Truyện tranh >> Năm Tháng Nào Làm Thay Đổi Cuộc Đời >>Chương 7: “đó có phải thẩm bị không?”

Năm Tháng Nào Làm Thay Đổi Cuộc Đời - Chương 7: “đó có phải thẩm bị không?”

Beta: Ngọc Nguyễn

“Bíp… Bíp… Bíp…”

Tiếng bíp bíp vang lên từng hồi ngắn, Thẩm Bị mở mắt. Anh luôn giữ vững tính cảnh giác cao độ với những âm thanh gió thổi cỏ lay này.

Trong phòng vẫn tối mờ, người bên cạnh hừm hừm hai tiếng.

Thẩm Bị quay đầu lại nhìn——

Giơ tay khẽ kéo Thảo Thảo đang nằm sát mép giường lại gần. Anh vẫn nhớ rõ, vợ cũ ngày nào cũng càm ràm anh vì tật xấu hay đá người xuống giường, còn om sòm bảo trong lòng anh vốn không có cô ta. Lâu dần ngày nghỉ phép về thăm nhà đối với anh là sự đày đoạ, dù muốn về nhà nhưng lại không dám về. Ngủ ở nhà so với lúc ngủ trong cuộc tranh tài tỷ võ còn mệt mỏi hơn nhiều!

Thảo Thảo mơ màng bò lại cạnh Thẩm Bị, lúc nãy chuông báo thức kêu cô cũng nghe thấy. Trong tay hình như có thứ gì đó hơi động đậy, cô từ từ mở mắt tỉnh dậy. Thẩm Bị đang nghiêng đầu nhẹ nhàng rụt tay về.

Thảo Thảo chớp mắt, mang máng nhớ lại hình như lúc nãy có cái gì đó kéo mình lại thì phải. Sau đó nhanh chóng buông tay.

Thẩm Bị thấy Thảo Thảo dậy thì hơi ngượng: “À, xin lỗi! Tật xấu ấy mà. Vừa nói vừa ngồi dậy, giơ tay bật đèn trên đầu giường.

Thảo Thảo cũng ngồi lên, vuốt lại mái tóc đang rối tung: “Không sao, à, ý em là em ngủ say như chết ấy!” Trừ phi ngã khỏi giường, còn lại thì chẳng dậy nổi.

Thẩm Bị đang nhặt quần áo của mình nằm rải rác trên mặt đất nghe Thảo Thảo nói thế thì nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ. Thảo Thảo kéo rèm cửa sổ ra, trong phòng liền tràn đầy ánh sáng, Thẩm Bị híp mắt lại.

“Anh đi tắm trước đi, để em dọn cho.” Thảo Thảo lấy đồ lót bằng giấy trong tủ ra đưa cho Thẩm Bị, “Cái này không phân biệt nam nữ, size hơi lớn, để đây em cũng không dùng đến. Anh dùng đi, đang vội mà!”

Thẩm Bị chần chừ một lát rồi nhận lấy. Thảo Thảo lại tìm khăn lông cùng những thứ cần thiết khác cho anh, chỉ anh cách dùng các thiết bị trong nhà tắm xong rồi mới quay lại phòng ngủ, dọn dẹp mọi thứ.

Đang giũ chăn, chợt Thảo Thảo ngây ra: Đây rõ ràng là cuộc sống trước đây của mình!

Mỗi sớm thức dậy, đầu tiên là gọi chồng dậy, bảo anh ta đi làm vệ sinh cá nhân trước, chuẩn bị nước tắm sẵn, sau đó dọn dẹp phòng, nấu đồ ăn sáng. Anh ta ăn rồi đi làm, còn mình thì từ từ mới vệ sinh, ăn sáng…

Thở dài một hơi, cô nhanh chóng dọn giường, Thảo Thảo thu dọn phòng ngủ xong xuôi rồi đi vào phòng bếp.

Khi Thẩm Bị ra khỏi nhà vệ sinh thì Thảo Thảo đã làm xong bữa sáng. Sữa đậu nành âm ấm, bánh bao nóng hổi, còn có dĩa cải thìa muối. Thẩm Bị cau mày nhìn chén đũa hỏi: “Em không ăn à?”

Chỉ có một bộ.

Thảo Thảo đáp: “À, anh ăn đi, em tắm hơi lâu, có lẽ anh ăn xong rồi em mới tắm xong. Em thường ăn sáng ở công ty.”

“Hàm hồ! Ở nhà có đồ ăn sáng lại không ăn sao được chứ! Còn sữa đậu nành với bánh bao không? Em đi tắm rửa đi, anh làm cho.”

