Mỗi người đều hết hồn. Đến cuối cùng, Phượng Thiên Vũ chịu không được tiếng nàng gào khóc thảm thiết, giảm xuống hai mươi côn, cho dù như vậy, khi đã đánh xong, Long Phù Nguyệt cũng không đứng lên nổi nữa.
Long Phù Nguyệt lớn như vậy, cũng không có ai đánh nàng đau như vậy, đau đến nàng chết đi sống lại, quỳ rạp trên mặt đất, trong lòng đem mười tám đời tổ tông nhà Phượng Thiên Vũ hỏi thăm một lượt.
Nàng nghĩ muốn tự mình đứng lên, nhưng chân đau như vậy không như nàng nghĩ, vừa động toàn thân liền đau. Nàng ngẩng đầu nhìn xem chung quanh, chung quanh tập trung rất nhiều người, mỗi người trên mặt đều là bộ dạng vui sướng khi người khác gặp nạn.
Này, này, này, toàn là động vật máu lạnh! Tại sao không có một người nào đến nâng nàng dậy? Chẳng lẽ muốn nàng bò đi?
Trời ạ, nàng ngay cả ngủ ở lều nào cũng không biết, nên đi hướng nào đây?
Ai tới cứu nàng? Long Phù Nguyệt cuối cùng khóc rống. Nước mắt giống như hạt trân châu rơi xuống, rớt trên mặt đất, tạo thành một đám hố nhỏ. (khóc kinh quá >”