Tô Lạc vẫn im lặng, trách hắn, cô có sao? Lời cô nói chỉ là sự thật mà thôi. Từ trước tới nay giữa họ đâu có sự công bằng, mà cái cô muốn lại chính là công bằng. Cô nhìn ra phía ngoài, vẫn không hề nói gì với hắn, bởi vì cô không có gì để nói cả. “Tô Tử Lạc,” Lê Duệ Húc buông bả vai cô ra, dùng sức cào tóc mình, cô gái này học ai lại dám tỏ thái độ như vậy với hắn, ai dạy cô, lá gan của cô ngày một lớn rồi. “Tô Tử Lạc,” giọng nói lạnh lùng vang lên lần nữa, Tô Lạc ngước đôi mắt vô cảm nhìn hắn. “Được rồi, Tô Lạc, không nên giận dỗi.” Bàn tay to đặt trên đầu cô, sau đó nhẹ nhàng xoa tóc cô. Ánh mắt cô như bị thứ gì đó đâm vào, rất khó chịu, cô khó chịu khẽ xoay người, cô tình nguyện để người đàn ông này mắng chửi cô cũng không muốn sự dịu dàng của hắn. “Cô ngốc, mặc kệ em có đồng ý hay không, hiện tại anh chính là gia đình của em, dù em không chấp nhận, em vẫn là bà Lê,” Duệ Húc ôm lấy cô, tay hắn vỗ về mái tóc Tô Lạc, sau đó rời bàn tay đặt ở ngang hông, ôm cô chặt thêm. “Em tức giận vì anh khiến em hết hi vọng, hay là tức giận, anh không nói em là vợ anh?” Đột nhiên hắn cúi đầu, ngón tay nắm cằm Tô Lạc, để ánh mắt cô nhìn hắn, dù cho sắc mặt hắn vẫn rất bình thản, nhưng ngón tay của hắn lại rất dịu dàng, khiến cô có chút hoảng hốt. Ai, giữa lồng ngực truyền tới tiếng thở dài, Duệ Húc ôm cô chặt thêm, giữa bóng đêm cô đơn này, chỉ có hai người họ làm bạn, ấm áp chỉ trong khoảnh khắc, chỉ giành cho hai người họ. “Anh đưa em tới chỗ này,” nói xong, hắn vỗ nhẹ lên mặt cô, khiến ặt cô hồng lên, không còn vẻ tái nhợt như vừa rồi, khi cửa xe mở ra trên mặt hắn thoáng hiện lên vẻ mặt lạnh như băng. Trong một quán ăn ven đường, vẫn chiếc ghế đó. Lúc này, hai người đang ngồi, Duệ Húc không thoải mái duổi thẳng chân mình, hắn nhớ lần thứ nhất họ gặp nhau, bọn họ cũng như bây giờ ngồi cùng một chỗ, hiện tại quay về nơi này, nhưng thân phận và cảm xúc, tất cả đã thay đổi. “Canh nóng của hai người,” Bà chủ bưng hai bát canh tới, đặt trước mặt Duệ Húc và Tô Lạc. “Cảm ơn,” Lê Duệ Húc nhàn nhạt nói lời cảm ơn, cũng khiến cho bà chủ thụ sủng nhược kinh, người đàn ông này không giống những người có thể tới những quán ven đường nhỏ bé, hắn lau tay của mình, cảm giác có chút khẩn trương. “Tô Lạc, mau uống,” Hắn bưng bát canh đặt lên tay Tô Lạc, bây giờ sắp tới giờ quán đóng cửa, gió không ngừng thổi táp vào mặt họ, cảm giác tự nhiên trong trẻo, lạnh lùng, ngọn đèn đường mờ tối, thỉnh thoảng những chiếc lá vàng úa tung bay, mùa thu dường như đang đi vào quá khứ, mùa đông đã tới. Tô Lạc bưng bát canh, uống một hớp nhỏ, ấm quá… Cô dường như đã quên mất sự ấm áp này, cảm giác này, bao lâu rồi cô chưa trải qua. Mà bát canh này, đã bao lâu rồi cô không uống. Cô uống từng ngụm từng ngụm, ngẫu nhiên nhìn sang bên cạnh, người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề cũng đang