Thảo Thảo cắn môi dưới, bĩu môi về phía nhà bếp: “Trong tủ lạnh đó.” Sau đó đi vào nhà vệ sinh.

Cùng nhau ăn sáng, trước đây khi bọn họ chưa kiếm được nhiều tiền, khi mỗi người đều có công việc riêng, cô cũng đã từng cùng chồng cũ ăn sáng xong rồi mới đi làm. Khi ăn cơm thường trò chuyện với nhau, sau đó anh càng ngày càng bận rộn, để bắt kịp quãng thời gian ngày càng eo hẹp, việc ăn bữa sáng do mình tỉ mỉ làm dần dần càng ít đi.

Thực ra, khi ly hôn cô mới biết được, chồng mình ăn sáng ở chỗ cô gái kia hơn một năm rồi! Thảo Thảo vẫn nhớ chồng cũ đã thẳng thừng trách móc cô không đủ chu đáo, không biết chăm sóc, lẽ nào cô không muốn? Hay là không nên quá săn sóc ân cần như thế!

Sao cô có thể ngăn cản được bước chân vội vàng đi làm của anh, bắt anh phải ăn sáng với mình?

Vì thế ả thư kí riêng đó mới chiếm được chăng?

“Cạch cạch cạch!” Nghe thấy tiếng đũa gõ vào thành chén, Thảo Thảo mới sực tỉnh. Thẩm Bị bực mình nhìn cô: “Ăn đi! Nghĩ gì vậy hả!”



“À!” Thảo Thảo cúi đầu, uống hai hớp đã hết ly sữa đậu nành, ăn một cái bánh bao thì xem như đã giải quyết xong bữa sáng.

Thẩm Bị ăn xong thì vào phòng thay quần áo, Thảo Thảo vừa chạm vào chén bát, Thẩm Bị nói: “Em đi thay đồ đi, anh dọn cho.”

“Vậy… Vậy sao được.”

“Xuỳ, kêu em đi thì em đi đi! Sao nói nhiều thế!” Thẩm Bị mang chén bát vào phòng bếp, mở nước chà rửa, thấy sạch rồi thì đặt sang một bên.

Thảo Thảo thay bộ váy voan lụa thắt lưng màu xanh đậm, khoác áo khoác màu vàng, tay áo được chít ben bảy phân đi ra ngoài. Tay cầm túi đựng laptop của hãng POLO, không biết bên trong đựng những gì mà căng phồng lên.

Thẩm Bị liếc nhìn vòng eo gầy gầy của Thảo Thảo ẩn dưới lớp quần áo. Tối qua anh đã biết vòng eo của Thảo Thảo vừa mềm mại lại có lực, các bắp thịt hai bên cột sống có tính đàn hồi cao, có thể thoả mãn mọi yêu cầu của anh. Thấy Thảo Thảo chầm chậm đi về phía mình, Thẩm Bị vội đảo mắt, cố gắng dời suy nghĩ của mình về “chuyện chính sự”.

Hôm nay đến công ty nên làm gì đây nhỉ?

Lan man một hồi, anh nhớ ra việc phải sáp nhập công ty, còn có thư tố cáo chiều qua tan làm đã nhận được. Một giám đốc chi nhánh mà lại bạo gan đến thế!


“Đi thôi.” Thảo Thảo thấy Thẩm Bị không nhúc nhích thì hơi khó hiểu.

Thẩm Bị không nghĩ ngợi nữa, nhưng nhớ đến chuyện tên giám đốc kia lại bực mình. Thảo Thảo thấy bầu không khí khác thường, bèn mở cửa ra ngoài.

Sau khi lên xe, Thẩm Bị mới thoát khỏi suy nghĩ về chuyện vừa nãy, thấy thần thái Thảo Thảo bồn chồn, anh hơi áy náy. Chỉ là anh nghĩ không cần phải giải thích gì, cũng không liên quan tới cô.

Thẩm Bị đạp chân ga, xe từ từ chạy ra khỏi tiểu khu.

Một ngày mới đã bắt đầu như thế.

Thẩm Bị lái xe dừng trước toà nhà Quốc Mậu, Thảo Thảo đang muốn hỏi anh tối nay có ăn cơm cùng không, nhưng lại cảm thấy quá thân thiết. Người ta còn chưa trả lời mình nữa, im lặng không có nghĩa là chấp nhận rồi đâu!

Cho nên, Thảo Thảo cảm ơn một tiếng rồi xuống xe.

“Khoan đã!” Thẩm Bị đột nhiên gọi cô, “Điện thoại!” thấy vẻ mặt Thảo Thảo không hiểu, anh lại nói, “Điện thoại của em!”

