữa được không?” Cô chạy bước nhỏ, cố gắng đi theo hắn, Duệ Húc liếc nhìn cô gái từ phía sau chạy tới, khóe môi khẽ nhếch lên khinh thường. “Tô Lạc, từ khi nào cô cũng đã học được cách giở trò vậy?” Một người đàn ông bắt đầu cảm thấy phiền chán một cô gái thì tất cả những gì thuộc về cô gái đó đều khiến hắn ghét bỏ. Tô Lạc đi vào phòng cùng Duệ Húc, nhìn hắn thu dọn mấy đồ dùng. “Sao vậy, chúng ta chuyển nhà sao?” cô đứng ở cửa, không dám tới gần hắn, ánh mắt bị bao phủ bởi tầng hơi nước, chỉ cần chớp mắt, liền rơi xuống. Duệ Húc cầm mấy bộ quần áo đi ra ngoài, đi qua Tô Lạc, hắn thản nhiên nói, “Không phải chúng ta, chỉ có tôi, gần đây có một số việc, tôi sẽ ở thư phòng,” hắn nói xong, cũng không nhìn phản ứng của Tô Lạc, đi ra ngoài, Tô Lạc đứng nguyên tại chỗ, cô rất muốn hỏi, nhưng lại không thể mở miệng. Cô không rõ, cô đã làm gì, vì sao hắn lại như vậy, cô không đi gặp Vũ Nhiên, thậm chí điện thoại của hắn cũng không nhận. Vì sao… Rốt cuộc là vì sao…. Cô xoay người, thấy được thân ảnh cao lớn biến mất cánh cửa gần đó, tất cả chìm vào im lặng, im lặng tới nỗi cô có thể nghe được tiếng động của lông mi mình, hàng lông mi dài khẽ cụp xuống, một giọt nước mắt lăn dài. Cô đưa tay ôm chặt thân thể mình, mặc cho sự lạnh lẽo bao quanh người, thật lạnh, tim của cô cũng thật lạnh. Duệ Húc mở cửa, nghe thấy tiếng nức nở, hắn biết cô đang khóc, khóc thật thương tâm, thật đau lòng, hắn nắm chặt tay, ngăn cản mình đi tới cạnh cô, cô không phải là người hắn muốn, cho nên, quan tâm cũng chỉ là dư thừa. Ầm một tiếng, hắn đóng cửa thư phòng, không biết sự tra tấn này giành cho ai, cho cô hay cho chính bản thân hắn, có lẽ sự tra tấn này giành cho cả hai. Khi Tô Lạc mở mắt, trong phòng đã tối đen, cô không biết mình ngủ từ khi nào, cũng không biết đã ngủ bao lâu, cô đưa tay sờ mặt, chạm tới nơi nước mắt vẫn còn đọng. Cô vội vàng lau khô nước mắt trên mặt, sau đó đứng lên, chân vừa chạm đất, cảm giác đau truyền tới, cô cố gứng dựa vào cửa, tránh ình bị ngã. Mở cửa, từng bước đi ra ngoài, chân vẫn sưng đau, cô khẽ cắn môi, dùng sức, cô có thể cảm nhận được vị mằn mặn, không biết là máu hay là nước mắt của cô, cô đưa tay lau mặt, không phải tất cả sao? Không thể khóc, khóc sẽ càng làm cô xấu đi. Cô đi vào phòng bếp, nhâm nhi một cốc sữa, cốc sữa nóng khiến tay cô ấm hơn hẳn. Cô rất muốn uống nhưng lại không uống nổi, cô đi từng bước lên bậc thang, nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong một tiếng động cũng không có, cô chỉ chờ đợi, chờ đợi…. Duệ Húc dập máy điện thoại trong tay, vẻ mặt lạnh lẽo tốt hơn một chút, nhưng tiếng gõ cửa từ bên ngoài khiến lông mày hắn nhíu chặt lại, bây giờ người gõ cửa ngoại trừ cô ấy thì còn ai nữa? Hắn đặt điện thoại di động xuống bàn, hắn muốn xem cô gái này có thể đứng chờ hắn được bao lâu, tiếng gõ cửa không ngừng truyền tới làm sắc mặt hắn càng ngày càng xấu đi, càng ngày càng tức giận, hàng lông mày nhíu chặt lại. Tiếng gõ cửa lại vang lên, cuối cùng hắn bước tới, dùng sức kéo cửa. “Tô Tử Lạc, cô vẫn chưa thỏa mãn được dục vọng của mình sao, không có đàn ông thì không thể sống sót được sao?” Sắc mắt hắn tối sầm, giọng điệu đầy châm chọc cùng xem thường, Tô Lạc nắm chặt chiếc cốc trong tay, cốc sữa đã dần nguội lạnh, giống như cô vậy. “Không phải, em chỉ muốn đưa anh…” Cô còn chưa nói hết, cửa phòng liền đóng sầm trước mặt cô, tiếng vang thật lớn, giống như một cây kim nhọn, dùng sức đâm mạnh vào tim cô. “Em chỉ muốn, muốn pha cho anh một cốc sữa nóng thôi…” Cô thì thào nói, cố gắng mở to mắt nhưng nước mắt vẫn rơi xuống. Chảy trên má rồi rơi vào trong cốc sữa. Cô cầm cốc sữa, uống từng ngụm, từng ngụm, không biết hương vị của nó như thế nào, cô chỉ cảm thấy đau, rất đau. Cô xoay người, cả người gầy yếu run lên, trái tim cố gắng kìm nén sự đau đớn. Đi vào căn phòng kia, bật đèn lên, cô dựa vào giường còn có hơi thờ của hắn, đêm nay, một đêm cô không ngủ. Giữa bọn họ đã có thứ đã thay đổi, thật nhanh, nhanh tới nỗi cô không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, còn chưa kịp quý trọng từng giây từng phút bên nhau. Tia nắng sớm chiếu trên đôi mắt sưng đỏ của cô, cô ngồi dậy, cả người đều đau nhức, đưa tay sờ sang bên cạnh, tất cả thật lạnh lẽo.