uống canh, kì thực bọn họ là một đôi đặc biệt, người đàn ông mặc âu phục, người con gái mặc bộ váy dạ hội màu trắng, từ đầu tới cuối đều không giống những người sẽ đi ăn ở những quán này, bà chủ quán cũng nhiều lần ngó nhìn bọn họ. Rất nhanh, Duệ Húc uống xong bát canh, hắn lấy một tờ tiền trong ví da đưa cho bà chủ, bà chủ nhìn thấy tờ tiền có giá trị lớn rất khó xử, hôm nay bọn họ làm ăn không tốt lắm, không có nhiều tiền lẻ để trả lại. “Không cần trả lại,” Duệ Húc đứng lên, kéo tay Tô Lạc, tay cô đã ấm lên rất nhiều rồi, điều này không phải cứ có tiền là mua được. Nói xong, không chờ bà chủ quán phản ứng, hắn kéo Tô Lạc rời khỏi quán. “Bà Lê, em có nhớ anh còn nợ em một bát canh?” Đột nhiên Duệ Húc dừng bước, nhìn chằm chằm Tô Lạc đứng trong gió, tóc tung bay, cô khẽ rụt người lại, khẽ nhíu mày, cô đang nhớ lại lần đầu tiên cô nhìn thấy con người này. “Vì sao anh muốn kết hôn với em?” Cô hỏi hắn một lần nữa, xung quanh hắn có rất nhiều cô gái để hắn lựa chọn, nhưng tại sao cứ phải là cô? “Bởi vì em là người thích hợp, người mà anh nghĩ anh muốn kết hôn,” Duệ Húc đưa tay nhẹ nhàng búng lên trán cô, “Em có nhiều vấn đề quá, bà Lê, cho dù hiện tại em rất hối hận, cũng không thể bỏ chạy, nếu không, em phải bồi thường tổn thất tinh thần cho Lê tiên sinh, ba đời em cũng khó sống tốt.” Tô Lạc cúi đầu xuống, là hắn phải bồi thường tổn thất tinh thần cho cô mới đúng. Duệ Húc cởi áo ngoài khoác lên người Tô Lạc, áo của hắn rất to, có thể bọc cả người cô lại, giống như một đứa trẻ mặc quần áo của người lớn vậy, có chút buồn cười, lại có sự ấm áp rất kì lạ. “Cám ơn.” Tô Lạc đưa tay kéo chặt chiếc áo trên người, trên áo có độ ấm của hắn làm cô cảm thấy thật ấm. Gò má cô phiếm hồng, không biết có phải do vừa ăn canh nóng hay còn bởi vì chiếc áo này, một người đàn ông lạnh lùng, cũng may là chỉ có chút dịu dàng nếu không, không biết có bao nhiêu phụ nữ muốn chết dưới người hắn. Lê Duệ Húc -người đàn ông này, quả đúng là một quý ông, tất nhiên là khi tính tình hắn ôn hòa. Duệ Húc mở cửa xe, đưa cô vào trong xe, chiếc xe chuyển bánh, bánh xe đi qua những chiếc lá khô vàng, cách đó không xa, dưới ánh đền đường, quán ăn ven đường đã bắt đầu dọn hàng. Tô Lạc tựa người vào chiếc ghế mềm mại, mi mắt từ từ hạ xuống, cô ngẩng đầu, nhìn được người đàn ông đang chuyên chú lái xe, cảm nhận hình như thiếu một chút sự lạnh lùng vô tình của ngày thường, nhiều hơn một sự dịu dàng. Duệ Húc bất ngờ quay đầu, thấy cả người cô gái đang tựa vào chiếc ghế, lông mi cô thật dài, nhìn thật thích, sắc mặt đỏ ửng, ngón tay nắm chặt chiếc áo của hắn, dễ dàng nhận thấy cô đã ngủ. “Bà Lê, đây chính là chiếc áo giá trị hơn một vạn của chồng em, để cho em nắm như vậy, em nghĩ xem mai chồng em mặc đi làm sẽ như thế nào?” Hắn đưa tay ra, kéo chiếc áo đắp lại cho cô, ánh mắt hắn lóe lên, môi mỏng mím chặt.