Thảo Thảo “à” một tiếng rồi lấy danh thiếp ra đưa cho anh. Thẩm Bị cũng móc danh thiếp của mình ra, viết số điện thoại của mình lên đó, đưa lại cho Thảo Thảo, thấy bộ dáng ngờ nghệch của cô, lại nói thêm một câu: “Cầm lấy!” Lúc khởi động xe, lại bồi thêm câu nữa: “Không có chuyện gì thì đừng gọi cho anh, anh bận lắm!”

Brừm—— chiếc xe phóng đi thật nhanh, để lại làn khói mờ.

Thảo Thảo nhìn danh thiếp trong tay, lại nhìn hướng chiếc xe đã chạy mất, khó chịu ấn ấn giữa lông mày đã nhăn nhúm vào nhau.

Rõ ràng là anh bóng gió muốn hẹn mình đi ăn cơm mà, không phải đã ngủ một đêm rồi ư, sao đột nhiên lại hung hăng thế chứ? Còn ‘Không có chuyện gì thì đừng gọi cho anh’?

Thảo Thảo càng nghĩ càng nóng máu, ở nhà nhớ đến chuyện cũ đã buồn rồi, nhưng cái này cũng không phải anh muốn xem tôi thế nào cũng được nhé! Rẹt rẹt, cô sạch sẽ lưu loát xé tấm danh thiếp đó thành nhiều mảnh. Đồ tồi, có gì giỏi cơ chứ! Không chịu thì thôi, chị đây không có cưng không thể sống được chắc? Phong ba bão táp gì cũng đã gặp hết rồi nhé, hiếm lạ gì cục thịt của cưng chứ!

Vứt mớ giấy vụn vào thùng rác, Thảo Thảo cất bước trên đôi giày cao gót đi vào thang máy.

“Thảo Thảo?” Sau lưng có người gọi, Thảo Thảo quay đầu nhìn lại —— là Phùng Thượng Hương.

“A! Luật sư Phùng, chị đến rồi à!”

Dù Phùng Thượng Hương nhỏ tuổi hơn cô nhưng người ta có tài, Thảo Thảo vô cùng khách sáo.


Hai người cùng đi vào thang máy, Thảo Thảo cảm thấy hình như Phùng Thượng Hương luôn nhìn mình, nên cả người không được thoải mái lắm. Đến tầng 18, thang máy ‘ting’ một tiếng —— Thảo Thảo nhẹ nhõm bước ra ngoài. Phùng Thượng Hương cũng đi theo, chợt hỏi: “Thảo Thảo, hôm nay cô lái xe đến hả?”

Thình thịch, Thảo Thảo run trong lòng. Đúng rồi, thường thì cô ta lái xe xuống tầng hầm, sao hôm nay lại đi vào từ cửa chính nhỉ? Có phải đã thấy rồi không?

Phùng Thượng Hương không nói nhiều, lúc đi lướt qua vai cô, chỉ bình thản thêm một câu làm Thảo Thảo suýt lảo đảo: “Đó là Thẩm Bị đúng không?”

Thảo Thảo rất muốn hỏi Tôn Nam Uy rằng, sao Phùng Thượng Hương lại biết Thẩm Bị? Lúc vừa nghe thấy câu đó, cô còn tưởng cô ta là vợ cũ của Thẩm Bị! Nhưng, với tuổi của Phùng Thượng Hương thì Thẩm Bị lớn hơn cô ta rất nhiều, chắc chắn không phải vợ chồng. Với lại, cô cũng không nghe thấy trong công ty đồn gì về Phùng Thượng Hương đã kết hôn, hẳn là chưa kết hôn nhỉ? Nghĩ ngợi lung tung cả ngày cô vẫn không dám đẩy cửa vào hỏi thử. Khi giao hồ sơ kiến nghị cũng không dám hỏi. Cô sợ Tôn Nam Uy sẽ hỏi: “Rõ ràng nói không gặp, sao đột nhiên lại quan tâm người ta thế?”

“Thảo Thảo!” Giọng nói bực dọc của Tôn Nam Uy vang lên từ trong phòng làm việc, Thảo Thảo đáp lại một tiếng rồi đi vào, luật sư Tôn gõ gõ hồ sơ đã được in xong, nói: “Những kiến nghị này là cô làm sao? Sai chính tả liên tục, hơn nữa điều thứ 18 trong Luật Lao động là gì, cô tra chưa?!”

Thảo Thảo cúi đầu không nói, cô biết mình quả thật đã gõ sai, lúc tra điều luật tinh thần không ổn, hẳn đã viết sai rồi.

“Thảo Thảo!” Tôn Nam Uy ẩn ý nói, “Cô rất thông minh, học lực lại cao, chỉ cần rèn luyện thêm thì chắc chắn có thể nổi danh trong ngành này. Tôn Nam Uy tôi không phải kẻ đố kị hiền tài, cô thấy những trợ lý trong công ty đó, ai cũng đậu kì thi Tư pháp, đến công ty sớm hơn cô, nhưng tự viết hồ sơ kiến nghị pháp luật được mấy người? Cô chớ bảo là tôi không giúp cô! Nhưng, cô đọc lại những gì mình viết đi, cũng may tôi xem kĩ lại, nếu không văn bản này mà được gửi đi, thì chẳng khác nào cô đập bể bát cơm của tôi!”

“Xin lỗi, luật sư Tôn!” Thảo Thảo á khẩu không biết nói gì, chỉ có thể cúi người xin lỗi.

“Tôi!” Tôn Nam Uy rất bực bội, nhưng giải quyết vấn đề là quan trọng hơn cả, “Hôm nay, tôi phải chuyển phát nhanh qua cho bên họ, sáng sớm mai kí nhận, giờ cô viết thế này, tôi gửi kiểu gì?”

Thảo Thảo đã nghĩ kĩ, mạnh dạn lên tiếng: “Để tôi làm lại cái khác, lần này tôi sẽ làm tốt hơn, sáng sớm mai sau khi anh đọc qua, tôi sẽ đích thân gửi qua đó. À, phí tổn cứ tính cho tôi.”

Tôn Nam Uy nói: “Phí tổn tính cho cô! Mất khách hàng này, phí tổn có tính cho cả tôi nữa cũng không bù nổi!” Bộp bộp bộp, vỗ vào đống giấy tờ trên bàn, “Cô bảo tôi tin cô thế nào đây?”

Thảo Thảo cảm thấy nếu mà nói nữa chắc nước mắt sẽ trào ra quá!

Cuối cùng Tôn Nam Uy nói: “Được rồi, tôi tin cô lần nữa! Cô cầm lấy rồi làm lại cho tốt, đừng đợi đến sáng mai, hôm nay chúng ta tăng ca, khi nào xong thì đưa tôi ngay!”

“Vâng! Còn việc gì nữa không, nếu không tôi ra ngoài đây.”

“Đi đi, đi đi!” Tôn Nam Uy kéo cà vạt, tóc vốn tạo kiểu thẳng giờ đã biến thành kiểu giống như phát nổ. Thảo Thảo lúc đi có nhìn lại, chợt cho rằng anh chàng này thật lợi hại. Lúc dạy dỗ người khác càng lợi hại hơn!

Có phải mình hơi hèn không? Thảo Thảo buồn bã ngồi vào chỗ. Bị dạy dỗ không phải chuyện tốt gì, nhưng cô lại cho rằng hình như anh nói đúng. Ngón tay gõ mạnh lên bàn phím, cứ như làm vậy mới có thể giải toả uất ức trong lòng.


Phải trách Thẩm Bị! Nếu không phải vì anh, cô cũng sẽ không làm sai thế này, càng không bị phê bình mất mặt đến thế!

Hồ sơ kiến nghị pháp luật quả thực không khó viết, dù sao Thảo Thảo cũng đã phác thảo sơ những kiến nghị cho sự kiện này rồi. Nhưng nếu Tôn Nam Uy đã chú ý đến thì phải viết mỗi chi tiết cụ thể hơn nữa.

Có vài chỗ đề cập tới quy phạm pháp luật, thậm chí có một điểm nhỏ trong phần quy định giữa hai bên cũng đã chứa mâu thuẫn, lúc này Thảo Thảo mới phát hiện cái mình làm lúc trước quả thật có nhiều vấn đề. Dù Tôn Nam Uy đóng dấu gửi đi thì đối với công việc mà nói, chính cô đã làm việc không đúng chức trách. Trong lòng thầm cảm ơn Tôn Nam Uy rất nhiều. Nếu sau này mình có đủ năng lực tự hành nghề, thì chuyện hôm nay quả thật là bài học đáng giá!

Nghĩ vậy, Thảo Thảo làm việc với tâm trạng thoải mái hơn nhiều, lòng nhiệt tình cũng tăng thêm. Đang lúc bận rộn thì điện thoại cô đổ chuông.

“Xin chào, đây là công ty luật Tôn Lỗ Phùng. Xin hỏi anh là ai?”

Người gọi im lặng, một lúc sau Thảo Thảo nghe được câu: “Tôi tìm Đặng Thảo Thảo.”

Là Thẩm Bị. Thảo Thảo vô thức che ống nghe lại, liếc nhìn về phía phòng làm việc của Phùng Thượng Hương, cửa mở, đèn sáng, không có ai. Đi vệ sinh rồi ư? Hay đi rót nước? Đi ăn trưa chưa về? Mấy suy nghĩ cứ luân chuyển trong đầu, người gọi điện đã mất kiên nhẫn: “Đặng Thảo Thảo có ở đó không?”

“Tôi...”

Cạch, tít —— người bên kia không chờ nữa, liền dập máy!

Thảo Thảo hơi nhẹ nhõm lại có chút tiếc nuối. Cầm điện thoại thừ người ra.

“Ti… ti… ti…” Điện thoại di động đặt trên bàn bật rung theo tiếng chuông, không hiện tên người gọi đến.

Thảo Thảo vội vàng nghe máy, người bên kia hỏi thẳng: “Em đang ở đâu?”

Hả? “À, xin hỏi ai vậy?” Thảo Thảo không biết ai đang giận dữ gọi điện cho mình.

Người bên kia dường như không ngờ Thảo Thảo lại nói thế, hiển nhiên đã nghẹn lời, mới cộc cằn đáp: “Là anh!” vẫn không nói tên.

Lúc này Thảo Thảo mới phản ứng kịp, là Thẩm Bị. Sáng nay anh có để lại số điện thoại nhưng cô lại vứt đi, nên không có lưu số anh lại!

“Hỏi em đó!” Thẩm Bị lặp lại lần nữa, “Đang ở đâu?”

Giọng điệu uy nghiêm làm Thảo Thảo bất giác ngồi thẳng lưng, lớn tiếng đáp: “Ở công ty!” Tôn Nam Uy ngẩng đầu lên nhìn sang bên này, Thảo Thảo hốt hoảng hạ giọng xuống: “Em đang tăng ca.”

“Tăng ca?” Thẩm Bị cao giọng: “Mấy giờ rồi mà em còn tăng ca?”

Thảo Thảo nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi tối rồi.

“Còn lâu không?” Thẩm Bị rõ ràng đang nén giận.

Thảo Thảo ngẫm một lúc, ít nhất phải mất một tiếng nữa, vì Tôn Nam Uy còn phải duyệt lại nữa! Nếu có vấn đề thì một tiếng đồng hồ cũng không đủ.

“À, chắc rất lâu…”

“Rất lâu! Công ty em có phải công ty Luật không thế, có biết Luật lao động không hả? Có biết quyền được nghỉ ngơi không?” Thẩm Bị lớn tiếng, gào to: “Kêu Tôn Nam Uy nghe điện thoại!”

“Đừng, đừng!” Giọng Thảo Thảo càng nhỏ hơn, “Đây là việc của em, là em làm sai, còn làm liên luỵ người khác phải tăng ca theo, không liên quan đến ai cả.”

“Em có phải Tiến sĩ không đó? Tiến sĩ làm công việc của trợ lý mà cũng sai?” Thẩm Bị không thể tin nổi mà nói to. Tuy anh không cho rằng Tiến sĩ có năng lực cao siêu gì, nhưng viết lách gì đó cũng không khó khăn! Trong mắt anh, công việc của Thảo Thảo chẳng khác gì mấy nhân viên đánh máy cả.

Thảo Thảo chỉ mong muốn nhanh chóng làm cho xong công việc, lười nói nhiều: “Ôi, không phải. Được rồi, em vội lắm, không nói nữa. Anh về trước đi. Ừ, vậy đi nha, bye bye!” Cạch, bỏ điện thoại xuống.

Cô ngó đầu ra thăm dò, Tôn Nam Uy vẫn vùi đầu làm việc, vốn dĩ không để ý đến cô.

Thảo Thảo thở phào nhẹ nhõm, vừa cúi đầu thì…

A, đôi giày cao gót trên mặt đất!

Phùng Thượng Hương đang từ sau lưng cô đi lại, sau đó lướt qua người cô, đi đến trước mặt cô, quay đầu cười một cái, rồi vào phòng làm việc của mình!

Xong rồi, Thảo Thảo há miệng hơn một lúc vẫn chưa khép lại. Cô ta chắc chắn đã nghe hết rồi!

Mồ hôi lạnh bất giác túa ra, Thảo Thảo xoa trán, mắt nhìn thẳng vào màn hình vi tính, không nghĩ nữa, đừng nghĩ gì hết!

Chiêu này rất hiệu nghiệm, cô đã dùng chiêu này để vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất của mình.

Năm Tháng Nào Làm Thay Đổi Cuộc Đời - Chương 7: “đó có phải thẩm bị không?”